Gặp Nhau Chưa Chắc Đã Là Hữu Duyên

Chương 3

Nhã Lạc là vì bất đắc dĩ, cô là vì bảo bối của cô. Nếu không cô cũng sẽ không bao giờ quỳ dưới chân ả ta

Nhã Tư Ý cười sảng khoái, cô ta khoái chí nhìn Nhã Lạc đang quỳ dưới chân mình

" Nhã Lạc, mày cũng chỉ được tới đó thôi sao "

Ả ta đưa tay lên sờ vào gương mặt cô

" Gương mặt này, nếu rạch một nhát ở đây thì sao nhỉ? "

Nhã Lạc đẩy tay cô ta ra, cô lau chỗ bị ả ta sờ vào

" Dơ bẩn "

" Mày, mày dám "

Trịnh Hàm đứng một bên cảm thấy ngứa mắt Nhã Tư Ý vô cùng. Anh chưa bao giờ ngứa mắt ả như vậy, nhìn thấy ả sỉ nhục cô. Anh muốn lại tát ả một cái, nhưng sao anh có thể tát người anh yêu? Anh quát vào mặt ả

" Đủ rồi, cô làm loạn đủ chưa. Cô ta cũng đã xin lỗi rồi "

" Nhưng, nhưng … "

Nhã Tư Ý lại bắt đầu sụt sịt, cô ta làm động tác lau nước mắt

Trịnh Hàm chán ghét liếc nhìn cô ta. Sau đó đi ra khỏi phòng, Nhã Tư Ý sợ anh giận ả. Liền ríu rít đuổi theo

Nhã Lạc thấy đôi nam nữ đã đi mất, cô từ từ đứng dậy. Phủi hết bụi trên đầm ngủ. Cô lại lủi thủi quay về phòng …

Với hẹn ước ba ngày giữa anh và cô, cô đã đặt hai chiếc vé đi Pháp

Sáng hôm nay cô đã dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc thật chu toàn. Lúc đi có người đón cô ra sân bay

Khi lên máy bay thì đã thấy anh ngồi sẵn chờ cô, bộ dạng anh trông như đang ngủ. Cô sợ anh thức giấc nên cử động rất nhẹ nhàng. Bỗng giọng nói trầm ấm của anh vang lên

" Tới rồi à? "

Nhã Lạc mỉm cười, thì ra anh không có ngủ

" Vâng, em chuẩn bị một ít đồ sau đó mới ra sân bay. Anh đợi em lâu chưa? "

" Cũng không lâu lắm "

Nhã Lạc nhìn ra cửa sổ, sau đó lại quay qua anh hàn thuyên chuyện cũ. Cô thi thoảng sẽ cười, anh đôi khi sẽ liếc trộm cô một cái. Thì ra cô cười lại đẹp tới như vậy … nhưng anh đang đeo kính râm, cô đương nhiên sẽ không biết là anh đã nhìn trộm cô

Lúc máy bay gần hạ cánh, anh cảm thấy một bên vai hơi nặng nặng. Nhìn qua thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ say từ lúc nào

Gần đây cô ngủ hơi nhiều, đó đều là triệu chứng khi mang thai. Nhưng anh nào có biết …

Trịnh Hàm cùng Nhã Lạc đã về tới khách sạn. Anh thuê một trong những khách sạn cao cấp nhất thành phố Paris

Nhã Lạc liếm môi, cô hỏi anh rất nhẹ nhàng

" Trịnh Hàm, ngày mai … chúng ta có thể đi tham quan cung điện Versailles không? Em rất thích nó "

Trịnh Hàm không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Anh trả lời qua loa

" Tùy cô "

" Vâng hì hì "

Cung điện Versailles nguy nga tráng lệ, cung điện được xây vào những năm cuối của thế kỷ XVI dưới bàn tay vàng của kiến trúc sư Le Vau

Nhã Lạc đứng trước cổng cung điện, mắt sáng rực như sao. Cô nghịch ngợm như một đứa trẻ, lúc lại chạy qua bên này. Lúc thì chạy qua bên kia, Trịnh Hàm kiên nhẫn đi theo cô. Thấy cô vui vẻ, khóe miệng anh bất giác mỉm cười

Cô đi lại kéo tay anh

" Này anh biết vua Louis 14 không. Đó là vị vua vĩ đại nhất lịch sử nước Pháp đấy "

" Ừm, thì sao? "

Cô lườm quýt anh một cái

" Cái đồ nhạt nhẽo nhà anh, đúng là không biết gì cả. Sử sách chép lại rằng, vương hậu của vua Louis 14 là Maria Theresa. Nhưng người ông yêu thật sự lại là một cô gái tên Mary Catherina "

Trịnh Hàm nhíu mày nhìn cô, giọng có hơi bất mãn

" Không ngờ cô còn có sở thích này "

" Giờ anh mới biết sao "

Anh làm sao biết được chứ, anh có ngó ngàng cô bao giờ đâu. Nhã Lạc lại nói tiếp

" Em rất ngưỡng mộ tình yêu mà Louis 14 dành cho Mary Catherina. Nghe nói ngài ấy vì bà mà xây cả một cung điện xa hoa. Không biết khi nào anh mới xây cho em nhỉ? Hihi "

Trịnh Hàm nhìn cô, buông ra một câu

" Sẽ không có ngày đó "

Nhã Lạc bĩu môi

" Hừ, không thì thôi "

Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của cô. Trái tim anh như bị cô ăn cướp mất. Nhã Lạc ở trước mặt anh luôn hiền hòa, điềm đạm. Không ngờ cô vẫn còn một mặt dễ thương như vậy …

Nhã Lạc bỗng ho khan, cô ho dai dẳng và liên tục. Cô lấy chiếc khăn giấy che lên miệng. Lúc mở ra thì thấy vết đờm màu vàng pha một chút máu

Nhã Lạc nhanh chóng vứt miếng giấy vào thùng rác. Trịnh Hàm thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô, anh nhăn mặt

" Cô sao vậy? "

" Em không sao, chỉ ho một chút thôi mà "

Anh … là đang quan tâm cô sao?

Trịnh Hàm thấy cô không sao cũng ậm ờ cho qua

Tiếng chuông điện thoại từ đâu reo lên …

HẾT CHƯƠNG 3