Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 40

Editor: Trà Đá.

Vừa về đến nhà, cô đã lập tức gởi bản của sổ hộ khẩu, giấy chứng minh thư, thẻ sinh viên cho Tô Dịch, bằng tốt nghiệp và hành lý của cô đến cùng một lượt, Mục Tiểu Tuệ cẩn thận cầm bằng tốt nghiệp, cô gỡ tấm bìa cứng ở mặt trên ra thì thấy một tờ giấy có dòng chữ uốn lượn, “Sinh nhật vui vẻ”.

Lòng ngón tay cô nhẹ xẹt qua tờ giấy, ghi nhớ từng chữ vào trong lòng, khắc vào trong tim, sau đó cất vào trong hộp.

Đây là sự hiện diện cuối cùng của Tô Dịch.

Thời gian đảo mắt đã đến giữa tháng năm, thời tiết nóng bức giống như mùa hè, Mục Tiểu Tuệ tranh thủ ngày chủ nhật nên về nhà một chuyến. Không khí ở trong nhà khiến cô có cảm giác rất kì quặc, cô ngồi trên ghế salon xem tivi, mẹ Mục cứ vây ở bên cạnh cô, không lau bàn thì cũng lau ghế, còn không thì quét nhà, hành động của mẹ Mục cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô nhíu mày nhìn mẹ Mục.

“Mẹ, mẹ có gì muốn nói với con sao?”

Mẹ Mục cười hắc hắc ngồi bên cạnh cô, ý vị sâu xa nói: “Con cũng lớn rồi, yêu nhau hai ba năm thì kết hôn được rồi.”

“Thì sao hả mẹ?”

“À thì, mẹ nghe người ta giới thiệu tuổi tác của con trai của chủ xưởng rượu và con không sai biệt lắm, lại chăm chỉ và tiết kiệm nữa, chàng trai như vậy không dễ tìm đâu.”

Cô cũng đoán ra được chuyện này rồi, nên cũng không có vẻ ngạc nhiên quá, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn mẹ Mục, nghiêm túc nói: “Hiện giờ con vẫn chưa muốn có bạn trai.”

Ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhớ tới hôm ngày tốt nghiệp Tô Dịch đã cầu hôn cô, hốc mắt lại đỏ ửng, trong đầu mắng Tô Dịch: Nhỏ mọn, cầu hôn mà ngay cả nhẫn cũng không có.


Mẹ Mục quan sát nét mặt cô, sau đó ý vị sâu xa nói: “Mẹ biết con không thể quên Tô Dịch trong thời gian ngắn được, nhưng tình yêu và hôn nhân rất khác nhau. Hai người yêu nhau không nhất thiết phải dành nhiều thời gian ở bên nhau như với hôn nhân, chính là quan hệ của con và Tô Dịch. Nhưng nếu không thương, thì con sẽ không kỳ vọng cao vào hôn nhân.”

Cô còn cho rằng mỗi lần nhắc tới Tô Dịch là cô sẽ đau lòng, có lẽ không đề cập tới cũng tổn thương. Nhưng một thời gian sau cô mới phát hiện, mỗi lần nghĩ về Tô Dịch thì từng ấm áp len lỏi trong lòng cô, vết thương không đau nữa, chỉ còn dư âm của ấm áp.

Cô vắt tay lên ghế salon, quay đầu nhỏ giọng nói: “Bọn con đã sống chung với nhau khi còn ở trên thành phố W rồi.” Cô muốn nói cô và Tô Dịch đã ở chung một chỗ, mặc dù có khó khăn gì cũng sẽ vững vàng vượt qua, rõ ràng mẹ cô chỉ phí công, cô nghĩ đó cũng là một cách giải thích.

Mẹ Mục nghẹn họng nhìn Mục Tiểu Tuệ sững sờ, giống như đang nhìn thấy quái vật, hồi lâu mới tìm được giọng của mình: “Không…… Không phải Tô Dịch đã đồng ý với ba mẹ rồi sao?”

“Là con chủ động.”

Mẹ Mục bị quả bom này làm cho mất bình tĩnh, càng thêm kiên quyết tìm đối tượng cho cô, nên vội vàng chạy vào phòng ngủ gọi điện thoại.

Cô nhàn nhã đung đưa chân, khóe môi lộ ý cười, cô sờ sờ lên cổ tay bên trái, mặc dù không biết là anh còn mang không, nhưng cô thì không dễ dàng tháo xuống được.

Có lúc con người rất cố chấp, kiên trì rồi lại kiên trì, mặc kệ kết quả có như thế nào, dứt khoát cố gắng.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một bầu trời, có vài con muỗi cũng chui ra, đặc biệt là ở bụi cỏ nông thôn, muỗi cũng nương vào mà sống.

Mẹ Mục đưa bầu rượu của ba Mục cho cô, đanh mặt nói: “Con………. Đi đến xưởng rượu mua cho ba con năm cân rượu.”

Ý đồ rõ ràng như vậy cô có thể không biết sao? Cô vội vàng chỉ vào chum thủy tinh ngâm rượu thuốc, vừa cắn hạt dưa vừa hàm hồ nói: “Rượu còn nhiều như vậy mà còn phải đi mua thêm nữa sao mẹ?”

Mẹ Mục sững sờ, vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại lập tức vang lên, kinh ngạc “A” mấy tiếng rồi xách bầu rượu vào sau nhà, không hề nói chuyện đi mua rượu nữa. Mục Tiểu Tuệ cũng không hiểu, nếu đã không có liên quan với cô, thì cũng không cần tra cứu.

Màn đêm buông xuống cũng là lúc mẹ Mục đưa bầu rượu cho cô một lần nữa, nói: “Nhanh đi mua rượu, nếu không thì khỏi ăn cơm tối.”

Cô sững sờ, mới vừa quên đi rồi sao lại còn nhớ lại làm gì, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Cô nghĩ xong thì đứng dậy xách bầu rượu, lái xe điện đến xưởng rượu.

Nói là xưởng rượu nhưng thật ra cũng giống như nhà họ Mục, phía sau xây nhà máy làm rượu, phía trước là nhà ở. Cô vừa tắt xe điện, thì trước mắt Mục Tiểu Tuệ tối thui. Tối vậy mà nhà này không mở đèn sao?


Cửa chính không khóa, cô xách bầu rượu tiến vào trong, đứng ở trước cửa nhà thăm dò một chút, chỉ thấy ở phòng bếp bên trái có chút ánh sàng yếu ớt, cô hỏi: “Có ai không?”

Không ai trả lời cô, lòng hiếu kì thúc giục cô đi tới phòng bếp, khi ngọn lửa là nguồn sáng duy nhất, thì nguồn sáng đó cũng giúp cô nhìn thấy một người đàn ông vừa lùn vừa gầy đang nấu cơm, thấy cô tới thì ngẩng đầu khẽ mỉm cười.

Trong nháy mắt đầu óc Mục Tiểu Tuệ đông cứng, hoạt động ngừng lại.

“Xin hỏi cô tới đây có chuyện gì?”

“À……… À…….. Cái đó, tôi muốn mua năm cân rượu Ngọc Mễ.” Phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng được.

Người đàn ông gầy lùn múc món ăn vào dĩa để trên mâm, cởi tạp dề đi tới nhận bầu đựng rượu trong tay cô, đi vào buồng phía bên cạnh lấy rượu rồi quay lại đưa cho cô, sau đó vừa gãi đầu vừa cười ngây ngô.

Mục Tiểu Tuệ đưa tiền xong thì chạy trối chết, rốt cuộc cô biết tại sao phải một lúc lâu sau mẹ Mục mới bắt cô tới đây, không mở đèn chính là tiết kiệm sao? Nấu một món ăn được gọi là siêng năng sao? Trên đoạn đường về nhà trong lòng cô sôi trào đủ mọi cảm xúc, như vậy là người đàn ông đó lớn tuổi hơn cô rất nhiều sao?

Cô mới dừng xe thì mẹ Mục đã hưng phấn chạy lên hỏi thăm: “Thế nào thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?”

“Cậu con trai kia thế nào? Có phải rất siêng năng, rất tiết kiệm không?”

Mục Tiểu Tuệ chợt nhíu mày, giọng nói châm chọc: “Đúng, tiết kiệm lắm, ngay cả đèn cũng không thèm bật.”

Mẹ Mục cao hứng vỗ tay một cái: “Vậy thì đúng rồi, rất tiết kiệm.”

“Trời tối như vậy mà xào thức ăn không bật đèn, có khác gì mời mũi vào hút máu?”

Mẹ Mục kinh ngạc trầm ngâm giấy lát, sau đó nói: “Nhưng cậu ta vẫn rất siêng năng mà.”


Cô làm như nghiêm túc, gật đầu một cái: “Đúng, còn tự xào thức ăn đúng không?”

Mẹ Mục gật đầu một cái.

“Con cũng tự xào thức ăn được vậy, cần gì tới hắn?” Cô nói xong thì đi vào trong nhà, đặt bầu rượu lên bàn, trầm giọng nói: “Con không ăn cơm tối đâu.”

“A, con làm sao vậy?”

“Tức no rồi.”

Mục Tiểu Tuệ nằm trên giường ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đèn thủy tinh treo phía trên không bật, chỉ có ngọn đèn dầu chiếu lên trên, chiết xạ ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Cô mở điện thoại di động.

Suy nghĩ một hồi lâu rồi cô cũng đăng nhập vào QQ, vào trang QQ của Tô Dịch để xem tình hình của anh, đã từ lâu rồi anh không cập nhật hình ảnh, chỉ thấy trên QQ của anh có rất nhiều lời nhắn, phần lớn là chúc mừng anh đi Hong Kong nhậm chức.

Cô cười toe toét, đường cong khúc xạ lên vách tường cùng với ánh sáng tỏa ra chút ấm áp.

Thấy tình hình của anh tốt hơn, cô cũng thỏa mãn.

Chủ nhật sau cô về nhà trịnh trọng cảnh cáo mẹ Mục, nếu vẫn tiếp tục có ý định tìm chồng cho cô, thì cô sẽ không về nhà nữa.

Thứ hai, gần đến giờ tan tầm, chủ tịch ngân hàng vỗ vỗ tay ý bảo mọi người tập hợp, Mục Tiểu Tuệ đứng bên cạnh Viên Mỹ Ngọc, giương mắt nhìn chủ tịch ngân hàng đang run run xúc động.

“Cuối tuần này tôi chính thức về hưu, phía trên đã sắp xếp người xuống, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp ngân hàng, về hưu là một chuyện đáng mừng, dù sao cũng cố gắng nửa đời người rồi, bây giờ không làm việc vẫn có tiền hưu trí sống qua ngày.

Tan việc sớm, Mục Tiểu Tuệ đi siêu thị mua một chút đồ dùng hàng ngày, sau đó đi chọn một chút rau dưa, vừa mới leo đến tầng năm thì thấy trước cửa phòng 501 chất đầy đồ dùng, đồ dùng hàng ngày hay bất cứ thứ gì cũng có, mà nhìn qua cũng vẫn còn dùng được. Cô chỉ tò mò nhìn vài lần, nhưng không dừng lại quá lâu tránh để chủ nhà hoài nghi.

Bóng đêm hoàn toàn bao phủ xuống, chủ tịch ngân hàng thông báo tập hợp, sau đó tùy tiện chọn một nhà hàng trong chợ đêm ăn uống thả cửa, trừ quản lý và bảo vệ thì hầu hết đều là nữ, vả lại số tuổi cũng cách nhau khá xa, cho nên đề tài chung cũng rất ít.


Hầu như đều là chuyện nuôi dưỡng cháu chắt, Mục Tiểu Tuệ cô vẫn còn độc thân nên phải phấn đấu cưới chồng.

Viên Mỹ Ngọc dùng cánh tay chọc chọc cô, sau đó nói: “Em đi mua giúp chị ly nước ô mai đi!”

Mục Tiểu Tuệ cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, nên đồng ý ngay lập tức. Từ chỗ nhà hàng đến chỗ quầy nước chưa đến năm phút, ngay chỗ ngã ba có một tiệm thuốc, lúc cô nhận lấy ly nước ô mai, thì trong nháy mắt cô thấy có một bóng lưng giống Tô Dịch đang đi vào tiệm thuốc.

Cô vội vàng móc tiền ra đặt trên quầy hàng, không kịp lấy lại tiền lẻ đã nhanh chóng đuổi theo, cô chạy xuyên qua đường cái xông vào hiệu thuốc, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó.

Người bán thuốc đi lên trước, lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô cần gì?”

Lúc này cô mới hồi phục tinh thần lại, con ngươi ảm đạm trong nháy mắt bừng tỉnh, nếu Tô Dịch thật sự ở nơi này, thì mới khiến cho người ta phải sốt ruột đấy.

Cô thuận tay sờ soạng một hộp thuốc rồi đưa cho người bán thuốc, tính tiền rồi nhìn xuống mới phát hiện ra là thuốc tránh thai, khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng vội vàng nhét hộp thuốc vào trong túi xách, xoay người chạy về phía nhà hàng.

Viên Mỹ Ngọc thấy cô đi lâu mà chưa thấy về nên cũng sốt ruột hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”

“Thuận tiện đi mua chút đồ.”

“Ờ.”

Mục Tiểu Tuệ cúi đầu nhìn chằm chằm chén sứ trắng noãn, đầu còn đang mải suy nghĩ về tình cảnh mới nãy, cuối cùng lại biến thành thở dài.

“Mới vừa rồi chủ tịch ngân hàng nói là tân chủ tịch ngân hàng đến nhậm chức được điều từ thành phố W tới.”

“Gì?” Cô nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy chủ tịch ngân hàng gì gì đó.

Viên Mỹ Ngọc khoát khoát tay: “Không có gì, không có gì, thiên hạ lớn như vậy, có nói em cũng không biết đâu.”


Cơm nước xong thì Mục Tiểu Tuệ về nhà, vừa về đến nhà thì mẹ Mục điện thoại tới nói đã sắp xếp việc xem mắt cho cô rồi, lần này cô có không thích cũng không dám từ chối, là anh trai của Ôn Đại, Ôn Hâm. Cô day day huyệt thái dương, nếu đã quyết định ngày, theo phép lịch sự thì vẫn nên đi gặp mặt.

Trước kia cô thấy Ôn Hâm giống như một món ăn của cô, quần áo tươm tất nói chuyện tinh tế, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy vấn đề này rất lúng túng xấu hổ. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ gặp người sau thì cảm giác cũng không đúng. 

Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây.

Trong lòng cô là nước, là mây, là buồm chỉ có một người là Tô Dịch mà thôi.