Gia Cát Linh Ẩn

Chương 140: Nha đầu thối, đúng là chọc không được

Nghe xong lời khuyên của Tiêu lão thái quân, Đại phu nhân có chút đăm chiêu gật gù, bừng tỉnh nói: “Mẹ nói đúng, con nhất định sẽ đối đãi tốt với ả, để chính ả đi vào con đường tự diệt, lão gia cũng sẽ không đổ lên đầu con.”

“Con hiểu là tốt rồi. Chuyện này không thể gấp, con nhìn ta xem, cha con cả đời này nạp nhiều di nương như vậy, có người nào ở được trong phủ quá hai năm không? Cha con còn cảm thấy ta là người rộng lượng đó chứ.”

“Mẹ, mẹ đúng là có cách, mẹ phải dạy dỗ con nhiều hơn mới được.”

“Yên tâm đi, con cứ làm theo cách của ta, chưa đến nửa năm, Lục di nương kia chắc chắn không trụ nổi trong phủ Thừa tướng này đâu.”

Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Chiêm và Lục di nương vừa mới thức dậy, đã nhìn thấy Đại phu nhân đích thân đưa hai bát canh đến.

“Bà đến làm gì?” Gia Cát Chiêm lạnh lùng hỏi.

Đại phu nhân cười cười: “Lão gia và Lục muội tối qua nhất định là mệt mỏi lắm, sáng sớm thiếp đã đích thân nấu canh, để bồi bổ cho hai người. Đặc biệt là Lục muội, nhớ dưỡng thân thể cho tốt, mới có thể sinh con cho lão gia.”

Nghe thấy lời nói của Đại phu nhân, Gia Cát Chiêm hài lòng gật đầu: “Vậy mới ra dáng chủ mẫu chứ! Nhìn thấy hai người chung sống hòa bình, lão phu cảm thấy vui mừng. Thanh Thanh, mau uống hết canh đi, dưỡng thân cho tốt, tranh thủ sanh tiểu tử trắng trẻo mập mạp cho lão phu!”

“Lão gia…” Lục di nương thẹn thùng nhìn Gia Cát Chiêm, ưỡn a ưỡn ẹo đi tới, bưng bát canh, từng ngụm uống hết, nàng cảm kích nói với Đại phu nhân, “Đa tạ phu nhân, mấy ngày nay lão gia đều ở với muội, mong phu nhân đừng tức giận, đêm nay lão gia sẽ ở cùng với phu nhân.”

Đại phu thân thân thiết nắm lấy tay của Lục di nương: “Sau này Lục muội gọi ta là Đại tỷ được rồi, muội đâu phải là nha hoàn trong phủ đâu. Muội có thể làm cho lão gia vui vẻ, thì Đại tỷ liền vui vẻ, làm sao tức giận được? Trách nhiệm của chúng ta chính là hầu hạ lão gia cho tốt, sinh con cho lão gia mà.”

Gia Cát Chiêm lại hài lòng, gật đầu với Đại phu nhân: “Mẫn nhi có thể nghĩ vậy, ta thật cao hứng, đêm nay, ta muốn đến viện của bà nghỉ ngơi.”

“Lão gia, vẫn nên bên Lục muội nhiều hơn đi, chúng ta thành thân lâu rồi, còn so đo mấy chuyện này làm gì, chỉ cần trong lòng lão gia có Mẫn nhi là được.” Đại phu nhân từ chối nói.

“Cứ quyết định vậy đi.” Gia Cát Chiêm kiên trì nói, “Ta vào triều trước, hai người ở nhà phải chung sống hòa thuận nhé.”

“Dạ, lão gia.” Đại phu nhân và Lục di nương đồng thanh đáp.

Cùng ngày hôm đó, triều đình truyền đến sự thay đổi, tướng quân cánh tả Trương Lâm Hải bị cách chức điều tra, phó tướng Tiêu Duẫn được thăng làm tướng quân, chức quan từ cấp tòng tứ phẩm[1] thăng lên chính tứ phẩm[2], thống lĩnh mười ngàn tả quân. Nghe được tin tức ấy, Gia Cát Linh Ẩn hiểu rằng hôm qua Gia Cát Chiêm và Tiêu Lương đã đạt thành giao ước, Tiêu Lương nhất quyết không cam tâm mất đi một nữ nhi vô ích, Gia Cát Chiêm xem như hao mất một ân huệ lớn. Dùng mạng của Tiêu U Nhược đổi lấy thăng quan tiến chức cho Tiêu Duẫn, đổi lấy vinh quang cho Tiêu gia, có lẽ trong lòng người của Tiêu gia đều cho rằng cái chết của nàng thật có ý nghĩa.

Tuy rằng lần này không khiến cho nhà Gia Cát và Tiêu gia trở mặt thành thù, Gia Cát Linh Ẩn cũng chẳng sốt ruột. Nàng biết, muốn đập tan liên minh của hai nhà này, không phải là chuyện một sớm một chiều. Chuyện này giống như tìm một lỗ hỏng trên mặt gương hoàn hảo vậy, trước mặt thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng mặt sau chắc chắn đã ngấm ngầm dậy sóng, phu nhân của Tiêu Lương nhất định sẽ không chấp nhận sự thật này. Một mẫu thân mất đi con mình, sao có thể dễ dàng cam tâm từ bỏ! Ngoại trừ bà ấy, Tiêu gia vẫn còn một Tiêu lão thái quân mất đi con gái, kế tiếp rất có thể Tiêu lão thái quân sẽ ra tay. Nếu nhà Gia Cát mất đi một con trai, sự tình sẽ rất khác.

Cũng vào hôm đó, Chu quý phi bỗng nhiên nghe được phong thanh, nói Hoàng thượng cố tình gả Triêu Hoa cho thái tử nước Tinh Long, Bạch Vân Phàm. Nghe được tin này, Chu quý phi vội vàng đến ngự thư phòng tìm Hoàng thượng. Chuyện của nhị hoàng tử Bạch Vân Nghị đã lan truyền khắp nước Lăng Nguyệt, nghĩ đến thân là đại ca, chuyện xấu của Bạch Vân Phàm nhất định cũng loang lổ, làm sao bà cam tâm gả bảo bối của mình cho một nam nhân như vậy chứ.

“Hoàng thượng, hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp và Triêu Hoa!” Người còn chưa thấy, tiếng của bà đã vọng vào ngự thư phòng.

Sở Kim Triêu nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn: “Lại làm sao nữa?”

“Hoàng thượng!” Chu quý phi khóc nức nở, quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, “Sao người có thể gả Triêu Hoa đến tận nước Tinh Long? Nếu nó bị ức hiếp thì làm sao? Hoàng thượng không phải vẫn rất yêu thương nó ư? Xin Hoàng thượng đừng đồng ý mối hôn sự này.”

“Bạch Vân Phàm tướng mạo đường đường, lại là thái tử nước Tinh Long, Triêu Hoa kết thân với hắn, sẽ thành thái tử phi, tương lai là nhất quốc chi mẫu, có gì không tốt?” Sở Kim Triêu thản nhiên nói.

“Thế nhưng thần thiếp nghe nói Bạch Vân Phàm hành sự bất chính, nhìn Nhị hoàng tử thì biết, lại có thể làm chuyện không biết xấu hổ như thế trước mặt mọi người, có thể suy ra được giáo dưỡng của Bạch gia thế nào. Triêu Hoa gả đến đó, nhất định phải chịu không ít ấm ức!”

“Chuyện này còn không phải do con gái bảo bối của ngươi làm sao!” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Hiện giờ nước Tinh Long và Đông Lan đều tìm trẫm thuyết pháp. Trẫm không trừng phạt nó, ngươi lại chạy đến tận đây! May mà Thiên nhi nghĩ được cách bình ổn lửa giận của nước Tinh Long!”

“Hoàng thượng…” Chu quý phi cầu xin nói, “Đây là chủ ý của Thất điện hạ? Là do thường ngày thần thiếp đã quá mức nuông chiều nó, mới khiến nó vô pháp vô thiên. Hoàng thượng muốn phạt thì phạt thần thiếp đi, mặc kệ thế nào, thần thiếp cũng không bằng lòng để Triêu Hoa và Bạch Vân Phàm thành thân.”

“Chuyện này không cần ngươi làm chủ! Lui xuống đi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương!”

“Hoàng thượng…” Chu quý phi thấy Sở Kim Triêu tức giận, lo lắng nói thêm gì nữa sẽ chọc giận đến ông, đành phải ngượng ngùng cáo lui, “Thần thiếp cáo lui.”

Ra khỏi ngự thư phòng, Chu quý phi nôn nóng đi về hướng Thất vương phủ, trong lòng căm giận mắng, giỏi cho tên Sở Lăng Thiên, Triêu Hoa chẳng qua chỉ đùa với con nha đầu thối đó một chút, ngươi lại có thể ra chủ ý như thế với Hoàng thượng, sử dụng chiêu âm hiểm độc ác này! Mắng thì mắng, bà vẫn phải đi tìm y.

Đến Thất vương phủ, Chu quý phi lại được báo rằng, Sở Lăng Thiên không có trong phủ, bà lại phải nhẫn nại chờ đợi. Đợi đến lúc chạng vạng, còn chẳng thấy bóng dáng y đâu, bà không khỏi nổi nóng, gọi Ưng tổng quản đến.

“Chủ tử phủ các ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về?” Chu quý phi tức giận hỏi.

“Hồi bẫm quý phi nương nương, điện hạ bận rộn sự vụ, thường ngày đến khuya mới về. Không biết nương nương tìm điện hạ có chuyện gì? Chi bằng nương nương cứ dặn lại, sau khi điện hạ về, nô tài sẽ bẩm báo lại với điện hạ.”

“Không có gì! Ngày mai bản cung lại đến!”

“Đúng rồi, nương nương…” Ưng tổng quản đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Điện hạ có dặn, nếu nương nương vì chuyện của công chúa, thì nói lại với nương nương dẫn công chúa đến phủ Thừa tướng tìm điện hạ.”

“Phủ Thừa tướng? Nói như vậy, hắn sớm biết bản cung sẽ đến tìm hắn, tại sao lại không đợi ở trong phủ! Còn ngươi nữa, tại sao không nói sớm? Hại bản cung đợi ở đây cả nửa ngày!”

“Nô tài tuổi đã cao, trí nhớ không tốt lắm, xin nương nương thứ tội.”

“Trí nhớ kém thì cáo lão hồi hương đi!” Chu quý phi tức giận nói.

Bà ra khỏi Thất vương phủ, dẫn theo Triêu Hoa, cùng nhau đến phủ Thừa tướng. Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bà biết chuyện này chỉ có đi tìm Sở Lăng Thiên mới xoay chuyển được, thầm nghĩ con nha đầu thối đó đúng là không chọc được!

Khi hai mẹ con Chu quý phi đến phủ Thừa tướng, trời đã tối đen, không đợi hạ nhân thông báo, bà đã vọt vào phủ, không ngờ đụng phải Đại phu nhân.

Bà vốn đang tức giận đùng đùng, giờ phút này oán khí ngất trời trút lên người đã đụng phải bà: “Đi đường không mở mắt à! Đụng bị thương bản cung rồi, xem bản cung trị tội ngươi thế nào!”

Lúc này, Đại phu nhân mới nhìn rõ người mình đụng vào là Chu quý phi, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Thần phụ tham kiến nương nương, tham kiến Triêu Hoa công chúa! Xin nương nương thứ tội, trời tối quá, thần phụ không cẩn thận, đã mạo phạm nương nương, xin nương nương bớt giận!”

“Hóa ra là Thừa tướng phu nhân?” Chu quý phi không khỏi mỉm cười, châm chọc nói, “Phu nhân không ở trong phòng canh giữ Đại tiểu thư, chạy loạn làm gì? Không sợ Đại tiểu thư lại mang một đứa con hoang về cho ngươi ư?”

“Nương nương…” Trong lòng Đại phu nhân phẫn nộ, nhưng không dám chống đối bà, “Nương nương đến quý phủ có gì dạy bảo?”

“Bản cung đến làm gì phải báo cáo với ngươi sao?” Chu quý phi hung hăng vênh váo nhìn nữ nhân quỳ dưới đất, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, nữ nhân của nhà Gia Cát, làm chuyện gì cũng mất mặt, làm sao so được với sự ổn trọng của nữ tử Chu gia!”

“Nương nương dạy bảo rất phải, thần phụ xin ghi nhớ lời dạy của nương nương!”

Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn đang vừa đi từ bên ngoài vào vừa trò chuyện cùng Sở Lăng Thiên, Chu quý phi thấy hai người họ lập tức tươi cười chào đón: “Thất điện hạ, Tam tiểu thư, hai đứa đã về.” Giờ phút này, trên mặt bà tuy cũng có chút kiêu căng, nhưng khí thế vênh váo hung hăng lúc nãy đã không còn.

“Thỉnh an quý phi nương nương, thỉnh an công chúa Triêu Hoa.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người hành lễ.

“Tam tiểu thư không cần khách sáo!” Chu quý phi đỡ nàng dậy, “Mau đứng lên, mau đứng lên!”

Công chúa Triêu Hoa đứng một bên cúi gầm mặt, nhìn cũng không dám nhìn Sở Lăng Thiên, nàng là từ trong xương tủy đã sợ y, trong tất cả các ca ca, y là người khó chơi nhất, cả ngày lạnh lùng nghiêm mặt, chỉ có lúc ở bên Tam tiểu thư, mới thấy y cười một chút.

Đại phu nhân vẫn còn quỳ trên đất, Chu quý phi không gọi bà đứng lên, bà chỉ có thể quỳ. Nhìn thấy thái độ của Chu quý phi với Gia Cát Linh Ẩn, bà không khỏi giật mình, quả thực kém xa thái độ đối xử với bà lúc nãy. Khi nào thì tiện nhân này lại nâng cao quan hệ với quý phi nương nương chứ.

“Nương nương đến vì chuyện của Triêu Hoa?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Thất điện hạ, Triêu Hoa thế nào cũng là muội muội của con, con hãy nói với Hoàng thượng, nói người đừng đồng ý mối hôn sự này đi.” Trên mặt Chu quý phi hiện lên nụ cười khó coi.

“Bản vương lại thấy rất tốt! Bạch Vân Phàm anh tuấn phóng khoáng, lại là thái tử nước Tinh Long, trên đời có mấy nam tử sánh được với y?”

“Điện hạ…” Chu quý phi nhỏ giọng nói, “Con hãy giúp Triêu Hoa đi, ta biết, chuyện này nó sai rồi, ta cũng sẽ phạt nó. Chẳng phải hiện giờ Tam tiểu thư vẫn bình an đó sao?”

Sở Lăng Thiên cười cười: “Muốn ta nói giúp cũng được, nhưng ta có một điều kiện.”

“Xin nói, chỉ cần ta có thể làm được, thì ta nhất định đồng ý!”

“Chỉ cần Triêu Hoa quỳ gối xuống trước mặt Linh nhi nhận lỗi là được!”

“Cái gì?” Công chúa Triêu Hoa hô lên, “Thất ca, muội là công chúa, ả chỉ là quận quân mà thôi, còn là thứ nữ, muội quỳ xuống nhận lỗi với ả, ả nhận nổi sao?”

[1] Tòng tứ phẩm: thuộc cấp thứ tám trong cửu phẩm mười tám cấp quan viên trong thời kỳ phong kiến. (Nguồn dịch từ Baidu)

[2] Chính tứ phẩm: thuộc cấp thứ bảy trong cửu phẩm mười tám cấp quan viên trong thời kỳ phong kiến, thấp hơn tòng tam phẩm, cao hơn tòng tứ phẩm. (Nguồn dịch từ Baidu)