“Nương nương…” Mộc Tê không nhịn được, bênh vực Gia Cát Linh Ẩn, “Chuyện còn chưa điều tra rõ thì không nên trách tội Thất tẩu, làm như vậy có chút không thích đáng.”
“Hừ!” Chu quý phi nhìn Mộc Tê, cười khẩy nói, “Một con tiện tì thôi mà, thật vất vả mới leo lên được giường của lão Cửu, lại dám ở trước mặt bản cung diễu võ dương oai.”
“Quý phi nương nương, ta trước kia là nô tỳ, nhưng hiện tại là Công chúa nước Ngạo Nguyệt, không biết sau lưng nương nương là cái gì? A? đúng rồi, là Chu gia đã đổ rồi.”
“Được lắm, đủ rồi, không cầm phải ầm ĩ nữa.” Hoàng hậu quát lớn, “Một người là Quý phi, một người là Cửu vương phi, còn ra thể thống gì? Tiêu Ôn, mau truyền thái y.”
“Vâng, nương nương.” Tiêu Ôn không dám chậm trễ, chạy nhanh đi gọi thái y.
Rất nhanh thái y đã tới, hắn lập tức kiểm tra thân thể cho tiểu hoàng tử, nhìn thấy bệnh trạng của tiểu hoàng tử, trong lòng lập tức có kết luận.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, tiểu hoàng tử là bị dị ứng. Không biết là tiểu hoàng tử từng ăn hay tiếp xúc qua cái gì?”
“Nhũ mẫu!” Chu quý phi nhìn nhũ mẫu, chất vấn, “Ngươi cho tiểu hoàng tử ăn qua thứ gì?”
“Nương nương, tiểu hoàng tử vẫn uống sữa của nô tỳ, vẫn bình thường, ngày hôm qua sau khi Thất vương phi bế người xong mới trở nên như vậy.”
Ánh mắt Chu quý phi ngưng lại, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, khó trách hôm qua ngươi chủ động bế hoàng nhi, bản cung cũng biết ngươi sẽ không có lòng tốt như vậy. Nhưng mà ngươi thật ngu xuẩn, lại dám ra tay lộ liễu như vậy. Hoàng hậu nương nương, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp cùng hoàng nhi!”
Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn mang theo sự tìm tòi nhìn Chu quý phi, không nghĩ tới mình hôm qua tiếp xúc với tiểu hoàng tử một chút, cơ hội nhỏ như vậy mà bọn họ cũng không buông tha. Vậy lại phải đóng kịch nữa rồi? Nàng không lên tiếng, trước cứ lấy tĩnh xem chuyện biến chuyển thế nào, nhìn xem bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì. Chuyện vừa tới, nàng thật có chút trở tay không kịp.
Chu quý phi kêu gào thật to, Hoàng hậu không nhanh không chậm nói: “Muội muội đừng vội, đợi bản cung hỏi rõ ràng rồi nói sau. Thất vương phi không thể không có chừng mực như vậy. Thất vương phi, bản cung cho con một cơ hội giải thích.”
“Đa tạ nương nương!” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Hôm qua thần nữ thấy tiểu hoàng tử đáng yêu liền bế một chút, tuyệt đối không làm gì với đệ ấy, nếu thần nữ thật sự có ý xấu nhất định sẽ không để cho thuốc phát tác nhanh như vậy. Hôm qua bế tiểu hoàng tử, hôm nay xảy ra chuyện, vậy không phải rất lộ liễu sao? Nương nương, người cho rằng có người nào ngu ngốc đến vậy không? Huống hồ, tiểu hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng lẽ lại nhẫn tâm xuống tay với một đứa nhỏ như vậy?”
Nghe Gia Cát Linh Ẩn nói như vậy, Hoàng hậu gật đầu: “Thất vương phi nói rất có lý, Chu quý phi, muội nghĩ xem có chỗ nào khác không ổn nữa không?”
Chu quý phi làm sao nghe lọt tai được lời nói của Hoàng hậu, “Nương nương, yêu nữ này có bao nhiêu giảo hoạt, người cũng biết, thần thiếp kết luận đây là quỷ kế của nàng ta. Nàng ta sẽ nghĩ đến như vậy, sẽ không hoài nghi đến nàng ta. Nương nương, đưa nàng ta đi nghiêm hình tra tấn, không tin nàng ta không nhận tội!”
“Chu quý phi, hãy làm rõ mọi chuyện trước đã.. Muội nói là do Thất vương phi làm, có chứng cớ gì không? Thất vương phi hiền lành độ lượng, bản cung không tin là nó lại xuống tay với một đứa trẻ. Lại nói, nó cùng với tiểu hoàng tử không thù không oán, vì sao phải hại nó?”
Gia Cát Linh Ẩn giương mắt, vô ý liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, bắt được sự sảng khoái lướt qua trong mắt Hoàng hậu. Hoàng hậu càng bảo vệ nàng, trong lòng Chu quý phi sẽ càng tức giận hơn.
“Nương nương, sau khi nàng ta bế hoàng nhi liền xuất hiện triệu chứng như vậy, điều này còn không thể chứng minh là nàng ta động thủ sao? Nếu như nương nương cứ mặc kệ, thần thiếp cũng chỉ có cách dùng biện pháp khác khiến nàng ta nhận tội. Bất kể như thế nào, thần thiếp cũng phải lấy lại công đạo cho hoàng nhi!”
“Chuyện này…” Hoàng hậu thở dài, sắc mặt vô cùng khó xử, “Quý phi, chuyện này bản cung xử lý như thế nào cũng không được. Phạt Thất vương phi, Thiên nhi nhất định sẽ trách ta, không phạt thì muội lại cảm thấy bản cung không công bằng. Chuyện này bản cung sẽ không tham gia, hai người tự mình giải quyết tốt, sau đó cho bản cung kết quả là được.”
Những người khác hai mắt nhìn nhau, trong lòng oán thầm Hoàng hậu quả rất khôn khéo, bà xử lý không được liền đem vấn đề hóc búa này giao cho hai người Chu quý phi cùng Thất vương phi, thoạt nhìn rất công chính nghiêm minh.
Thực ra không hẳn là vậy, Gia Cát Linh Ẩn thấy rõ ràng mục đích của bà. Nếu Chu quý phi trừng phạt nàng, Sở Lăng Thiên nhất định sẽ quậy Thần cung lên đến tận trời. Nếu Chu quý phi không được như ý nguyện thì nhất định ghi hận trong lòng, sau này sẽ mượn cơ hội tìm nàng gây chuyện. Bất kể là như thế nào đều có lợi đối với Hoàng hậu. Nàng một mực chắc chắn việc này cùng với mình không có quan hệ, Chu quý phi nhất định nổi giận đùng đùng nhưng lại không có biện pháp.
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi không nhận tội bản cung sẽ không có cách nào hay sao?” Chu quý phi nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt hung ác, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, “Người đâu, lôi Thất vương phi xuống, đánh năm mươi trượng, để xem ngươi có chịu nhận tội hay không?”
Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn không hề sợ hãi, chỉ bằng Chu quý phi, nàng đều có biện pháp để bà không thương tổn chính mình.
“Quý phi nương nương, mọi chuyện nói ra đều phải có chứng cớ, nếu không có chứng cớ, thần nữ sẽ không thừa nhận!”
Cảm nhận được khí thế cường đại của đối thủ, Chu quý phi không tự chủ được có vẻ luống cuống. Hai người đối đầu, phân thế cao thấp.
Có Hoàng hậu đứng đầu nên mọi người không thể nói một lời, nhìn hai người trong điện. Mộc Tê cùng Trần Cẩm Phàm đều âm thầm đổ mồ hôi vì Gia Cát Linh Ẩn.
“Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Thần nữ cảm thấy nếu chuyện này không thể phán xét vậy thì mời Hoàng Thượng tới đây giải quyết.” Mộc Tê nói.
Hoàng hậu nhìn nàng một cái, kéo dài âm điệu, “Cửu vương phi, Hoàng Thượng trăm công nghìn việc làm sao rảnh rỗi để quản mấy việc này. Cũng đã là Vương phi rồi sao còn không biết quy củ chứ.”
Lúc này, nhũ mẫu ấp a ấp úng nói, “Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
Chu quý phi không kiên nhẫn nhìn nàng ta một cái, “Có chuyện gì cứ nói đi! Hy vọng lời ngươi nói không phải là lời vô nghĩa!”
“Vâng, nương nương!” Nhũ mẫu liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, đuôi lông mày nhíu lại, “Ngày hôm qua trống bỏi của tiểu hoàng tử rơi xuống, nô tỳ cúi xuống nhặt lên, lúc đứng lên lại nhìn thấy Thất vương phi đang cho tiểu hoàng tử ăn thứ gì đó, lúc đó nô tỳ cũng không nghĩ nhiều, chỉ vừa rồi mới nhớ ra.”
Gia Cát Linh Ẩn không sợ hãi liếc nhìn nhũ mẫu một cái, nàng một mực nhìn vẻ mặt của Chu quý phi, thật không giống như là đang giả bộ. Lời nói của nhũ mẫu khiến cho nàng cảm thấy có chỗ không hợp.
Nghe xong lời nói của nhũ mẫu, Chu quý phi không chút nào che giấu tức giận đối với Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, bây giờ ngươi còn có gì để nói nữa không? Ngươi thật đúng là nhẫn tâm!”
Trần Cẩm Phàm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt ra hiệu cho nàng, nàng đứng lên, “Hoàng hậu nương nương, gia gia dặn con trở về sớm, con xin cáo lui trước.”
“Đi đi.” Hoàng hậu phất tay, “Trên đường cẩn thận chút.”
“Vâng, thần nữ đa tạ nương nương.”
“Thất vương phi, ngươi tự mình nhận tội hay là để cho bản cung đánh ngươi mới chịu nhận?” Chu quý phi hung hăng nhìn nàng, ánh mắt như giết người.
Gia Cát Linh Ẩn dáng vẻ tao nhã, “Quý phi nương nương, thần nữ không làm chính là không làm, ta…”
“Ngươi không cần nói gì nữa!” Chu quý phi thô bạo cắt ngang lời nói của nàng, “Còn có lời nào để nói, Hoàng hậu nương nương, nhũ mẫu của thần thiếp đã nói rất rõ ràng rồi, chính là Gia Cát Linh Ẩn gây ra.”
Hoàng hậu ngồi thẳng người lên, “Thất vương phi, đã có nhân chứng rồi, con vẫn nên nhận tội đi, không nên trông cậy Thiên nhi có thể bảo vệ con! Bản cung tin tưởng Thiên nhi cũng sẽ đứng về phía công lý.”
“Nương nương, thần nữ vẫn giữ lời nói lúc nãy.”
Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, “Con đã vậy vẫn còn ngoan cố, vậy không nên trách bản cung! Người đâu, lôi Thất vương phi ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
Tiêu Ôn dẫn hai công công tiến vào, ông có chút đồng cảm nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Từ khi biết nàng, chuyện rơi trên người nàng lúc nào cũng không ngớt.
“Thất vương phi, xin lỗi, nô tài cũng là phụng mệnh làm việc.” Tiêu Ôn nhỏ giọng nói.
“Công công không cần phải khó xử, cứ việc chấp hành đi.”
“Còn không quỳ xuống!” Chu quý phi quát.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Quý phi nương nương, trừ phi bọn họ có bản lĩnh đánh tới lúc ta quỳ xuống!”
“Được lắm! Còn cãi lại!” Chu quý phi cười lạnh, “Đánh cho bản cung, đánh cho tới lúc nó quỳ xuống mới thôi!”
Lòng Mộc Tê co rút lại, nàng gắt gao nắm chặt lấy khăn tay. Tiểu thư từ trước tới giờ đều đến bước cuối cùng mới phản kích lại, người nhất định đã có biện pháp rồi. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nếu tiểu thư thực sự bị đánh, nàng sẽ bổ nhào lên trên người tiểu thư, thay tiểu thư chịu đòn.
Hoàng hậu liếc liếc Gia Cát Linh Ẩn, nha đầu thối, lần này bản cung không để ngươi bị đánh cho da tróc thịt bong thì ngươi sẽ không nhớ được sự giáo huấn này! Dù sao ngươi bị đánh Sở Lăng Thiên cũng sẽ tìm tiện nhân Chu Tuyết Viện kia, sẽ không liên can đến bản cung.
Chu Tuyết Tranh nhàn nhã uống một ngụm trà, mừng rỡ chuẩn bị xem trò vui. Nàng thật không nghĩ tới Chu quý phi ngày hôm qua nói năng đầy lý lẽ hung hồn như vậy, ra vẻ mẫu thân vĩ đại, đảo mắt lại mượn đứa con thơ để trả thù, nữ nhân nhẫn tâm, thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Những người khác cũng đều rướn dài cổ, sợ bỏ lỡ thời khắc đáng giá này. Thất vương phi bị đánh, đúng là chuyện hiếm có biết bao.
“Bắt đầu đi!” Tiêu Ôn hạ lệnh xong liền quay sang chỗ khác, không đành lòng nhìn. Tuy rằng ông ở ngoài điện đã từng dặn dò qua là xuống tay nhẹ một chút, nhưng năm mươi trượng này có nhẹ thế nào cũng sẽ tổn thương đến gân cốt.
Hai công công thi hành lệnh lệnh liền giơ cao gậy trong tay lên, bọn họ cũng chưa từng đánh người. Ngay lúc gậy sắp hạ xuống, ánh sáng trong điện đột nhiên tối sầm một chút, một người bóng dáng cao lớn đi đến.
Nhìn thấy người đến, công công không cố hành hình nữa, lập tức quỳ xuống cung nghênh. Hoàng hậu liền mang theo những phi tần ở đó quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng thượng.”
Sở Kim Triêu bước nhanh đi qua, ngồi vào vị trí chính giữa cao nhất, “Đứng lên đi.”
Mọi người đứng dậy, đều trở lại vị trí của mình. Hai công công hành hình cầm gậy gỗ không biết nên tiếp tục đánh hay nên dừng tay. Thấy ánh mắt của Tiêu Ôn, bọn họ buông gậy xuống, đứng vào bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn.
Sắc mặt Hoàng hậu có chút mất tự nhiên, đánh Gia Cát Linh Ẩn cũng là chủ ý trong lòng bà, nhưng mà ai cũng biết Sở Kim Triêu yêu thương Gia Cát Linh Ẩn còn hơn cả công chúa Triêu Hoa, lúc nào cũng tỏ ý bảo vệ nàng.
“Hoàng thượng, sao người lại đến đây?”
“Trẫm gặp Cẩm Phàm, nó bảo Dịch Khôn cung bây giờ đang rất náo nhiệt cho nên trẫm muốn tới xem thử, không nghĩ tới thực sự náo nhiệt như vậy.” Ai cũng đều nghe được, lời nói này có hàm ý khác.
Chu quý phi đi tới, quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, mang theo nức nở lên án, “Hoàng thượng, Thất vương phi xuống tay với tiểu hoàng tử, cầu xin Hoàng thượng chủ trì công đạo. Nàng ta nhất định là lo lắng có hoàng nhi thì sau này Thất điện hạ sẽ bị thất sủng, cho nên muốn… Muốn lấy mạng của Hoàng nhi! Hoàng nhi thật đáng thương, còn nhỏ như vậy làm sao chịu được đau đớn này?”