Gia Cát Linh Ẩn

Chương 183: Đoạn tuyệt

Sở Lăng Thiên rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê cùng Tiểu Điệp giúp Gia Cát Linh Ẩn đội mũ phượng, khăn choàng, ngồi trước gương trang điểm. Mộc Tê cùng Tiểu Điệp suốt đêm qua không ngủ, sửa sang lại Trục Nguyệt Hiên một lần, kiểm kê lại từng thứ muốn đưa đi. Buổi sáng, gia đinh Thất vương phủ cũng chạy tới giúp càc nàng cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Không biết Gia Cát Chiêm biết tin tức từ đâu, vội vàng chạy tới Trục Nguyệt Hiên. Nhìn thấy một phòng chủ tớ vội vàng chạy lui chạy tới, còn có một tiểu tử tóc trắng rất bận rộn. Gia Cát Linh Ẩn muốn đi? Sao ông lại không biết?

“Linh nhi, con làm cái gì vậy?” Gia Cát Chiêm biết mình chẳng hay biết gì, không nén được tức giận, “Ngươi muốn xuất giá, vì sao bản tướng không biết gì cả? Không có sự đồng ý của bản tướng, đừng mơ tưởng bước ra cửa phủ Thừa tướng.”

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng: “Phụ thân đến Trục Nguyệt Hiên để ra vẻ uy phong của Thừa tướng gia làm gì? Hôn sự này chỉ sợ phụ thân không có năng lực ngăn cản!”

“Ngươi muốn gả cho ai?” Ông chỉ biết sáng sớm Sở Lăng Thiên đã hồi phủ, lại nghe nói Gia Cát Linh Ẩn muốn xuất giá, trong lòng thầm kêu việc lớn không tốt. Nếu nàng thực sự gả cho Sở Lăng Thiên, ông làm sao mà ăn nói với Sở Lăng Hiên. Với lại, Sở Lăng Thiên bị tước binh quyền, cìn quyền hành gì đâu, Sở Lăng Hiên vẫn là lựa chọn tốt nhất.

“Đương nhiên là Thất gia, phụ thân đã quên Hoàng thượng từng ban hôn cho chúng con sao?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói.

“Không thể!” Dưới cơn thịnh nộ, Gia Cát Chiêm tìm một lý do ông cho rằng hợp lý nhất, “Mẹ ngươi vừa mới mất, thân là con gái đang mặc tang phục lại mặc hỉ phục xuất giá còn ra thể thống gì? Như vậy không phải là để cho người trong thiên hạ đều nhạo báng nhà Gia Cát không có quy củ sao?”

“Thừa tướng quên rồi sao? Mẹ của ta đã mất năm năm trước rồi. Nếu người ông nói là nữ nhân kia, ta vì bà ta mặc tang phục chẳng phải là nhận giặc làm mẹ sao? Như vậy mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không được yên lòng.”

“Ngươi gọi ta là gì?” Gia Cát Chiêm kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

“Ta gọi ông là Thừa tướng gia, có sai không?”

“Ngươi…” Gia Cát Chiêm tức giận đến mức thân thể phát run, ông phẫn nộ chỉ vào nàng: “Bản tướng nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi bước ra khỏi phủ Thừa tướng, Gia Cát Chiêm ta sẽ không có đứa con gái là ngươi nữa.”

“Ta cũng đang có ý đó!” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Cát Chiêm, “Hôm nay sau khi ta bước ra khỏi phủ Thừa tướng, cũng sẽ không còn liên quan gì đến phủ Thừa tướng nữa !”

“Được lắm! Có cốt khí, thật đúng là con gái tốt của ta! Gia Cát Linh Ẩn, ta cũng nói cho ngươi biết, ngày nào đó nếu ngươi đụng chạm đến lợi ích phủ Thừa tướng, bản tướng quyết không lưu tình!”

“Ta cũng sẽ như vậy!”

“Hừ!” Bộ ngực Gia Cát Chiêm phập phồng, tức giận đến mức một câu cũng không thể nói nên lời, thân thể run rẩy: “Uổng công bản tướng đổ vào ngươi nhiều tinh lực như vậy, kết quả lại là công dã tràng! Ngươi làm sao có thể làm… thất vọng liệt tổ liệt tông nhà Gia Cát như vậy?”

“Lời này của Thừa tướng gia nói ra cũng không thấy đỏ mặt sao?” Gia Cát Linh Ẩn khinh thường nói.

“Tiểu thư , khởi hành thôi, nếu không sẽ qua giờ lành mất.” Mộc Tê nhắc nhớ.

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cùng với Mộc Tê và Tiểu Điệp đứng dậy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.

Đứng ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại nhìn vào mỗi một cành cây ngọn cỏ trong sân, sau khi đứng nhìn một lúc lâu, nàng mới xoay người kiên quyết rời khỏi.

Gia Cát Chiêm nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, siết chặt nắm tay. Khớp xương ở ngón tay bị nắm chặt đến mức run lên. Nha đầu này từ lúc nào đã thoát khỏi khống chế của mình. Kỳ thật, ông cẩn thận nghĩ lại, có thể nhận ra được nàng không còn nằm trong sự khống chế của ông nữa. Quân cờ trong tay lại không thể do chính mình điều khiến, làm một người chơi cờ đúng là điều không muốn nhìn thấy nhất.

Như Nguyệt đang cầm lò sưởi tay, đứng ở trên hành lang, không nói một lời nhìn Gia Cát Linh Ẩn đi ra khỏi phủ Thừa tướng. Tỷ ấy đi tới Thất vương phủ? Như Nguyệt cười khổ một tiếng, xoay người trở về phòng mình.

Bên ngoài phủ Thừa tướng, kiệu đón dâu của Thất vương phủ đã sớm chờ ở bên ngoài, Thương Y không hề nuốt lời, y quả nhiên chuẩn bị mười dặm thảm đỏ, rương chứa đồ cưới sắp dọc từ phía ngoài phủ Thừa tướng ra, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.

“Thương Y…” Gia Cát Linh Ẩn muốn nói lại thôi.

Thương Y cười cười: “Linh nhi ngốc, những thứ này đều là Sở Lăng Thiên đưa bạc để ta chuẩn bị, hắn biết ngươi nhất định là không có thời gian nên ta chỉ là mua theo sự sắp xếp của hắn mà thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn hơi an lòng, “Mặc kệ thế nào, cũng cám ơn ngươi.”

“Ta đưa ngươi đến Thất vương phủ.”

Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy tới phủ Thừa tướng, hơn mười xe ngựa đi theo phía sau, bánh xe của những chiếc xe ngựa này phát ra tiếng cọt kẹt khiến cho người ta dễ dàng đoán ngay được bên trong nó chở những thứ rất nặng.

Một nữ tử từ chiếc xe ngựa dẫn dầu nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Nhìn thấy Trần Cẩm Phàm, Gia Cát Linh Ẩn vô cùng vui sướng, “Trời lạnh như thế đừng để bị cảm.”

“Ta cũng không phải người giấy.” Trần Cẩm Phàm không nhịn được cười cười, “Chuyện muội xuất giá lớn như vậy, ta đương nhiên phải đến.”

“Không biết Cẩm Phàm tỷ tỷ đến đây tiễn muội với thân phận gì, Quận chúa hay là tẩu tử.”

“Muội nha, biết rồi cứ chê cười ta.” Trần Cẩm Phàm mỉm cười lắc lắc đầu, giữ chặt tay nàng, “Khi đại ca muội đi,đã từng dặn qua, bảo ta thay huynh ấy tiễn muội. Những đồ cưới này cũng là do huynh ấy sớm chuẩn bị tốt, bảo ta đưa tới.”

Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn ngấn lệ, ở thế giới lạ lẫm này, thật may có bọn họ, để nàng không bị cô đơn.

“Đi nhanh đi, Thất ca đang chờ không nổi rồi.”

Trần Cẩm Phàm đỡ Gia Cát Linh Ẩn lên kiệu. Đội ngũ trùng điệp chậm rãi đi đến Thất vương phủ.

Tại Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên mặc một thân hồng bào, trên mặt tươi cười, Sở Lăng Hàn ở bên cạnh lại càng không ngừng đi đi lại lại, sơ với tân lang còn bận rộn hơn.

“Thật không biết ai mới là người thành thân nữa. Huynh thật là nhàn rỗi.” Sở Lăng Hàn nói thầm, tay lại làm hăng say.

“Tiểu tử, ngày mà đệ cưới Mộc Tê ta nhất định cũng giúp đệ.” Sở Lăng Thiên giận dỗi nói.

“Thất ca bớt giận, bớt giận, đệ chỉ là nói vậy mà thôi. Huynh thành thân đệ vui vẻ còn không kịp nữa là. Mau mau mau, đem cái này để ở bên kia đi.”

Tin tức Thất vương gia thành thân lan truyền nhanh chóng, hôm nay tin tức mới đến được chỗ nhóm triều thần, bất chấp mùng một tết, khó có được ngày nghỉ không vào triều, lại vội vàng mang lễ vật tới Thất vương phủ chúc mừng. Tuy rằng Sở Lăng Thiên bị mất quyền thống lĩnh cấm quân, nhưng dù sao thế lực của y ở trong cung cũng không nhỏ, lại có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc. Chuyện Hoàng gia thay đổi trong nháy mắt, ai có thể nói chính xác được chứ?

Tiếng loa kèn vui tai truyền đến gần xa, Sở Lăng Hàn có vẻ cao hứng hơn Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh Ẩn nhất định mang theo Mộc Tê cùng nhau tới Thất vương phủ, sau này y muốn gặp nàng thì càng thuận tiện hơn.

Sở Lăng Thiên chỉ cảm thấy chưa từng khẩn trương cùng kích động như vậy, cũng chưa bao giờ lo lắng chờ đợi một người như vậy. Người kia, sẽ là vợ y, y nguyện dùng sinh mệnh của mình che chở nàng, yêu thương nàng.

Kiệu đỏ thẫm rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt y, y kích động đến mức thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời.

“Điện hạ, người ngàn vạn lần không thể để quận quân chạm đất. Người phải bế nàng.” Một bà mai lớn tuổi ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật gật đầu, kích động khiến sắc mặt ửng hồng.

Kiệu vẫn chưa dừng lại, Sở Lăng Thiên đã khẩn trương tiến lên, kiệu phu lập tức dừng lại. Gia Cát Linh Ẩn còn đang nghi hoặc thì thấy một cái đầu ở ngoài kiệu thò vào.

Nàng vui vẻ chui ra khỏi kiệu, Sở Lăng Thiên ôm lấy nàng, dùng sức mạnh đến nỗi như muốn chặt đứt xướng cốt của người trong lòng. Y cúi xuống bên tai nàng, thật lâu sau mới đè xuống được tâm tình kích động, nghẹn ngào nói một câu đầy đủ: “Linh nhi, cám ơn nàng đã nguyện ý gả cho ta. Nàng là người quan trọng nhất trong đời ta, là người ta quan tâm nhất.” Nói xong, nước mắt y nhịn không được trào ra, từ sau khi Tĩnh quý phi qua đời, đây là lần đầu tiên y rơi lệ.

Cảm nhận được thân thể y run rẩy, Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi đẩy y ra. Thay y lau đi nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt, mắt nàng ngấn lệ, cười cười: “Đồng hội đồng thuyền, đến chết không rời. Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão.”

“Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão.” Sở Lăng Thiên thì thào lặp lại. Sau đó bế bổng nàng đi vào Thất vương phủ. Y lập tức ôm nàng đi vào trong phòng nghỉ.

“Điện hạ, còn chưa có bái đường, bái đường xong rồi mới vào động phòng.” Bà mai chạy theo phía sau, vội vàng nhắc nhở.

Sở Lăng Thiên cười, im lặng không nói. Chỉ có hai người bọn họ biết, lễ bái đường đã sớm làm xong, cho nên hôm nay không làm khâu này. Đưa nàng vào trong phòng, y chờ không nổi tới buổi tối động phòng, vội vàng giật khăn hỉ của nàng ra, vào lúc khăn hỉ rơi xuống, khiến cho hô hấp của y nháy mắt đình trệ.

Người trước mắt vốn dung mạo vô song, hôm nay lại được trang điểm tỉ mỉ, hơn nữa nữ nhân thẹn thùng khiến Sở Lăng Thiên không khỏi ngây người, như si như mê mà nhìn nàng.

“Sốt ruột như vậy làm cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn vừa tức vừa cười.

“Vi phu chờ không nổi.” Y cúi người xuống, hôn lên đôi môi non mềm của nàng, “Linh nhi, ta muốn nàng, bây giờ.”

“Bây giờ là ban ngày.” Gia Cát Linh Ẩn đẩy y ra, “Mọi người còn đang chờ tân lang là chàng đó.”

“Vậy buổi tối nàng phải bồi thường cho ta!” Sở Lăng Thiên xấu xa nói.

“Được rồi, được rồi, đều nghe theo chàng!” Mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ bừng “Mau đi đi.”

“Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.” Y hôn lên trán nàng, sau đó lưu luyến mà rời đi.

“Điện hạ, Liên công công đến.” Thấy Sở Lăng Thiên đi ra, Ưng tổng quản lập tức tiến lên nói, “Ở ngoài cửa, nói là phụng chỉ hoàng thượng đến tặng lễ vật chúc mừng.”

“Vậy thay ta đa tạ Liên công công cùng phụ hoàng.”

“Vâng, điện hạ.”

Sở Lăng Thiên đi vào đón khách trong điện. Các quan khách đều chúc mừng y, nhưng mà ngoài ý muốn của y là Sở Lăng Hiên cũng đến đây, bên cạnh còn mang theo Gia Cát Hồng Nhan.

“Thất đệ, chúc mừng đệ hôm nay rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, ta kính đệ một ly.” Sở Lăng Hiên chủ động giơ chén rượu lên nói. Trong miệng nói xong lời chúc phúc, sắc mặt hắn lại vô cùng âm trầm, “Tam tiểu thư xinh đẹp vô song, Thất đệ cần phải coi chừng, đừng để nàng bị người ta lừa chạy mất.”

“Đa tạ Lục ca nhắc nhở, Linh nhi hiện giờ là em dâu của Lục ca, Lục ca còn xưng hô là Tam tiểu thư nghe có phần khách khí.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Lục ca và Lục tẩu vốn cũng rất đẹp đôi, đệ cũng chúc hai người vĩnh viễn không rời, sớm sinh quý tử. À không đúng, Gia Cát đại tiểu thư bây giờ vẫn phải là Lục tẩu chính thức, vẫn nên gọi ngươi là trắc phi nương nương đi.”

Lời nói qua lại bình thường giữa huynh đệ lại là tràn ngập công kích ngấm ngầm và công khai. Sở Lăng Thiên rót tiếp chén rượu, không nói gì nữa.

“Thất điện hạ, người…” Bị Sở Lăng Thiên nhục nhã trước mặt mọi người, sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan lúc trắng lúc đỏ, thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Lăng Thiên, nàng đành phải xin sự giúp đỡ của Sở Lăng Hiên, “Lục điện hạ, người nói cho mọi người nghe thân phận của thiếp là gì?”