Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Chương 23: Khói lửa [2]

Nhờ bà chủ quán rượu nhỏ ân cần mai mối, họ đã đêm đêm gặp nhau, bên nhau như thế, quấn quít bịn rịn, không nỡ chia lìa. Người đẹp Qonggyai đã cho Tsangyang Gyatso nhu tình và hoan lạc trước giờ chưa từng có, đó là một niềm cực lạc nhân sinh được giấu kín. Ngài nghĩ, dù ở cõi Phật, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, cũng chẳng qua đến thế mà thôi. Đến nay cũng không ai có thể nói rõ, khoái lạc thể xác và khoái lạc tinh thần, loại nào khiến con người càng hồn xiêu phách lạc. Có lẽ chỉ đích thân cảm thận mới nói ra được loại khoái lạc nào thích hợp với mình. Tsangyang Gyatso cảm thấy bản thân cách cõi Phật ngày càng xa, Ngài lúc này, chỉ nguyện ý là Dangsang Wangpo sa vào phàm trần, hưởng thụ khoái lạc tột cùng của tình yêu.

Gặp nhau không dễ, tuy rằng khi màn đêm buông xuống, đợi cung Potala ngủ say Tsangyang Gyatso liền có thể xuống núi gặp gỡ Dawa Dolma. Nhưng chờ đợi luôn dài đằng đẵng, dùng chờ đợi mòn mỏi ban ngày để đổi lại giai nhân một đêm, Tsangyang Gyatso vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa ý. Tình yêu đến lúc nồng nàn, phân ly khoảnh khắc đều là dày vò. Huống chi trong lòng Tsangyang Gyatso vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó, hành tung của mình bại lộ, lúc ấy lời thề Ngài đã hứa với người đẹp Qonggyai trên giường êm đệm ấm liệu còn có thể là vĩnh hằng? Không lo nổi nhiều như thế, mỗi một đêm, họ đều hận đêm xuân ngắn ngủi, gà sớm gáy sáng.

Gà trống đừng gáy sớm,

Vì ta và người yêu,

Lời trong lòng muốn nói,

Vẫn còn rất nhiều điều.

Chụp mũ lên trên đầu,

Bím tóc hất ra sau.

Người nói ngồi chơi nhé,

Người dặn chớ đi mau.

Người tham lòng khó chịu,

Người hẹn sớm gặp nhau.

Đây chính là tình yêu, chỉ có người lún sâu trong tình yêu, khi bên nhau mới cảm thấy thời gian không nhiều, không đủ. Khi xa nhau, lại sẽ oán trách thời gian trôi quá chậm, đợi đến bao giờ mới có thể gặp lại lần nữa. Chỉ một cơn gió nhẹ hay một ngọn cỏ lay đều sẽ kinh động đến giấc mơ của họ. Điều họ mỗi ngày mong mỏi, là đêm tối mau đến, là chú gà trống lúc sớm mai kia, phải chăng có thể quên gáy, như vậy họ sẽ giả vờ bình minh chưa đến, giả vờ đêm còn tối.

Vì sao đời người hợp hợp tan tan liên tiếp như vậy? Người đẹp Qonggyai Dawa Dolma không biết, sau khi trời sáng, vị tình lang đối với nàng rất đỗi dịu dàng này đi về chốn nào. Nàng cũng không biết, trong cung Potala trang nghiêm hoa lệ, có một cửa ngách nhỏ bí mật, dẫn đến tẩm điện của Phật sống. Còn chàng Dangsang Wangpo anh tuấn là vị vua đến từ cung Potala, là Phật sống chí cao vô thượng. Nàng phải rạp mình dưới chân Ngài, vì tình yêu kiếp này cầu xin nguyện vọng vĩnh cửu. Con người chỉ có tự cứu mình rồi mới có thể cứu người, Tsangyang Gyatso vướng sâu vào lưới tình, không thể giải thoát bản thân thì làm sao có thể giải thoát chúng sinh? Tình cảm là nút thắt sâu nhất trong lòng, trăm quanh ngàn quấn, phải chăng nếm hết yêu hận, mới có thể hờ hững dửng dưng một chút?

Tsangyang Gyatso mỗi ngày đều diễn cùng một vở kịch, ban ngày Ngài là Phật sống của cung Potala, dạo bước trên mây, nhìn xuống chúng sinh. Ban đêm Ngài là lãng tử của đường phố Lhasa, rơi vào bụi trần, nếm thử khói lửa. Ngài không ngại phiền phức hóa trang hai nhân vật, nhiều lần thay đổi trang phục, liên tục đội cởi tóc giả, đi về trên con đường núi giữa cung Phật và thế tục. Tất cả những điều này, Ngài làm không chút sơ hở, kẻ biết sự tình chỉ có con chó vàng già nua trung thành.

Chó vàng lông rậm rạp,

Lòng sáng láng vô cùng.

Chớ nói ta đi vắng,

Trời sáng mới về cung.

Con chó trung thành, trước khi bình minh đến sẽ canh giữ bên cửa ngách nhỏ, đợi người chủ trẻ tuổi. Chỉ khi nhìn thấy con chó vàng già này, Tsangyang Gyatso mới yên tâm. Hoan tình một đêm khiến Ngài càng thêm dồi dào tinh lực, sải chân nhanh nhẹn bước qua ngưỡng cửa, đi về phía thềm đá dài, trở về tẩm điện. Không ai biết, chiếc giường Phật này đã rất lâu không có hơi ấm con người, mỗi tối chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng rải lên trên, đem bí mật phơi bày không sót chút nào.

Phương đông đã trắng, bầu trời nhuộm ráng mây sớm, đặc biệt say lòng người. Lúc này sư sãi dậy sớm quét dọn lá rụng trong sân, tưới nước cắm sen, chờ những người đi kora từ trời nam đất bắc xa xôi đến tòa điện Phật thánh khiết này, được tắm mình trong ánh sáng Phật. Đây là tín ngưỡng, đời người không có tín ngưỡng sẽ thật là thiếu thốn, thật là nông cạn. Đã tín ngưỡng Phật, có nghĩa là từ đó thanh đạm yên ổn; đã tín ngưỡng tình yêu, có nghĩa là đòi sống đòi chết. Hôm nay tôi chọn theo đuổi hồi ức trong câu chuyện của người khác, ngày mai sẽ là ai đứng trước cửa sổ tuyết rơi, giả vờ tưởng nhớ tôi của ngày hôm nay?