Gia Cát Linh Ẩn

Chương 248: Để thiếp hầu hạ người đi

“Chàng bị thương?” Trần Cẩm Phàm chạy đến, nhìn thấy y ứa máu, nước mắt chực trào, tay run rẩy chạm vào băng gạc, “Là ai? Là ai làm chàng bị thương?”

“Nha đầu ngốc, ta không sao.” Như Phong vuốt tóc nàng, nhẹ giọng dỗ dành, y ngẩng đầu liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, còn đứng ở đây làm gì?

Gia Cát Linh Ẩn rùng mình, chớp chớp mắt lại với y rồi rón rén lui ra ngoài! Có người thấy thê tử là quên mất muội muội.

Ra khỏi phòng Như Phong, nàng lại thăm Kinh Phong và Phá Trận, thương thế của hai người tương đối khá hơn, đã khép miệng hơn phân nửa.

Lúc dùng cơm trưa, Trần Cẩm Phàm mới từ phòng của Như Phong đi ra. Nhìn thấy làn môi hơi sưng đỏ của nàng, Nguyệt Lan tò mò hỏi: “Quận chúa Cẩm Phàm, môi người bị sao vậy? Có phải bị con gì cắn không?”

Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu cười khẽ.

Mặt Trần Cẩm Phàm đỏ bừng, “Hình như bị muỗi đốt, vào thu rồi, sao lại còn có muỗi.” Nhớ đến nụ hôn mãnh liệt làm người ta ngạt thở của Như Phong, nàng không khỏi đỏ mặt tim đập.

“Nguyệt Lan, đi đốt một ít hương xua côn trùng trong phòng tướng quân đi.” Gia Cát Linh Ẩn cố tình giải vây cho nàng.

“Dạ, tiểu thư.” Nguyệt Lan nhìn chằm chằm vết đỏ sậm như ẩn như hiện trên cổ Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư, cổ của người có phải cũng bị muỗi đốt đúng không? Đêm nay nô tỳ cũng sẽ đốt một ít hương xua côn trùng trong phòng của người và vương gia.”

“Khụ khụ!” Gia Cát Linh Ẩn ngồi ngay ngắn lại, “Ừm.”

Thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng, Trần Cẩm Phàm cũng không vạch trần, nha đầu thối, ai bảo muội giễu cợt ta, “Linh nhi, con muỗi chích cổ của muội nhất định lớn lắm nhỉ?”

Gia Cát Linh Ẩn kéo y phục che lại, “Có lẽ vậy. Cẩm Phàm tỷ tỷ, mau ăn đi!” Sở Lăng Thiên, chàng là tên khốn!

Con nước xong, Trần Cẩm Phàm kéo Gia Cát Linh Ẩn đến chùa miếu tạ lễ, nói rằng nàng từng cầu bình an cho Như Phong với bồ tát, tuy rằng không bình an lắm, nhưng cũng may là người đã trở về, nên nhất định phải đi tạ lễ.

Ngôi chùa ở ngoại thành Ngân Đô mười dặm, nếu đi, e rằng hôm nay không về được. Nhưng lại không muốn từ chối nàng, Gia Cát Linh Ẩn căn dặn Ưng tổng quản một hồi, liền cùng Trần Cẩm Phàm đi khỏi.

Hai người đi rồi, Như Nguyệt từ một bên đi tới, hôm nay Gia Cát Linh Ẩn không về, vậy chính mình còn có cơ hội. Nàng gọi thị nữ đến, đi lĩnh hương xông mà thường ngày vương phi nương nương hay dùng.

Màn đêm buông xuống, Gia Cát Linh Ẩn quả nhiên không trở về, Như Nguyệt tắm nước hoa hồng, lại cố ý chọn bộ y phục mỏng manh như ẩn như hiện, đi về hướng phòng ngủ của Sở Lăng Thiên. Nàng đang định đẩy cửa ra, lại bị người khác gọi lại.

“Trắc phi nương nương, phòng của vương gia, người không thể vào!” Ưng tổng quản nói.

“Gì?” Như Nguyệt cao giọng, “Vì sao Tam tỷ có thể tự ý ra vào?”

“Chuyện này…” Ưng tổng quản ra chiều khó xử, “Đây là mệnh lệnh của vương gia.”

Như Nguyệt rút tay về, “Được rồi, đa tạ Ưng tổng quản đã nhắc nhở, ngươi lui xuống trước đi.”

Thấy Ưng tổng quản vẫn đứng yên không nhúc nhích, giây lát, nàng mới hiểu ra, ông là đang giám thị nàng, muốn nhìn nàng rời khỏi. Nàng lạnh lùng cười, cũng rời đi, nhưng không đi quá xa.

Bóng lưng Ưng tổng quản mất hút trong màn đêm, nàng lại quay trở về, không ai thấy, nàng lập tức lẻn vào, thối tắt nến trong phòng, nằm lên giường của y.

Đêm khuya, rốt cục cũng nghe được tiếng đẩy cửa vào phòng. Như Nguyệt túm chặt chăn, vừa hồi hộp vừa hưng phấn, qua đêm nay, bản thân có thể trở thành nữ nhân của chàng rồi.

Trong bóng đêm, thân hình cao lớn chậm rãi đến gần. Hơi thở của nàng ngày càng dồn dập, nàng cảm nhận thấy hơi thở nam nhân càng lúc càng gần, bàn tay ấm nóng đặt bên sườn của nàng, nàng không nhịn được mà co giật.

“Còn chưa ngủ à?” Là sự quan tâm dịu dàng của y, đáng tiếc, sự quan tâm này không phải dành cho nàng.

Lo lắng nói chuyện sẽ bại lộ thân phận, Như Nguyệt chỉ khẽ ừm một tiếng, vươn tay choàng qua cổ y, hôn tới.

“Ngươi là ai?” Ngay tại thời điểm sắp đạt được, Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.

“Điện hạ, thiếp là Như Nguyệt!” Dứt khoát thừa nhận, “Đêm nay Tam tỷ không về, để thiếp hầu hạ người nhé!”

“Cút ra ngoài!” Sở Lăng Thiên gỡ tay nàng ra.

“Điện hạ…” Như Nguyệt thuận tay xé một cái, y phục rơi xuống, bộ ngực trắng ngần suýt nữa làm mù hai mắt của Sở Lăng Thiên.

“Ra ngoài ngay!”

“Ai đang ở trong? Đừng cử động!” Một tiếng nói vang lên trong phòng, theo sau là tiếng đi vào, thắp nến lên, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy một màn như vậy.

Cơ thể Sở Lăng Thiên còn chống đỡ phía trên Như Nguyệt, Như Nguyệt lộ bộ ngực sữa, hai tay thì đang quấn lấy cổ của Sở Lăng Thiên.

“Tam tỷ, không phải tỷ nói không về à? Cho nên muội đến hầu hạ điện hạ.” Lời nói lập lờ thốt ra.

“Gia Cát Như Nguyệt, ngay bây giờ, liền lập tức, buông nam nhân của ta ra, che lại thứ làm người ta ghê tởm kia, cút khỏi phòng ta ngay!”

“Điện hạ…” Như Nguyệt ưỡn người lên, bắt gặp sắc mặt u ám của Sở Lăng Thiên.

“Cút!” Sở Lăng Thiên chỉ nói một chữ, thấy nàng không chịu động đậy, trực tiếp nhấc nàng ra khỏi giường, định ném thẳng xuống đất.

Lúc này Như Nguyệt mới sợ hãi, nàng lập tức dùng xiêm y bao lấy thân thể, “Điện hạ, ả ấy có gì tốt? Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nhớ kỹ cho ta!”

“Linh nhi, nàng nghe ta giải thích đã!” Sở Lăng Thiên nhíu mày, “Ta không có làm gì nàng ấy…”

“Sở Lăng Thiên, mau chóng đổi giường! Ta ngửi thấy mùi lẳng lơ trên đó, có chút nhạy cảm!”

“Được, nương tử!” Sở Lăng Thiên thở phào, vẫn là nương tử hiền lành thấu hiểu.

Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi phòng, nhìn về phía viện của Như Nguyệt. Nể tình tỷ muội, nàng định thả cho nàng ta một con đường, không ngờ nàng ta còn dám mơ tưởng đến Sở Lăng Thiên, vậy thì đừng trách nàng. Tình tỷ muội ở trong lòng Như Nguyệt, hoàn toàn không có.

Hạ nhân trong vương phủ đến thay giường ngay, trải tấm lót giường mới, Gia Cát Linh Ẩn mới nằm xuống.

“Nương tử…” Sở Lăng Thiên đi tới giường, tuy rằng y không làm gì, nhưng lại bất giác thấy có lỗi.

“Nếu ta không về, có phải đã bị ả cám dỗ mất rồi không? Hả?”

“Ta đã bảo ả cút đi rồi!” Sở Lăng Thiên cúi xuống nhìn nữ nhân đang thở hổn hển vì giận, lập tức hôn nàng.

Nụ hôn mãnh liệt.

Nếu không phải sợ nàng bị ngạt thở, y thật sự rất muốn hôn nàng đến tận sáng mai.

“Ngày mai, ta sẽ tống cổ trắc phi cùng hai thị thiếp của chàng ra khỏi phủ.” Gia Cát Linh Ẩn sợ y lại tập kích, lấy tay chống đỡ mặt y.

“Phải sớm làm vậy rồi.”

“Còn nhớ tượng quan âm tống tử Hoàng hậu ban cho ta không?”

“Nhớ chứ, có vấn đề gì?”

“Không có gì, bị ta đập nát mà thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn không muốn nhiều lời để tránh y lo lắng. Như Nguyệt, Lưu Vân và Cẩm Vân cũng không thể tiếp tục giữ lại nữa.

Hôm sau, Như Nguyệt làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, theo thường lệ đến vấn an Gia Cát Linh Ẩn. Bản thân từ khi nào lại trở nên vô liêm sỉ như thế, có lẽ là bắt đầu từ lúc phải nịnh bợ Đại phu nhân, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Lăng Thiên, có lẽ bắt đầu từ lúc bán đứng Như Sương.

Đều là thứ nữ, tại sao cảnh ngộ lại bất đồng? Kẻ mạnh hiếp yếu, chỉ có người đủ ác mới có thể tiếp tục sinh tồn. Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

“Trắc phi tỷ tỷ, đang nghĩ ngợi gì vậy?” Lưu Vân đi ngang qua, thấy nàng mặt cau mày có, tò mò hỏi.

“Không… Không có gì. Có chuyện này, không biết ta có nên nói với các muội không.”

“Chuyện gì?” Lưu Vân bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, hỏi, “Tỷ tỷ mau nói đi.”

Như Nguyệt quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn ở cách đó không xa, sắc mặt khó xử, “Đến viện của các muội rồi nói.”

“Đi.”

Trở lại viện, chưa kịp ngồi xuống, Lưu Vân đã lôi kéo Như Nguyệt, “Tỷ tỷ, có phải chuyện về vương phi không?”

“Ừ.” Như Nguyệt gật đầu, cười xót xa, “Chuyện này vốn không muốn nói với các muội, nhưng ta thật sự nuốt không trôi cục tức này. Dựa vào cái gì mà một mình tỷ ấy độc chiếm điện hạ, điện hạ ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm ngó chúng ta lấy một cái. Ngày nào tỷ ấy còn ở đây, chúng ta sẽ không có bất cứ cơ hội nào.”

“Có phải… điện hạ rất ghét chúng ta không?”

“Có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp, có nam nhân nào có người ngồi trong lòng mà tim không loạn chứ? Hôm qua ta mới biết được, điện hạ không chạm vào chúng ta là do có nỗi khổ. Trong tay vương phi nắm nhược điểm của vương gia, cho nên không thể không bị tỷ ấy quản thúc. Vương gia âm thầm bảo ta diệt trừ tỷ ấy, ta thấy hai muội là người biết võ công, mới đến tìm hai muội!”

“Diệt… Diệt trừ vương phi?” Cẩm Vân dừng một chút, tuy rằng Hoàng hậu cũng có bày mưu tính kế như vậy, không ngờ Thất điện hạ cũng muốn diệt trừ Vương phi? Chẳng lẽ điện hạ đối xử tốt với vương phi, đều là giả bộ?

“Điện hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ! Hôm qua điện hạ vốn muốn đến viện của Cẩm Vân, lại bị vương phi ép trở về. Nếu các muội có thể giúp điện hạ diệt trừ mối họa lớn trong lòng này, điện hạ nhất định sẽ đối tốt với các muội gấp bội! Vương gia nói, ai có thể diệt trừ tỷ ấy, liền sắc phong người đó làm chính phi!”

“Vậy ư? Nếu vậy thì nữ nhân kia cũng quá ghê gớm rồi! Dám cưỡng ép vương gia! Tỷ tỷ, nếu tỷ không nói cho các muội biết, không biết vương gia còn bị ả uy hiếp bao lâu!”

“Mấy hôm nay, hai thủ vệ đi theo tỷ ấy đều bị thương, là cơ hội tốt. Chỉ cần diệt trừ tỷ ấy, vị trí chính phi kia là của các muội rồi!”

Lưu Vân và Cẩm Vân liếc nhau, các nàng không có sức chống trả lại Sở Lăng Thiên, nhưng đối phó với Gia Cát Linh Ẩn tay không tấc sắt, lại thật dễ dàng.

Trong lòng Như Nguyệt cười lạnh, hai đứa ngu xuẩn, cực kỳ ngốc nghếch, đi đi, mau giết ả tiện nhân kia!

“Tỷ tỷ yên tâm, các muội nhất định sẽ giúp điện hạ diệt trừ ả!”

“Vương phi quỷ kế đa đoan, các muội phải cẩn thận!”

Kinh Phong ngồi trên mái ngói phòng của Lưu Vân, lập tức trở về bẩm báo chuyện hắn nghe được với Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn dở khóc dở cười, vương gia bị nàng cưỡng ép? Khổ cho Như Nguyệt nghĩ ra kế sách vụng về như vậy rồi, vậy mà Lưu Vân và Cẩm Vân cũng tin? Xem ra, lần này Như Nguyệt muốn dồn nàng vào chỗ chết. Tốt lắm!

“Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?” Kinh Phong hỏi, thương thế trên cánh tay y còn chưa khỏi hẳn, nhưng đối phó với hai nữ nhân kia vẫn không thành vấn đề.

“Ngươi đi mời Trắc phi đến hậu viện.”

“Dạ, tiểu thư.”

Gia Cát Linh Ẩn ngồi trong đình nghỉ chân ở hậu viện, không lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp. Nghe thấy tiếng bước chân thong thả, nàng quay đầu, “Như Nguyệt, ngươi đến rồi?”

“Tam tỷ, tìm ta đến có chuyện gì?”

“À, không có gì.” Gia Cát Linh Ẩn nhấp ngụm trà, “Ta chỉ muốn hỏi thử Tứ muội, vương gia có nhược điểm gì bị ta nắm trong tay vậy?”

Trong lòng Như Nguyệt sửng sốt, sắc mắt tái đi, “Tam tỷ… Ta… Ta chỉ nói đùa với các nàng ấy thôi.”

“Đùa à? Hiện giờ Lưu Vân và Cẩm Vân nhất định là đang lau kiếm rồi?”

“Tam tỷ, ta thực sự không phải cố ý, chỉ là nhất thời quá tức giận, mới nói vậy thôi.”

“Như Nguyệt à…” Gia Cát Linh Ẩn nghiêm mặt, “Ta mới vừa hồi phủ, ngươi liền muốn đẩy ta xuống hồ, sau đó đủ thứ chuyện, ta không muốn nhắc lại! Ta giữ ngươi lại trong Thất vương phủ, ít ra người không cần màn trời chiếu đất, tại sao còn không biết chừng mực?”

“Ta… Ta thực sự biết sai rồi, Tam tỷ tha cho ta lần này đi.”

“Ta đã tha cho ngươi bao nhiêu lần rồi? Ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không nên động lòng với Thất gia!”

Hết chương 248