Gia Cát Linh Ẩn

Chương 114: Tấn phong

“Hay!” Hà Tần không nhịn được vỗ tay tán thưởng, “Điệu múa này ngay từ đầu đã

độc đáo, làm cho người ta như lạc vào cõi bồng lai!”

Hai nàng vẫn chưa đáp xuống đất, mà là treo người lơ lửng giữa không trung, theo tiếng nhạc, chỉ có nhảy múa. Các nàng lúc cao lúc thấp, chậm rãi

bay múa vòng quanh đại điện, như áng mây theo cơn gió nhẹ dập dềnh

chuyển động trong điện.

Trong tiếng nhạc bỗng nhiên có thêm tiếng sáo, hai người bay lên, không hề bị độ cao làm ảnh hưởng, ở không trung phô bày ra kỹ thuật múa duyên dáng, cơ thể linh hoạt bày ra đủ mọi tư thế, khi thì như thiên tiên giáng

trần, khi thì như Hằng Nga bôn nguyệt, lúc thì như ánh trăng treo ngược, lúc thì như ngựa phi nước đại.

Tiếp đó, đầu của hai nàng đối nhau, cơ thể nằm ngửa thẳng tắp, chậm rãi xoay tròn, theo tiết tấu âm nhạc trở nên dồn dập, tốc độ chuyển động của hai người ngày càng nhanh, tay áo cùng dải lụa màu tạo nên hai vòng tròn

một lớn một nhỏ nhiều màu sắc, ở trong không trung bay lượn, hình thành

nên một cơn lốc xoáy màu cầu vồng, làm cho người khác không kịp thích

ứng.

Đột nhiên, tiếng sáo dứt hẳn, hai người tách ra, vòng tròn nhiều màu cũng

đứt đoạn, tay áo cùng dải lụa màu từ từ thu lại, như cầu vồng sau mưa

chậm rãi tan đi, phiêu tán trong không trung bao la. Động tác của hai

nàng lại biến hóa, đứng thẳng trong không trung, như tiên tử bách hợp

cao quý, hai người liếc nhìn nhau, cơ thể lại chuyển động, tốc độ từ từ

giảm dần, tay áo cùng dải lụa màu lại xoay tròn, xoay tròn xung quanh cơ thể hai nàng, cho đến khi hình thành nên hai chiếc kén nhiều màu sặc

sỡ.

“Ầm!” Hình như có thứ gì đó phá kén chui ra, tay áo cùng dải lụa màu bung ra

bốn phía, hai người vung vẩy tay áo, nhẹ nhàng bay lên, như con bướm hồi sinh, trong không trung chỉ có nhảy múa, con bướm cứ thế mà bay lượn

giữa trời, như tiên nữ nhảy múa giữa áng mây.

Hai người trong không trung đứng sóng đôi, tốc độ tung bay của tay áo cùng

dải lụa màu nhanh hơn, như con rắn chuyển động, như sao băng xẹt qua,

như hai con rồng nghịch châu, như cầu vồng đầy trời, biến hóa khôn

lường.

Cuối cùng, cơ thể cả hai như trăng rằm, bay vút lên không trung, từ từ biến mất trước mắt mọi người.

Không biết qua bao lâu, mọi người vẫn còn ngửa đầu, mong chờ hai tinh linh

lúc nãy bay trở về, vì họ mà nhảy múa thêm một lần, Gia Cát Linh Ẩn và

Tiêu U Lam từ ngoài cửa đại điện đi vào, họ mới từ từ phục hồi tinh

thần, trong điện nhất thời vang lên tiếng vỗ tay rung trời.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn về hướng Sở Lăng Thiên, thấy y đang âm thầm liếc mắt gợi tình với mình, không khỏi mỉm cười với y.

“Bệ hạ nước Đại Mạc, so với xà vũ, điệu múa vừa nãy thế nào?” Sở Kim Triêu

híp mắt, cao giọng hỏi, “Tam nha đầu quả nhiên không khiến trẫm thất

vọng!”

“Hay thì có hay hơn một chút, nhưng chỉ là chút tài mọn thôi! Nếu nước Đại

Mạc ta mà chuẩn bị nghiêm túc, nhất định còn hay hơn cả vũ khúc vừa

rồi!” Thẩm Vân Bác ngượng ngùng nói.

“Được xem qua kỹ thuật múa kinh diễm của Tam tiểu thư, từ nay trở về sau, sẽ

không có điệu múa nào có thể lọt vào mắt ta được nữa.” Hà Tần nói, trong đầu vẫn là điệu múa tung bay vừa rồi.

“Tam tiểu thư chẳng những xinh đẹp, tiếng hát động lòng người, không ngờ

ngay cả kỹ thuật múa cũng xuất chúng như thế, đúng là ông trời đã muôn

vàn ưu ái cho một người, Sướng Uyển hâm mộ không thôi.”

“Tài nghệ của Tam tiểu thư áp đảo mọi người, sẽ là người chiến thắng của trận đấu múa lần này.” Khương Diệp nói.

“Lăng hoàng bệ hạ, ta dùng mười châu[1] Tấn Vân để trao đổi nữ tử này, thế nào?” Liên Thương Hải cười nói.

“Không đổi!” Sở Kim Triêu trừng mắt nói, “Cái gì cũng không đổi!”

“Gia Cát tam tiểu thư, Tiêu nhị tiểu thư đạt được tròn một trăm điểm!”

“Không biết là vị hoàng tử nào may mắn cưới được Tam tiểu thư?” Bạch Vân Phàm

lại nhắc đến việc này, “Tiểu vương sẵn lòng cạnh tranh công bằng với

hắn.”

“Đáng tiếc bản vương không có hứng thú.” Sở Lăng Thiên thấp giọng nói, y đứng lên, đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nắm lấy tay nàng cùng nhau quay

về chỗ ngồi.

Thấy Sở Lăng Thiên tỏ thái độ, Bạch Vân Phàm đành phải ngậm miệng, trong lòng tràn ngập ghen tị với Sở Lăng Thiên.

“Tam tiểu thư cùng Thất điện hạ trai tài gái sắc, khiến ta hâm mộ không thôi.” Khương Diệp nói.

Liên Mộ Vân ôm ngực, trong lòng dâng lên chua xót. Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều vô cùng khó coi, bại bởi nước Đại Mạc cũng liền

thôi, ai ngờ hai nàng lại có thể kém hơn cả Gia Cát Linh Ẩn và Tiêu U

Lam, không nghĩ tới kết quả lại thế này.

Sở Lăng Hiên âm trầm nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng bắt đầu

tức giận, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy miếng ngọc bội mà Gia Cát Hồng Nhan

đeo bên hông, ngọc bội kia đúng là của hắn, sắc mặt hắn không khỏi càng

thêm u ám.

Cuối cùng, dựa vào điểm số, lần tỷ thí múa này đứng đầu là Gia Cát Linh Ẩn

và Tiêu U Lam, đứng thứ hai là tổ múa của nước Đại Mạc, xếp thứ ba là

Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan.

“Tam nha đầu, ngươi muốn được ban thưởng gì? Trẫm nhất định sẽ ghi nhớ, đợi

sau khi xong đại điển, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng.” Tâm trạng của Sở Kim Triêu tốt vô cùng, ban thưởng cũng không chút nào keo kiệt, “Gia

Cát Linh Ẩn tiến lên nghe phong, trẫm quyết định tấn phong cho ngươi làm Bình Dương Quận Quân!”

Hoàng hậu và Chu quý phi cùng nhau nhíu mày, hình như muốn nói gì đó.

“Hoàng thượng, đừng kích động quá!” Chu quý phi kéo kéo long bào của Sở Kim Triêu, nói.

Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà, không thèm để ý đến, Hoàng hậu thấy thế lập tức nuốt xuống lời định nói.

“Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn lập tức quỳ xuống tạ ơn,

nàng dừng một chút rồi nói, “Hoàng thượng, vừa rồi múa cùng với thần nữ, còn có biểu muội Tiêu U Lam của thần nữ.”

“Ừ.” Sở Kim Triêu tán thưởng gật đầu, “Có công lại không muốn độc hưởng một

mình, trẫm ngày càng thích nha đầu nhà ngươi rồi. Tiêu U Lam tiến lên

đây!”

Tiêu U Lam tiến lên trước, hành đại lễ với Sở Kim Triêu.

“Bình thân đi! Tiêu U Lam làm vẻ vang cho đất nước, trẫm phong cho ngươi làm Nam Dương Huyền Quân!”

“Dạ?” Tiêu U Lam giật mình, kinh ngạc nhìn Sở Kim Triêu, không thể tin được lời mình vừa nghe.

“Tiêu U Lam, trẫm phong cho người làm Nam Dương Huyền Quân, ngươi không muốn à?” Sở Kim Triêu hoài nghi hỏi lại.

Tiêu U Lam quỳ xụp xuống đất, dập đầu: “Thần nữ đa tạ ân điển của Hoàng

thượng. Thần nữ thật sự quá vui mừng, xin Hoàng thượng lượng thứ.”

“Bình thân đi.” Sở Kim Triêu cười nói, “Ngươi có một biểu tỷ rất tài giỏi, về sau hãy theo biểu tỷ ngươi học tập nhiều hơn.”

“Dạ, thần nữ cẩn tuân lời dạy của Hoàng thượng.”

Tiêu U Lam đứng lên, cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, chuyện này hệt như đang

nằm mơ, nàng vẫn có chút không dám tin, cho đến khi xác định hết thảy

đều là thực, trong lòng nhất thời vui sướng không thôi.

“Hoàng thượng, chuyện này có chút không ổn?” Hoàng hậu cuối cùng cũng không nhịn được.

“Có gì không ổn?” Sở Kim Triêu hỏi vặn lại, “Chuyện này hậu không cần lo

lắng, hậu thay trẫm quản lý tốt chuyện hậu cung là được rồi! Những

chuyện khác không cần hỏi tới!”

“Dạ, là thần thiếp quá phận, xin Hoàng thượng bớt giận.”

Giờ phút này, Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên phát hiện tâm tình của mình trái

lại rất bình tĩnh, không biết bắt đầu từ khi nào, Gia Cát Linh Ẩn từ một thứ nữ thấp hèn, biến thành một người mà nàng ta phải ngước nhìn. Sự

chênh lệch của hai người đã càng lúc càng lớn, nàng bỗng nhiên có cảm

giác bản thân ngay cả sức lực để ganh tị cũng không có. Chỉ một người

múa cùng với nó thôi cũng đã có thể được phong làm Huyền Quân, Gia Cát

Linh Ẩn đã trèo được rất cao rồi.

Trận đấu kết thúc, Tiêu U Lam chạy đến giữ lấy Gia Cát Linh Ẩn, kích động

nói: “Biểu tỷ, đa tạ biểu tỷ! Ơn dìu dắt của biểu tỷ, U Lam không biết

báo đáp thế nào, nếu biểu tỷ có chỗ nào cần đến U Lam, U Lam tuyệt không chối từ!”

Gia Cát Linh Ẩn cười: “Biểu muội không cần như vậy, nếu không phải muội

phối hợp, một mình ta cũng chẳng có cách nào, đây là điều muội xứng đáng đạt được.”

“U Lam không nhiều lời nữa, ân tình của biểu tỷ, U Lam vẫn sẽ ghi nhớ.”

Tiêu U Lam chỉ lo nói chuyện với Gia Cát Linh Ẩn, không chú ý đến Tiêu

Lương đang đi về phía nàng.

Tiêu Lương đi đến bên cạnh Tiêu U Lam, như người cha hiền từ nói: “Lam nhi, ở trong cung có quen không con?”

Sắc mặt Tiêu U Lam nhất thời lạnh băng, nói: “Cũng đã vào cung được mấy

ngày rồi, đến bây giờ phụ thân mới nhớ đến con sao? Hay là phụ thân thấy con được phong làm Huyền Quân, có giá trị để lợi dụng rồi?”

“Đứa con này!” Tiêu Lương hơi giận dữ nói, “Lúc trước phụ thân bận rộn,

không lo lắng được cho con, vừa rỗi một chút đã nghĩ đến con rồi.”

“Vậy thì phụ thân hãy tiếp tục bận rộn đi.” Tiêu U Lam xoay người, không để ý đến Tiêu Lương nữa, rời khỏi điện Thanh Lương.

Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, dáng vẻ gian xảo chẳng khác nào Gia

Cát Chiêm, không có giá trị lợi dụng thì xem như rơm rác, đến khi có

được chút giá trị rồi, họ sẽ khai thác triệt để các nàng, đúng là buồn

cười hoang đường.

Tiêu U Lam đi ra, vừa đúng lúc chạm mặt với Hà Tần. Hà Tần gật đầu với nàng, cười nói: “Kỹ thuật múa của Tiêu tiểu thư thật uyển chuyển, làm cho

người ta khó quên, nhưng mà người thật còn đẹp hơn cả điệu múa.”

“Điện hạ quá khen rồi.” Tiêu U Lam chỉ nghĩ tất cả mọi người đều nhớ đến một

mình Gia Cát Linh Ẩn, không ngờ còn có người nhớ đến nàng, lập tức có

thiện cảm với Hà Tần, “U Lam cáo lui trước.”

“Sau này sẽ gặp lại.”

Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị rời đi, Gia Cát Chiêm bỗng nhiên đi đến bên

cạnh nàng, cười nói: “Lần này Linh nhi lại làm phụ thân nở mặt rồi, phụ

thân vô cùng vui vẻ.”

“Phụ thân có chuyện gì à?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên hỏi.

“Tại sao con không chọn Hồng Nhan múa cùng, mà lại chọn biểu muội con?” Gia

Cát Chiêm hỏi, “Nếu con múa cùng Hồng Nhan, người được phong làm Huyền

Quân là nó rồi, một cơ hội tốt như vậy, khi không lại dâng cho người

ngoài.”

Gia Cát Linh Ẩn hoài nghi nhìn Gia Cát Chiêm nói, “Phụ thân nghĩ sai rồi,

không phải con không chọn đại tỷ, là đại tỷ chọn nhị tiểu thư Chu gia

trước. Phụ thân không hỏi trắng đen thị phi đã đến trách cứ con, nữ nhi

thật thương tâm.”

“Chuyện này…” Gia Cát Chiêm nghiêm mặt, “Vậy thì con cũng không nên nhắc nhở

Hoàng thượng tấn phong cho Tiêu U Lam chứ! Để cho tên Tiêu Lương kia đắc ý!”

“Con thích giúp người làm niềm vui!”

“Linh nhi, có thể đi được chưa?” Sở Lăng Thiên đi đến, khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Gia Cát Linh Ẩn.

“Đi thôi.” Gia Cát Linh Ẩn đặt tay mình vào tay Sở Lăng Thiên một cách tự

nhiên, rời đi trong sự hâm mộ không ngớt của mọi người.

“Vì sao ai nấy cũng đều nhìn chúng ta vậy?” Thấy ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn họ, Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được bèn hỏi.

Sở Lăng Thiên nắm thật chặt tay Gia Cát Linh Ẩn, “Bởi vì bọn họ đều hâm mộ ta! Nhưng mà, cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ hâm mộ mà thôi, vì Linh nhi là của ta!”

Mấy ngày kế tiếp, lại thi đấu ném thẻ vào bình rượu, đua ngựa, chơi cờ,

chiến thắng chia đều cho nước Đại Mạc, Đông Lan và Lăng Nguyệt, đều đứng nhất với số điểm bằng nhau. Cuối cùng chỉ còn lại một hạng mục là làm

thơ, nước nào đứng đầu trong ba nước thì nhất định phải phân thắng bại ở hạng mục này.

Buổi tối trước hôm đó, Hoàng hậu triệu tất cả các tiểu thư đến Dịch Khôn

Cung nói chuyện, kỳ thực là để xem ai là người thích hợp nhất để ngày

mai xuất chiến.

“Tỷ tỷ, Tuyết Tranh thông minh lanh lợi, bụng đầy thi thơ, muội thấy ngày

mai hay là để cho Tuyết Tranh đại diện nước Lăng Nguyệt tham gia thi đấu làm thơ, thế nào?” Chu quý phi đề nghị.

[1] Châu: đơn vị hành chính thời xưa.