Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 8: Phương thức giáo dục của Tiêu Trần

Kì nghỉ mười một ngày qua đi, nhưng di chứng nhà Nhạc Nùng còn đang tiếp diễn. Vì thế, Kỉ Thi không thể không tận lực mời phu phu Kỉ Tích xuất môn, sáu giờ tối thứ sáu ở Carrefour* hội họp.

(*Carrefour: chuỗi chửa hàng siêu thị của Pháp 

Địa điểm do Tiêu Trần định, ngày nghỉ bọn họ giống như con chuột vào mùa đông, đem nguyên liệu thức ăn cất trữ, hiện tại tủ lạnh đang mất mùa rồi.

Chạng vạng ba ngày sau ——-

“Ca ca, Duyên Duyên ở chỗ này!”

Loại siêu thị lớn như Carrefour luôn người người tấp nập, huống chi là vào cuối tuần. Duyên Duyên ngồi trên đầu vai Kỉ Thi, thật xa nhìn thấy Tiêu Trần, vội quơ tay nhỏ gọi người, thắm thiết như vậy thiệt giống như nhiệt tình sau khi đi xa hai vạn năm nghìn dặm mới gặp lại.

Tuy nói Tiêu Trần không phải người ngoài, nhưng đứa con đối với người khác ngoài mình vô cùng thân thiết như vậy, trong lòng thực ghen tị. Nhạc Nùng nghĩ a, bản thân tốt xấu vẫn là giáo viên trung học, học sinh đứa nào không nói cô dân chủ! Vì cái gì lúc giáo dục con chính mình, ngược lại bị ghét bỏ?

Kỉ Thi xem xét Nhạc Nùng sắc mặt không tốt, hiểu rằng không thể hoàn toàn trách vợ mình. Vợ chồng bọn họ xuất môn du lịch, đem Duyên Duyên giao cho Kỉ Tích chiếu cố. Trước sau bất quá mới một tuần, đứa con không ngờ lại giống một con la quyết tâm, chết sống không chịu nghe lời anh nữa, chẳng lẽ Tiêu Trần thật đúng là thần?

“Ca ca ôm”, Duyên Duyên tay ngắn duỗi ra, nghiêng nửa thân mình, năn nỉ tiến vào lòng Tiêu Trần.

Tiểu phản đồ. Kỉ Thi trong lòng cười mắng một câu, không thể nề hà đem đứa con đưa qua.

Tiêu Trần tiếp nhận tiểu béo cầu, vừa nói vừa cười đi phía trước. Bên đường có quầy đồ ăn, Duyên Duyên xem hoa cả mắt.

“Ca ca, có KFC, McDonald, sushi băng chuyền, a! Pizza” Duyên Duyên chỉ vào Pizza Hut, kéo kéo tay áo Tiêu Trần.

Nhạc Nùng không hổ là mẹ Duyên Duyên, lập tức biết con mình có cái tâm tư gì. Nhưng mấy thứ như KFC không dinh dưỡng, cô cũng không để Duyên Duyên ăn. Nhạc Nùng từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, phản ứng dây chuyền, tự nhiên cho rằng con cái phải giáo dục từ nhỏ, phải nói cho nó mỗi bước đi. “Không được ăn! Mẹ không phải đã nói rồi sao? Cánh gà chiên, hamburger, pizza, đều không dinh dưỡng, tiểu hài tử không thể ăn”

Duyên Duyên chu cái miệng nhỏ nhắn, khóe mắt liếc qua sắc mặt nghiêm nghị của Nhạc Nùng, lập tức quay đầu, ghé vào đầu vai Tiêu Trần, nhắm mắt làm ngơ.

Kỉ Thi bên kia khuyên bảo vợ đừng nóng giận, Tiêu Trần cùng Kỉ Tích đùa với tiểu Duyên Duyên hỏi: “Duyên Duyên thật thông minh, chữ trên biển hiệu đều biết sao?”

Duyên Duyên được khích lệ, có chút thẹn thùng lại có chút đắc ý, nhẹ giọng nói: “Là dì dạy.”


Dì? Chắc là gia sư Nhạc Nùng mời về. Tiêu Trần đau lòng sờ sờ đầu Duyên Duyên, ngẫm lại Duyên Duyên mới có ba tuổi, đã bị buộc học trước, thực vất vả a! Chính mình trước đây ở cái tuổi này, chỉ sợ còn đang vồ ếch, bắt châu chấu, ngoạn con chó nhỏ…. Tuổi chơi đùa, lại cường ngạnh bắt đứa nhỏ học thành ông cụ non. Vì tương lai của đứa con, hay có lẽ nói, là vì mặt mũi của cha mẹ, trong quá trình trưởng thành của hài tử, không nói những lời chua xót đâu?

“Đừng nghĩ nhiều.” Kỉ Tích dán vào lỗ tai Tiêu Trần nỉ non.

Tiêu Trần nghiêng mặt đi, chống lại ánh mắt săn sóc của Kỉ Tích, cười nói: “Anh cũng không dễ tự ưu phiền như vậy.”

Kỉ Tích sợ Tiêu Trần ôm mệt, đem Duyên Duyên từ trong lòng anh ôm lấy, đỡ lấy thắt lưng tiểu béo cầu, khen ngợi nói: “Duyên Duyên thật là lợi hại, nhận thức nhiều chữ như vậy.”

Tiêu Trần ở một bên phụ họa nói: “Xét thấy Duyên Duyên cố gắng như vậy, lúc ăn cơm chiều, chú sẽ mua tôm chiên giòn KFC mới ra cho Duyên Duyên làm điểm tâm.”

Duyên Duyên nghe được ánh mắt đều mị thành một đường, thẳng la hét. “Con thích ca ca nhất, con cũng thích tiểu thúc.”

Nhạc Nùng không vui, đẩy chồng ra nói: “Kỉ Tích Tiêu Trần, hai người đừng chiều nó. Sẽ làm hư đứa nhỏ.”

“Duyên Duyên học tốt, đương nhiên nên thưởng.”

Nhạc Nùng nhìn thấy Tiêu Trần không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lòng có chút giận. Tâm tư cô xoay chuyển cực nhanh, linh cơ vừa động nói: “Nó vừa rồi muốn ăn đồ ăn rác rưởi, hai người sao không mắng nó? Ngược lại mua cho nó, còn không làm hư nó?”

Tiêu Trần kinh ngạc nói: “Duyên Duyên một không khóc, hai không nháo, vì cái gì phải mắng? Bé nói nhiều tên tiệm như vậy, quả thật muốn ăn. Bé lại thực ngoan, biết người lớn không thích bé ăn đồ không dinh dưỡng, chỉ có thể nhắc tới, xem chúng ta có thể thỏa mãn bé không.”

Kỉ Tích cùng Tiêu Trần tâm ý tương thông, tiếp theo vì vợ giải thích. “Chị dâu cho rằng để Duyên Duyên không cam lòng, cùng chúng ta dạo siêu thị, bé sẽ vui vẻ sao? Trần Trần dùng phương thức cổ vũ, thưởng Duyên Duyên một phần tôm chiên. Vừa không chậm trễ bữa ăn chính của bé, lại thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của bé, như thế nào ngược lại nói chúng em làm hư Duyên Duyên?”

Kỉ Thi kéo Nhạc Nùng á khẩu không trả lời được, cùng Kỉ Tích ba người vào thang máy lên lầu, lấy xe đẩy.

“Con muốn ca ca đẩy.” Duyên Duyên phát biểu ý kiến.

Nhạc Nùng không cam lòng đem xe đẩy có chỗ ngồi cho trẻ em đổi cho Tiêu Trần.

Duyên Duyên vững chắc ngồi vào xe đẩy, nhìn nhìn xung quanh, đứa nhỏ chưa từng tới Carrefour, nhìn cái gì đều mới mẻ.

Tiêu Trần, Kỉ Tích từ khu thực phẩm xuất phát, một đường châu đầu ghé tai, thân thân mật mật chọn đồ, thuận tiện tham khảo yêu cầu của Duyên Duyên.

“Kỉ Tích, em xem. Thịt bò hôm nay giá đặc biệt.”

“Vậy mua một ít.” Kỉ Tích lấy một cái bao, dùng đồ gắp gắp chút thịt bò tươi. Mang đến bàn cân, hỏi Tiêu Trần: “Thế nào?”

“Đủ rồi. Trở về nấu canh thịt bò ăn, lại mua chút mì đi.”

Duyên Duyên nhấc tay nhuyễn thanh nói: “Duyên Duyên cũng muốn ăn.”


Tiêu Trần xoa xoa cái mũi nhỏ của Duyên Duyên, cười nói: “Được, Duyên Duyên khi nào đến nhà ca ca làm khách, ca ca làm cho Duyên Duyên.”

“Dạ.” Duyên Duyên cao hứng gật đầu, dùng cánh tay núc ních xoa xoa đầu nhỏ.

“Trần Trần, xem! Đây là cái gì?”, Kỉ Tích thần bí nói.

Tiêu Trần nhìn bao nilon Kỉ Tích đưa qua, kinh hỉ nói: “Là lá huơng thun*! Ăn với cháo ngon lắm! Anh trước đây rất thích ăn cái này, hiện tại lại khó tìm!”

(*Hương thun: 

“Mua nhiều một chút đi?”, Kỉ Tích đề nghị.

“Tốt!”

Duyên Duyên lắc lắc tay Tiêu Trần. “Duyên Duyên cũng muốn.”

Tiêu Trần quay đầu hỏi ý kiến Kỉ Thi.

“Ăn như thế nào a?”, Kỉ Thi cầm lấy một túi hương thun đóng gói nghiên cứu.

“Lúc muốn ăn, lấy một ít ra. Dùng nước rửa muối trên hương thun đi, giống như dưa muối dùng với cháo ăn sáng.”

Kỉ Tích thêm một câu. “Băm nhuyễn, rắc lên đậu hủ đặc biệt thơm.”

Tiêu Trần bỗng nhiên nghĩ đến. “Muốn hay không, mua tặng ba mẹ em hai bao?”

“Tốt! Vẫn là Trần Trần nghĩ chu đáo. Đại ca, phần của ba mẹ, anh giúp em đưa đi.”

Kỉ Thi cười khổ, anh chịu nói, cũng không phải dùng như vậy! (ý nói dùng anh làm người vận chuyển)

“Hai người mua nhiều đồ như vậy a? Còn chọn hai đôi dép lê.” Nhạc Nùng vừa nhìn vào xe Tiêu Trần, nhất thời há hốc mồm. Không tới nửa giờ, đồ vật này nọ đã xếp thành núi nhỏ.

Kỉ Tích hướng Tiêu Trần cười cười nói: “Dép lê năm trước nên thay đổi, đồ mới giữ ấm a! Thời tiết chuyển lạnh, Trần Trần ngồi trước máy tính viết lách, chân nhất định cần giữ ấm. Trần Trần còn đan vớ len, có phần của ba mẹ và anh chị nữa, đợi lát nữa đại ca đem vớ cùng hương thun đều mang đi.”

Xem ra, anh đã định là người giao đồ rồi. Kỉ Thi thầm cười khổ.

“Duyên Duyên muốn dép lê động vật”, Duyên Duyên cầm lấy dép lê lão hổ gần trong gang tấc.

Nhạc Nùng lãnh mi nói: “Không được, trong nhà có rồi.”


“Dép lê trong nhà không phải động vật.” Duyên Duyên không thuận theo không buông tha đấu tranh.

Bên cạnh cũng có tiểu bằng hữu học theo Duyên Duyên nháo lên.

Tiêu Trần cầm dép lê lão hổ, tinh tế kiểm tra. Xúc cảm tốt lắm, may cắt đáng yêu, giá cũng không cao, liền cúii đầu đối tiểu béo cầu đang dỗi nói: “Duyên Duyên, nghe cho kỹ. Hôm nay, tiểu thúc tặng con một món đồ, ba ba con cũng đồng dạng mua cho con một món. Nói cách khác, con chỉ có thể thích hai món đồ khác biệt. Được rồi, không thể lại ồn ào. Nói xin lỗi mẹ em đi.”

Tiểu bằng hữu bên cạnh bị đánh mấy cái vào mông, khóc đi rồi. Duyên Duyên xem ở trong mắt, càng thích Tiêu ca ca. Ca ca nói, bé có thể mang tiểu lão hổ về nhà, còn có thể mua thêm một món, thật tốt! Duyên Duyên lập tức ngoan ngoãn giải thích. “Mẹ, thực xin lỗi, là Duyên Duyên không ngoan.”

Nhạc Nùng trừng mắt Duyên Duyên, nóng vội nói: “Tiêu Trần, cậu dạy hư nó! Mua dép lê còn chưa đủ, như thế nào còn đáp ứng cho thêm một món nữa? Nó sẽ không biết dừng!”

Tiêu Trần xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyên Duyên, cười nói: “Em hồi nhỏ, ghét nhất bị người lớn nói không thể mua. Trong lòng muốn, cũng không thể có được, loại tâm tình này đến nay em còn cảm giác được. Đứa nhỏ còn nhỏ, tâm cũng không nhỏ, nó sẽ nhớ kĩ rất nhiều chuyện, chính là rất nhiều phiền não. Duyên Duyên sau này, không biết phải gặp bao nhiêu chuyện không hài lòng, hiện tại nên sủng bé một chút. Chờ tương lai gặp phải nghịch cảnh, loại cảm giác trân ái này, có lẽ sẽ giúp bé một phen.”

Kỉ Thi Nhạc Nùng trong lòng kịch liệt chấn động, Tiêu Trần thản nhiên nói mấy câu, nói cho hai vợ chồng bọn họ mặt đỏ tai hồng. Duyên Duyên còn nhỏ, nghe không hiểu, nhưng bọn họ có thể sâu sắc hiểu được.

Nhạc Nùng, Tiêu Trần đẩy xe, song song đi phía trước. Trầm mặc một lát, Nhạc Nùng dẫn đầu mở lời. “Tiêu Trần, chị đối với Duyên Duyên hà khắc, là vì suy nghĩ cho nó a.”

“Cha mẹ nào cũng đều xuất phát vì đứa nhỏ, nhưng không biết, đứa nhỏ đến tột cùng muốn cái gì.” Tiêu Trần bình tĩnh vạch ra mấu chốt vấn đề.

Kỉ Thi tiến lên xoa bả vai vợ tinh thần sa sút, an ủi nói: “Em đem học sinh dạy rất khá, nhưng Duyên Duyên của chúng ta còn nhỏ. Tiêu Trần nói rất đúng, Duyên Duyên còn cần chúng ta sủng. Về sau, chúng ta bồi Duyên Duyên nhiều hơn đi.” Tiêu Trần rất ôn nhu, Kỉ Thi thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, đã phi thường hiểu biết. Anh nhịn không được nghĩ, nếu chính mình hồi nhỏ có một ca ca như Tiêu Trần, chỉ sợ tính cách cùng tiêu chuẩn kén vợ cũng sẽ thay đổi? Anh thậm chí nhịn không được ghen tị Kỉ Tích, ở trong biển người mờ mịt, cùng Tiêu Trần đặc biệt như thế kết duyên, thật sự là nam nhân may mắn a!

Đi qua khu vật phẩm trẻ em, Duyên Duyên bắt đầu nan giải. Bé tay trái nắm vòi voi nhỏ, tay phải cầm một hộp bút sáp màu, ngước đôi mắt to nhìn Tiêu Trần cầu xin.

“Duyên Duyên còn nhớ lời ca ca mới nói không?”

Duyên Duyên vẻ mặt cầu xin nói: “Nhớ. Em chỉ có thể chọn một cái”

Tiêu Trần vui mừng gật đầu. “Nếu Duyên Duyên nhớ, vậy chọn đi. Là bút sáp màu, hay là voi nhỏ?”

“Ca ca, Duyên Duyên đều muốn.”

Tiêu Trần đem tay vịn xe đẩy nhét vào trong tay Kỉ Tích, ôm lấy Duyên Duyên: “Duyên Duyên, tuần trước lúc em cùng ba ba về nhà, ca ca nói cho em cái gì?”

“Duyên Duyên phải nhẫn nại. Trước cùng ba ba về nhà, chờ khi nào rảnh lại đến nhà ca ca.”

“Vậy đúng rồi. Nơi này nhiều đồ vật như vậy, không có khả năng mỗi cái đều mua, Duyên Duyên phải nhẫn nại. Hơn nữa, Duyên Duyên mới vừa đáp ứng ca ca, trừ bỏ dép lê lão hổ, chỉ có thể mua thêm một cái. Duyên Duyên có thể làm được không?” Tiêu Trần còn thật sự hỏi Duyên Duyên, cũng không bởi vì đối phương là đứa nhỏ mà có lệ.

Duyên Duyên nhìn nhìn Tiêu Trần, lại xem xét voi cùng bút sáp màu, cuối cùng đem bút sáp màu để vào xe đẩy, hôn nhẹ lông nhung voi nhỏ: “Tạm biệt voi nhỏ.”

“Duyên Duyên làm thật tốt, ca ca mang con đi ăn trứng chưng.” Tiêu Trần tặng Duyên Duyên một nụ hôn.

Nghe thấy được ăn, Duyên Duyên nín khóc mỉm cười. Buông voi, hoan hoan hỉ hỉ chạy theo Tiêu Trần.


“Không thể tưởng được Duyên Duyên nghe lời như vậy.” Nhạc Nùng thần sắc ảm đạm.

Bởi vì chị không ôn nhu như Trần Trần, cũng không giỏi nắm bắt tâm lý đứa nhỏ. Trần Trần để cho Duyên Duyên chui vào quy củ của mình, cũng bắt nó thật sự thi hành, khi Duyên Duyên thất vọng lại dời đi suy nghĩ của nó. Trần Trần nếu là ba ba, chính là ba ba tốt nhất trên đời. Kỉ Tích cười đẩy xe đuổi theo Tiêu Trần.

Ra chỗ tính tiền, Kỉ Tích Kỉ Thi xếp hàng trả tiền, Tiêu Trần mang theo Nhạc Nùng Duyên Duyên đi toilet, cũng tìm được chỗ ngồi ở nhà ăn Trung Quốc dưới lầu siêu thị. Tiêu Trần trở lại, hỗ trợ đem đồ vật mua được để vào thùng xe nhà mình, theo sau mang hai anh em họ Kỉ đi nhà ăn chỗ Nhạc Nùng ngồi.

Gọi món ăn xong, Tiêu Trần giúp Duyên Duyên mang yếm ăn cơm, để cho bé tự cầm muỗng nhỏ từ từ ăn.

Kỉ Thi trêu ghẹo nói: “Duyên Duyên cho tới bây giờ chưa từng an phận ăn cơm như vậy.”

“Đoạn thời gian bé ở nhà chúng em, vẫn ăn như vậy.” Kỉ Tích gắp tôm đút Tiêu Trần, nói cho đại ca kiến thức nông cạn.

Tiêu Trần gắp một miếng bắp cải trắng nói: “Tiểu hài tử tự mình ăn cơm, không những bồi dưỡng tính nhẫn nại, còn có thể hiểu biết bé thích ăn cái gì.”

Nhạc Nùng đồng ý gật đầu.

Duyên Duyên đem củ cải trộm bỏ ra.

“Duyên Duyên, ăn củ cải tốt cho cơ thể.” Nhạc Nùng đem củ cải một lần nữa bỏ vào trong chén Duyên Duyên.

Duyên Duyên cãi bướng nói: “Con không ăn, không ăn đâu.”

Tiêu Trần nhẹ nhàng một câu giải quyết. “Duyên Duyên không ăn củ cải, như vậy tôm chiên KFC cũng không được ăn!”

>_< Duyên Duyên không tình nguyện nuốt xuống miếng củ cải.

Cơm nước xong, năm người đi vào gara. Lúc chia tay, Tiêu Trần không biết từ nơi nào lấy ra voi nhỏ lúc trước Duyên Duyên chọn trúng, để vào trong lòng tiểu béo cầu.

Duyên Duyên mừng đến nổi cười híp mắt.

“Duyên Duyên, nhận voi của ca ca, sẽ đáp ứng ca ca nghe lời ba mẹ nói, biết không?” Tiêu Trần ngồi xổm xuống nhắc nhở Duyên Duyên.

“Dạ! Duyên Duyên cam đoan nghe lời.” Duyên Duyên vươn ngón út cùng Tiêu Trần nghéo tay.

“Tiêu Trần, cậu mua khi nào?” Nhạc Nùng kinh ngạc nhìn chằm chằm voi trong lòng đứa con.

“Lúc giúp Kỉ Tích lấy đồ.”

Kỉ Thi cảm thán, Tiêu Trần thật sự là rất biết thu phục lòng người.


Trên đường về nhà, Duyên Duyên dị thường trầm tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắm đáng yêu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, một bên vuốt lông nhung mềm mại của voi nhỏ, ngọt ngào mỉm cười. Thời điểm tiếp nhận voi, Duyên Duyên biết chính mình vĩnh viễn không quên, Tiêu ca ca một khắc kia ôn nhu. Bé sẽ cố gắng làm tốt mỗi chuyện ca ca hy vọng bé làm. Trong tâm linh nho nhỏ của Duyên Duyên, địa vị của Tiêu Trần đã muốn vượt lên trên cha mẹ.

Kỉ Tích nhìn theo đuôi xe nhà Kỉ Thi biến mất, xoa Tiêu Trần cười nói: “Đại ca số thực khổ. Khó khăn có con trai, lại bị Trần Trần bắt mất.”

Tiêu Trần nhéo Kỉ Tích một phen hừ lạnh nói: “Dù sao cũng là người một nhà, có cái gì quan hệ?”

Nói cách khác, Tiêu Trần cố ý làm như vậy. Chỉ cần anh muốn, sẽ cố hết sức thu vào tay, mặc kệ là đồ vật, hay là lòng người.

Tiêu Trần, thật sự là một người đáng sợ.