Gia Cát Linh Ẩn

Chương 132: Tiệc sinh thần tràn đầy âm mưu

Gia Cát Hồng Nhan cười cười, nói: “Điện hạ nghĩ là Tam muội, cho nên mới ngồi dậy chạy đến gặp sao? Chuyện của Tam muội và Thất điện hạ đã không thể xoay chuyển, vì sao điện hạ còn một lòng với muội ấy chứ?”

Sở Lăng Hiên hứng thú nhìn Gia Cát Hồng Nhan, cười lạnh rồi nói: “Ngươi muốn làm Lục vương phi?”

“Vương gia!” Gia Cát Hồng Nhan vui sướng nhìn Sở Lăng Hiên, “Thần nữ nguyện suốt đời hậu hạ vương gia, vì vương gia phân ưu giải sầu!”

Sở Lăng Hiên tiếp tục cười lạnh: “Vậy thì bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội!”

“Đa tạ vương gia!” Gia Cát Hồng Nhan kích động vạn phần nhìn Sở Lăng Hiên, “Thần nữ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ vương gia chu toàn.”

“Nhưng mà ngươi phải làm cho ta hai chuyện trước đã.”

“Chuyện gì?”

“Một là người phải nghĩ cách để ta chiếm được Gia Cát Linh Ẩn, bản vương sẽ cưới ngươi làm chính phi, còn nàng ấy làm trắc phi. Chuyện thứ hai, ngươi nói Thừa tướng gia đi tìm hiểu một chút tin tức ở chỗ Hoàng thượng, cụ thể là tin tức gì, Thừa tướng gia khắc hiểu.”

“Vương gia…” Gia Cát Hồng Nhan khó xử nhìn Sở Lăng Hiên, “Hai chuyện này có chút khó khăn.”

“Làm hay không tùy ngươi, bản vương bất cứ lúc nào cũng có thể nạp Lục vương phi.” Nói xong, Sở Lăng Hiên phất áo bào, rời khỏi tiền sảnh, để một mình Gia Cát Hồng Nhan đứng đó.

Qua hai ngày nữa chính là sinh thần của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Linh Ẩn nhất định sống không qua nổi ngày ấy, đến lúc đó cho dù Sở Lăng Hiên có muốn cưới nó, cũng không thể cải tử hồi sinh. Về phần chuyện nói với Gia Cát Chiêm đi thám thính tin tức, nàng có chút không hiểu lắm, đột nhiên đến hỏi chuyện triều chính, Gia Cát Chiêm nhất định sẽ nghi ngờ nàng. Nàng lắc đầu, quyết định quay về thương lượng với Đại phu nhân, rồi mới quyết định.

Ngày hôm đó, là sinh thần của Gia Cát Chiêm, thừa tướng nước Lăng Nguyệt, Sở Lăng Thiên lại ôm chặt lấy Gia Cát Linh Ẩn không chịu rời giường. Đầu y chôn vào gáy nàng, mặt cọ cọ vào da thịt non mềm của nàng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng: “Mùi hương trên người Linh nhi thay đổi rồi.”

“Hả, thay đổi thành mùi gì?” Gia Cát Linh Ẩn vừa đẩy y ra, vừa ngồi dậy.

“Có thêm mùi của hoa hải đường, càng thơm hơn.”

“Mùi hoa hải đường?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, ngửi ngửi cơ thể của chính mình, lại ngửi tóc, quả nhiên, mùi hoa hải đường đã hoàn toàn bám vào người nàng.

Gia Cát Linh Ẩn trầm tư, khi có thứ gì đó đột nhiên trở thành thói quen, là chuyện đáng sợ đến dường nào. Bắt đầu từ ngày xuất hiện hoa hải đường, nàng liền mơ hồ cảm thấy, nhìn đến nó, sẽ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Mùi hương, là có người muốn lợi dụng mùi hoa hải đường làm chuyện gì sao?

“Thất gia.” Gia Cát Linh Ẩn ngồi bên giường, gọi y.

“Ừm.” Sở Lăng Thiên vùi đầu, vòng tay qua thắt lưng nàng, dịu dàng lên tiếng, “Linh nhi, làm sao vậy?”

“Thức dậy thôi! Hôm nay là sinh thần của thừa tướng, lát nữa sẽ có rất nhiều khách khứa đến đây.”

“Được rồi mà!”

Sở Lăng Thiên ngồi dậy một cách không tình nguyện, sau đó vội vàng chạy về vương phủ xử lý công chuyện.

Sở Lăng Thiên đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn lập tức căn dặn đám nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, cũng bảo Nguyệt Lan lấy một ít tinh dầu hoa hồng đậm đặc đến. Nàng ngâm mình trong nước suốt hai canh giờ, tóc cũng gội mấy lần, sau khi xác định trên người không còn chút mùi hoa hải đường nào, mới đứng lên mặc áo. Sau đó, nàng lại bảo đem hoa hải đường ở trong phòng ra sân sau trồng, mở cửa sổ ra, cuối cùng căn dặn tất cả nha hoàn đều đi tắm, thay đồ mới hết.

Lúc này, Lưu quản gia cầm một hộp gì đó đi vào Trục Nguyệt Hiên, cung kính nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư, đây là xiêm y mới Đại phu nhân căn dặn người may gấp cho Tam tiểu thư, bảo Tam tiểu thư hôm nay mặc bộ này.”

Gia Cát Linh Ẩn lật xiêm y ra, một mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi, mùi hương ấy giống hệt như mùi hoa hải đường. Lại là hoa hải đường, nàng không khỏi nhíu mày, cười nói: “Làm phiền Lưu quản gia rồi, giúp ta đa tạ mẹ nhé.”

“Dạ, Tam tiểu thư, nô tài nhất định báo lại với Đại phu nhân.” Nói xong, Lưu quản gia lại dâng lên một cái hộp nhỏ, “Đây là phấn hoa loại mới, Đại phu nhân dặn nô tài tặng cho Tam tiểu thư, trộn chung phấn hoa vào son, sẽ rất tốt cho da.”

“Hả, vậy sao?” Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy hộp phấn, “Vậy ta nhất định phải dùng thử.”

“Tam tiểu thư, nô tài cáo lui trước!”

“Ừ, ngươi đi trước đi.”

Gia Cát Linh Ẩn ngửi ngửi hộp phấn kia, vẫn là mùi hoa hải đường, trong mắt nàng lướt qua lớp sương lạnh, xem ra lần này Đại phu nhân quyết tâm đối phó nàng. Nàng cười lạnh một tiếng, bảo Nguyệt Lan thay xiêm y cho nàng, là bộ mà Lưu quản gia đưa đến, chỉ là nàng không dùng phấn hoa, mà nhét hộp phấn đó vào trong ngực.

Sinh thần của Thừa tướng gia, mọi người trong triều đều biết, nên có rất nhiều người đến tặng lễ vật, Tiêu gia, Trần gia đều tặng hậu lễ. Ngay cả Chu gia vì lễ nghi, cũng đưa lễ. Hoàng thượng lại đưa hậu lễ, bảo tổng quản nội vụ Thạch Kế đích thân đưa đến. Từng rương từng rương lễ vật chất đầy trong sân phủ Thừa tướng, gia đinh phải không ngừng dọn dẹp kho, mới trống được một ít chỗ, vừa nhìn lại, lại bị lấp đầy.

Gia Cát Chiêm ở trong phủ tiếp đãi quan khách, tất cả mọi người nhận được thiệp mời của ông, đến trưa, khách khứa liên tục đến phủ chúc mừng.

“Thừa tướng gia, chúc mừng chúc mừng. Mới nạp di nương, hôm nay lại mừng sinh thần, đúng là song hỷ lâm môn, thật đáng mừng nha!”

“Đúng vậy, Thừa tướng gia đúng là gừng càng già càng cay.”

“Thừa tướng gia thật may mắn, có đứa con trai anh dũng như Như Phong tướng quân, lại có đứa con gái tài trí hơn người như quận quân, đúng là làm cho người khác hâm mộ không thôi.”

“Khách khí, khách khí.” Gia Cát Chiêm khiêm tốn nói, “Đều nhờ các vị đại nhân thường ngày chiếu cố đến ta, mời mọi người vào trong!”

Trương Thúy Hoa ngoáy mông, đi tới đi lui trước mặt mọi người, dặn dò hạ nhân trong phủ chuẩn bị thứ này thứ kia. Một vài quan viên nhìn thấy dáng người hấp dẫn của nàng, không khỏi hâm mộ trong lòng.

“Thái tử điện hạ đến! Thất vương gia đến! Cửu vương gia đến! Công chúa Triêu Hoa đến!” Lưu quản gia đứng ở cửa, cao giọng hô, sợ người khác không nghe thấy.

Nhìn thấy mấy người họ đến, tất cả khách khứa của phủ Thừa tướng đều tiến lên hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ, Thất vương gia, Cửu vương gia!”

“Bình thân.” Sở Lăng Dực nói.

“Tạ thái tử điện hạ!”

Lúc này, đoàn người của Tiêu gia cũng đến, Tiêu U Lam thấy Gia Cát Linh Ẩn, lập tức chạy đến kéo tay nàng, nói: “Biểu tỷ, cuối cùng cũng gặp lại tỷ.”

“Biểu muội khỏe không?” Gia Cát Linh Ẩn thân thiết hỏi.

“Dạ khỏe.” Tiêu U Lam gật đầu, “Đa tạ biểu tỷ thăm hỏi, biểu tỷ, chi bằng chúng ta tìm một nơi để trò chuyện, muội có chuyện muốn nói với tỷ.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, hai người đang chuẩn bị xoay người đi, Lưu quản gia lại cao giọng hô: “Trần quốc công đến!”

Thấy Trần quốc công đến, các khách khứa lập tức đi đến hành lễ, lấy lòng. Sau lưng Trần quốc công, Trần Cẩm Phàm cũng đến, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Như Phong lẫn trong đám người. Giờ phút này, Như Phong cũng nhìn thấy nàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người bất giác xấu hổ cúi đầu.

Gia Cát Linh Ẩn thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười, nàng đi đến trước mặt Như Phong, nói: “Đại ca, chi bằng ca dẫn quận chúa đi tham quan trong phủ Thừa tướng một vòng đi.”

“Ta…” Khuôn mặt ngăm đen của Như Phong hiện lên vẻ ngượng ngùng, bộ dạng chất phác đơn thuần của y khiến Trần Cẩm Phàm không khỏi bật cười.

Trần Cẩm Phàm đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Tam tiểu thư, hay là tiểu thư dẫn ta đi đến nơi thanh tịnh trong phủ để dạo đi, ta không thích náo nhiệt.”

“Quận chúa xin theo ta đến đây.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười liếc mắt với Như Phong một cái, kéo Trần Cẩm Phàm đi khỏi.

Các nàng vừa định đi, lại có mấy người khách quan trọng nữa đến phủ Thừa tướng, Liên Thương Hải, Khương Diệp, Hà Tần, Hà Sướng Uyến, Bạch Vân Phàm, Bạch Vân Nghị cũng đến góp vui. Nhìn thấy mấy người họ đến, Gia Cát Chiêm vui sướng không thôi, lần này thể diện của ông được nâng lên tận trời.

Tiêu U Lam nhìn Hà Tần, bất giác cúi đầu, hai má nổi lên rặng mây đỏ.

Hà Sướng Uyển bước đến, giữ chặt tay của Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư và quận chúa định đi đâu vậy? Cho ta theo cùng với.”

“Công chúa không chê trong phủ đơn sơ là được rồi!” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Đương nhiên là không rồi!” Hà Sướng Uyển vẫy tay với Hà Tần, “Đại ca, ca đi không?”

“Ta…” Hà Tần ngẩn người, không tự chủ nhìn Tiêu U Lam, lập tức gật đầu, “Ta đi!”

“Linh nhi, mọi người đi đâu? Không thể bỏ ta lại nhé.” Sở Lăng Thiên thấy thế, cũng bước đến đứng sát Gia Cát Linh Ẩn, nói.

“Ta cũng đi nữa!” Sở Lăng Hàn nhảy ra, “Có gì chơi vui nhất định phải gọi ta đó!”

“Đại ca, ca đi không?” Gia Cát Linh Ẩn bật cười giòn tan, nhìn Như Phong.

“Ừ đi.” Như Phong gật đầu, cũng bước đến.

Vì thế, đoàn người Gia Cát Linh Ẩn, Tiêu U Lam, Trần Cẩm Phàm, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn, Hà Tần, Như Phong chậm rãi đi về phía hậu viện.

Khương Diệp nhìn miếng ngọc đeo bên hông Gia Cát Linh Ẩn, vô cùng kinh hãi, hóa ra ngày đó không phải y say rượu nhìn nhầm, miếng ngọc này thật giống hệt như của Dao nhi. Hay Tam tiểu thư chính là Dao nhi? Sao lại có thể có được nó? Trong lòng y âm thầm tính toán.

Gia Cát Hồng Nhan căm giận nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Gần như toàn bộ các công tử tiểu thư đến đây đều chào hỏi con nha đầu thối đó. Giờ đây, tất cả thanh niên tài tuấn đến dự buổi tiệc này đều đi đến hậu viện, những người đó nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Nàng đi đến bên cạnh Tiêu U Nhược, kéo Tiêu U Nhược đến phòng mình.

“U Nhược, thứ đó đã chuẩn bị chưa?” Gia Cát Hồng Nhan hỏi, ngày này cuối cùng cũng đến, nàng đã đợi rất lâu rồi.

“Đương nhiên!” Tiêu U Nhược lấy ra bình chứa huyết bướm, quơ quơ trước mặt Gia Cát Hồng Nhan, “Vậy tỷ chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi!” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Đã nhiều ngày, ta đều lệnh cho Lưu quản gia mua hoa hải đường về, đặt trong phòng nó, hiện giờ toàn thân nó đều là mùi hoa hải đường. Hơn nữa, y phục hôm nay nó mặc, còn dùng hương hải đường để xông qua. Ta còn lệnh cho Lưu quản gia đem cho nó hộp phấn hoa, bảo nó trộn vào trong son để dùng.”

“Vậy là được rồi.” Tiêu U Nhược đắc ý cười, “Vậy y phục của Tiêu U Lam đã chuẩn bị chưa?”

“Yên tâm đi!” Gia Cát Hồng Nhan hất hàm, chỉ vào bộ y phục treo ở chỗ kia, “Bộ xiêm y này cũng dùng hương hải đường xông qua, để ta lừa nó, bảo nó thay.”