Gia Cát Linh Ẩn

Chương 25: Đại tỷ đang nói gì vậy?

Lời nói của Như Nguyệt khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, vốn nghĩ rằng nàng cầu tình vì Tứ di nương, ai dè…

“Con nha đầu Như Nguyệt

này, Tứ di nương tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của ngươi, nhanh như vậy đã

muốn giũ sạch sẽ với bà ấy?” Nhị di nương kinh ngạc hỏi, “Nhưng mà biết

ôm lấy cây đại thụ như Đại phu nhân, về sau trái lại hưởng nhiều bóng

mát.”

“Nhị di nương, ngươi đang nói gì vậy?” Đại phu nhân sẵn giọng, “Như Nguyệt là con gái của lão

gia, tất nhiên phải theo lão gia rồi. Như Nguyệt à, chung quy con vẫn là Tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng, dù mẹ con phạm lỗi gì, trên người con

luôn luôn chảy dòng máu của nhà Gia Cát, tội của mẹ con sẽ không dính

dáng đến con, mau đứng lên đi!”

“Cám ơn mẹ!” Như Nguyệt không ngừng dập đầu với Đại phu nhân, cho đến khi trên trán xuất huyết, mới chịu thôi.

“Lâm Tuyết, nói mau, tên gian phu này là ai?” Gia Cát Chiêm phẫn nộ nói.

“Hu hu hu!”Người trên đất nức nở, một câu cũng không nói nên lời.

“Không nói à? Cái ta có chính là biện pháp!” Gia Cát Chiêm cực kỳ hung hãn, “Người đâu, dùng gia pháp!”

Tiêu Chính đã sớm chuẩn

bị tốt nhánh cây nhỏ, quất mạnh vào người hai kẻ kia, chỉ chốc lát sau,

quần áo trên lưng họ rách thành từng mảnh nhỏ, quất đến khi máu thịt bầy nhầy.

“Lão gia, phu nhân, họ… họ ngất rồi!”

“Mang hai thùng nước lạnh đến đây!” Đại phu nhân căn dặn.

“Dạ!”

Hai thùng nước lạnh nhanh chóng được mang đến, ào ào đổ xuống, hai người đang mê man lập tức tỉnh lại.

“Tứ di nương, nhiều năm

qua như vậy, lão gia đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi còn không

thỏa mãn? Làm ra cái chuyện xấu mặt thế này! Không riêng gì ngươi, ngay

cả lão gia, còn có thể diện của cả phủ Thừa tướng cũng đều bị ngươi ném

hết sạch sẽ.” Đại phu nhân nhìn Tứ di nương, vô cùng đau đớn mà nói.

“Đại tỷ, tỷ đang nói gì

vậy?” Đại phu nhân vừa mới nói xong, chợt nghe tiếng nói vang lên đằng

sau đám người, mọi người trong phủ Thừa tướng đều có thể nghe ra giọng

nói này, là của Tứ di nương.

“Là ai?” Đại phu nhân cả kinh, thấp giọng hỏi.

“Là ta, Đại tỷ!” Tứ di

nương chậm rãi đi ra khỏi đám người, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người tập trung ở đây làm gì? Á, hai người nằm trên đất kia là ai? Họ phạm

phải tội gì?”

“Chuyện này… sao lại thế này chứ?”

“Rõ ràng là ở trong phòng Tứ di nương mà…”

Nhìn thấy Tứ di nương xuất hiện, tất cả mọi người đều xôn xao, sự tình trở nên ngày càng thú vị.

Đại phu nhân nhìn thấy Tứ di nương hệt như thấy quỷ, “Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này?”

Tứ di nương huơ thang

thuốc trên tay, “Đại tỷ, ta đi ra ngoài bốc thuốc cho Như Sương! Khi

quay về liền thấy trong viện xôn xao, nghĩ chắc có chuyện lớn gì, nên

chạy đến đây xem thử!”

“Tuyết nhi, ngươi…” Gia

Cát Chiêm nhìn Tứ di nương, cũng lấy làm kinh hãi, trong lòng lại nhẹ

nhõm không ít, “Không phải ngươi thì tốt rồi!”

Nhị di nương cau mày, chỉ vào nữ nhân nằm trên đất kia, nghi hoặc hỏi: “Tứ muội đứng ở đây, vậy

người kia là ai? Rốt cục sao lại thế này?”

“Rốt cục sao lại thế này?” Đại phu nhân nhìn chằm chằm Tiêu Chính, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Nô tài…” Tiêu Chính lau

mồ hôi lạnh trên trán, “Nô tài chỉ là nghe thấy tiếng động khác thường

liền chạy đi bẩm báo, rốt cục là chuyện gì xảy ra, nô tài cũng không

biết.”

“Mang nến đên đây!” Gia Cát Chiêm nói, “Kéo hai kẻ kia đến!”

“Á!”

“Á!”

Khi nhìn thấy bộ mặt thật của hai người nọ, Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân đồng thời kêu to, những người khác lại như hòa thượng sờ không được tóc, ngươi xem ta, ta nhìn

ngươi, ai cũng không biết sao lại thế này.