Khi tôi nhận được lá thư đầu tiên của thầy Khoa từ úc gời về, nghĩa là khoảng một tháng rưỡi thì trong người tôi đã cảm thấy rạo rực thèm muốn quá chừng rồi. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy những trận ái ân tưng bừng khói lửa và khi thức dậy thì người nóng rần như lên cơn sốt và nưôc nôi chảy ra ướt nhẹp y như vừa đụng trận xong. Khổ nhất là có nhiều giấc mơ tắt ngang giữa chừng khi sửa soạn tói đoạn quyết liệt nhất làm tôi tức và tiếc muốn điên luôn. Những khi đó tôi nghĩ nếu có bất cứ một tên con trai nào xô rớ lại gần là tôi đều tặng ngay không suy nghĩ gì hết.
Thấy rảnh rỗi không có việc gì làm người cứ nóng rần rật lên hoài mà chẳng có cách gì để dằn xuống hết nên tôi ghi tên vào nhóm " Em gái hậu phương yểm trợ tiền tuyến" của tnlởng dể cuối tuần tháp tùng với ban văn nghệ Tiễu khu di trình diễn ờ các tiền dồn giúp vui cho binh sĩ. Ngày dầu khi mới ghi danh, về xin phép thì chú Tư tôi không cho đi nhưng cuối cùng nhờ thầy Quý trtlờng ban văn nghệ của trtlờng lại xin phép thì chú Tư tôi mới chịu cho đi.
Chuyến đi trình diễn dầu tiên của ban văn nghệ "Em gái hậu phương" được tổ chức tại hậu cứ sư đoàn 9 trong dịp lễ dưỡng quân của sư đoàn vào tối thứ bảy cuối tháng vói thành phần gồm các giọng ca học trò như Thúy, Mừng, Liễu, An, Liên, Hằng, Ngọc, Nữ và tôi. Về phía nam thì có hai giọng nam là Kính, tụ "kính cận", Long tự là "Long đen" và tay đàn Guitar là Phú tự "Phú ừ", sở dĩ tay đờn này có mỹ danh "Phú ừ" vì anh ta rất mập và lùn, nhìn như một con lật đật thật vui mắt.
Theo lệnh của thầy Quý khoảng 4 giờ chiều toàn ban văn nghệ đã có mặt đầy đủ ở văn phòng nhà trtlờng để tổng dợt trước khi xe của sư đoàn tới đón. Đám con gái tựi tôi vì sắp lên sân khấu nên nhìn đứa nào giờ này cũng tươi như hoa hết. Đứa nào má cũng có đánh chút phấn hồng mỏng, môi thì thoa chút son tưòi, đầu tóc chải mượt xức thêm chút dầu dừa ưôp bông lài thơm phức nên nhìn đứa nào cũng hấp dẫn.
Tôi đang đứng ờ hành lang lo dò lại bài tniôc khi vào dợt thì con nhỏ Liễu t~ đâu bưởc tôi trtlôc mặt tôi nheo mắt nhìn từ trên xuống dưởi, miệng tấm tắc khen:
- Nhìn mi ta còn mê huống chi đám con trai... hôm nay mi mặc chiếc áo dài màu thiên thanh này đẹp quá lính tráng, nhất là mấy ông sĩ quan trẻ đêm nay sẽ té đùng đùng dưôi chân mi cho mà xem.
Tôi được khen bất tử mắc cờ xua tay nói lảng:
- Bồ mới hấp dẫn, tui làm sao bằng bồ được, tui đâu có trắng bằng bồ đâu...đêm nay tui bảo đảm bồ môi là ngôi sao sáng nhất đó...
Hai đứa đang nói qua nói lại thì "Kính cận" từ trong phòng chạy ra gọi:
- Mến òi tới phiên bồ rồi đó, thầy Quý kêu bồ võ đó.
Vừa bước chân vào phòng là Phú ù" đã đàn khúc dạo của bài "Chiều hành quân", tôi lắng nghe rồi nhẹ nhàng cất tiếng hát cả phòng im lặng nghe:
"Một chiều hành quân qua thôn xưa
Lúc nắng Xuân chưa nhạt màu, chạnh lòng tìm người em gái cũ, em tôi dã đi phương nào…"
Dứt bài hát cả phòng vỗ tay rần rần... thầy Quý nói:
- Mến hát tiếp bài "Đường xưa lối cũ" bài hát này lính họ cũng thích lắm đó, Thầy Quý vừa dứt lời là "Phú ù" lừng tửng đàn vào câu dạo ngay, tôi vừa cất giọng hát được đâu vài câu thì ngoài sân trường dã thấy hai chiếc xe, một Jeep và một Dodge chạy vào. Thầy Quý ra lệnh ngưng tập và ông bắt đầu dặn dò:
- Tối nay ban văn nghệ mình sẽ trình diễn và ăn liên hoan tại hậu cứ sư đoàn... thầy muốn các em phải luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người, một điều thầy muốn lưu ý các em nữ sinh là tránh không được thân mật, gần gũi quá dáng với binh sĩ và sĩ quan trong suốt thời gian trình diễn, các em đi đâu cũng phải đi hai hoặc ba người, không bao giờ được tự ý rời đoàn đi một mình... Các em phải ghi nhớ những điều thầy dặn đó, đừng làm điều gì sai phạm để mất uy tín học sinh trường. Thôi chúng ta sửa soạn ra xe lên đường...
Thầy Quý vừa dtít lời tụi tôi đang lo thu dọn đồ đạc thì một thiếu úy trẻ tìt ngoài sân bước vào chào thầy Quý rồi tự giôi thiệu:
- Xin kính chào thầy và mến chào các em, tôi là thiếu úy Bình đại diện phòng tâm lý chiến sư đoàn ra đón ban văn nghệ trường vào hậu cứ trình diễn đêm nay.
Thầy Quý hỏi:
- Chương trình dự định bắt đầu mấy giờ vậy thiếu úy ?
- Lệnh là đón ban văn nghệ vào trưôc để ăn uống nghỉ ngơi, còn giờ trình diễn thì khoảng 8 giờ, ông tưởng tư lệnh sư đoàn sẽ đến vào giờ này và chương trình văn nghệ sẽ bắt đầu ngay sau đó. Bây giờ mời thầy và các em ra xe để mình đi cho sôm sủa.
Dứt lời thiếu úy Bình quay lưng ra khỏi phòng và tụi tôi cũng lục tục kéo theo sau. Vào đến hậu cú sư đoàn xe chờ thẳng chúng tôi tới câu lạc bộ hậu cứ. Vừa bước vào trong đã thấy hai bàn tiệc thịnh soạn bày sẵn. Thiếu úy Bình giới thiệu vị Thiếu tá già đang đứng dón chúng tôi trước câu lạc bộ:
- Đây là thiếu tá Trọng trưởng phòng tâm lý chiến sư đoàn, người sẽ lo toàn bộ chương trình liên hoan ca nhạc tối nay.
Thiếu tá Trọng tiến tới bắt tay thầy Quý nói:
- Chào thầy và chào các em, hôm nay hậu cứ sư đoàn chúng tôi xin hân hạnh dược đón tiếp quý vị tới trình diễn. Chương trình sẽ được bắt dầu lúc 8 giờ, bây giờ thời gian còn sớm chúng tôi mời ban văn nghệ dùng cơm trưôc không thôi chút nữa tới giờ trình diễn lu bu rồi không ăn kịp, xin mời thầy và các em cứ tự nhiên cho.
Quay qua thiếu úy Bình:
- Thiếu úy ở đây lo tiếp đãi ban văn nghệ, tôi phải về bộ chỉ huy lo công chuyện, có gì cần thì gọi cho tôi ờ văn phòng.
Dứt câu ông đưa tay chào mọi người rồi ra xe. Thiếu úy Bình gọi lính ra mở nưôc và mời chúng tôi vào tiệc Sau một hồi ăn uổng và nói chuyện vớị thầy Quý, thiếu úy Bình lại gần chỗ tôi ngồi nói:
- Nghe thầy Quý nói cô Mến hát hay lắm, vậy tối nay cô Mển hát những bài gì ?
Tới lúc đó tôi môi nhìn kỹ thiếu úy Bình và thấy hắn ta có dáng dấp rất đàn ông, mặt không đẹp trai nhưng có nhiều góc cạnh thu hút, đặc biệt trên tay luôn cặp điếu thuốc cháy đỏ nhưng rất ít khi đưa lên môi...
Tôi chưa kịp trả lời thì Bình lại tiếp:
- Tôi muốn yêu cầu cô Mến hát bài "Người yêu của lính" cô Mến có thuộc không?
Tôi chưa kịp trả lời thì con nhỏ Mừng ngồi cạnh tôi đã lên tiếng:
- Mến nó hát bài " Người yêu của lính " hay lắm đó thiếu úy.
Bình nghe vậy nói như reo lên:
- Vậy tối nay cô Mến hát mờ màn bài đó nghe, tôi sẽ giôi thiệu là để tặng ông tưởng tư lệnh sư đoàn,
- Cô Mến chịu không ?
Tôi không nói gì chỉ nhìn Bình rồi gật đầu. Qua ánh mắt Bình lúc đó, tự nhiên trong đầu tôi nghĩ ngay là thế nào tay thiếu úy này cũng sẽ nhào vô tán tỉnh mình chứ không thể nào không được. Trong lòng tôi cũng có thoáng chút rung động nhẹ nhàng khó tả.
Đúng như Bình nói, anh đã giôi thiệu tôi mở màn vởi bài "Người yêu của lính" để tặng ông tướng, dứt bài khán giả vỗ tay tưng bừng, đặc biệt ông tướng là khán giả vỗ tay dài nhất và đã đứng dậy lấy một bông hồng thật đẹp trong bình chưng trước mặt ông đem lại sân khấu tặng tôi. Theo lời yêu cầu của khán giả tôi đã hát thêm tới ba bài nữa mới bước xuống sân khấu. Sau phần đơn ca của tôi là bài song ca của hai nhỏ Thúy và Mừng, hai đứa nó hát bài "Khúc ca ngày mùa" cũng được khán giả thích lắm. Chừng ba bốn tiết mục nữa thì tôi bài đơn ca của "Long đen" anh chàng có giọng thật ấm và có lối hát rất tình cảm nghề nghiệp. Long dứt bài ca đầu khán giả yêu cầu hát tiếp bài "Anh tiền tuyến em hậu phương" hắn lúng túng quay vào sân khấu như cầu cúu tôi, thấy tôi gật đầu hắn giới thiệu tôi ra hát song ca và tụi tôi đã làm khán giả mê say trong màn song ca này. Khi bước vào sân khấu bất chợt Long nắm tay tôi run run nói:
- Mến ơi bồ hát hay quá làm tui dựa hơi cũng được vỗ tay theo...
Tôi nhìn Long với một tia nhìn đầy tình cảm nói:
- Bồ hát hay lắm đó, tui mê giọng bồ, bồ đâu có biết.
Long cảm động sung sướng bóp mạnh tay tôi rồi buông ra đi về phía sau hậu trường.
Tiếp tục là phần trình diễn của một số những giọng ca của ban tâm lý chiến sư đoàn và đêm trình diễn đã được kết thúc lủc 11giờ30.
Đêm trình diễn của nhóm "Em hái hậu phưóng" coi như thành công mỹ mãn, tôi và các bạn đã được tặng nhiều quà kỷ niệm giá trị. Thiếu úy Bình người giôi thiệu chương trình đã duyên dáng đặt cho tôi mỹ danh "Ngưởi ycu bé nhỏ của lính"
và kể từ hôm đó đi đâu gặp lính là tôi cũng được họ gọi là Người yêu của lính. Ông tưởng tư lệnh đã đặc biệt lên sân khấu tặng cho tôi một hộp quà và mời tôi trình dlễn trong buổi lễ thăng cấp của ông được tổ chức vào cuối tháng tới.
Thầy Quý vui thật vui và nhậu nhiều nên nói chuyện có vẻ huyên thuyên hơn thường ngày, thầy lo cụng ly lung tung mặc cho bọn học sinh chúng tôi muốn làm gì thì làm. Lợi dụng cơ hội đám sĩ quan trẻ và binh sĩ bu vào đám con gái tựi tôi tán tỉnh tưng bừng, nhiều anh sĩ quan trẻ theo tôi xin chữ ký, xin địa chỉ, có anh còn đòi chụp hình nữa.
Đêm đó xe đưa chúng tôi về tôi trường khoảng gần 12 giờ khuya. Trước khi ra xe về Bình lựa khi không ai chú ý ghé tai tôi nói nhỏ:
- Mai mốt tôi muổn gặp Mến để nói chuyện về đêm trình diễn cho ông tuớng vào cuối tháng này được không ?
Sợ lũ bạn và thầy Quý để ý tôi nói vội:
- Mến bận đi học sợ không có giờ rảnh.
- Chiều chiều đợi khi Mến rảnh tôi ghé nhà nói chuyện được không ?
Tôi chẳng biết làm sao để từ chối nên gật đầu nhẹ.
Xe Bình chạy xa rồi tôi chưa hết bàng hoàng, đưa tay sờ lên tai tôi có cảm giác như còn ấm hơi thở của Bình.
Đang còn lâng lâng với sự tấn công ào ạt của Bình thì Long đen từ đâu bưởc tới nói:
- Mến ơi, tui có một bài hát mới của Hoàng Thi Thơ hay lắm, bài này thuộc loại song ca nam nữ, ngày mai sau giờ tan học tui sẽ nhờ thầy Quý tập cho tụi mình nghe, Mến chịu không? kỳ tới mà mình trình diễn bài này là hết xẩy đó..
Thấy Long hát hay và dễ thương nên tôi gật đầu nhận lời, Long mừng quýnh nói:
- Mai nghe Mến, tưi sẽ chép phần lời nữ đưa cho bạn buổi sáng.
Buổi chiều sau giờ học tôi và Long đã ờ lại chờ thầy Quý tập hát. Thầy Quý có vẻ thích thú bài song ca này nên ông tập thật kỹ, mãi gần tởi tối mới xong. Trên đường về Long rủ tôi ăn chè và đề nghị tôi đi hát chung với hắn vào Chủ nhật tuần tôi trong chương trình khánh thành trung tâm xây dựng nông thôn của tỉnh. Long nói Long mời tôi hát ờ đó vì anh của Long là tniởng ban văn nghệ Xây dựng nông thôn của tỉnh.
Sau buổi tập hát chung và trình điễn thành công ở buổi khánh thành trụ sở xây dựng nông thôn, Long thường đợi tôi ở cừa khi tan tnlờng và tụi tôi đi chơi chung với nhau đó đây thật vui vẻ thân mật. Đi chơi chừng năm bảy lần thì một hôm Long viết cho tôi một lá thư ngắn, anh nói anh yêu tôi và muốn mời tôi đi trình diễn chung vôi anh ờ Sàigòn theo đoàn xây dựng nông thôn của tmh. Tôi về xin
phép chú Tư thì chú từ chối, nại lý do phải ở nhà lo tạp dợt để đi hát cải lương. Long buồn lắm hắn nói nếu tôi không đi thì hắn cũng ở nhà luôn.
Một hôm tôi đang ờ nhà thì Long đến báo tin là vài ngày nữa hắn sẽ không còn học ở trường tỉnh này nữa vì gia đình hắn chuyển lên Sàigòn. Long tỏ ra buồn bã hắn rủ tôi đi chơi vôi hắn lần chót để chia tay. Thấy cũng rảnh và sẵn có nhiều cảm tình với Long nên tôi nhận lời. Hôm đó Long mượn đâu được chiếc xe gắn máy nên đã chờ tôi qua Bến Tre chơi. Xe chạy băng băng qua những đồng ruộng xanh bát ngảt, gió thổi mát rượi làm cho tinh thần hai đứa hứng khời vô cùng. Long vừa chạy xe vừa hát nghêu ngao những bài tình ca và hối tôi hát theo...tụi tôi đã hát rùm vang cả khúc đường. Tới chợ Bến Tre, Long dựng xe rủ tôi vào chợ ăn bánh tằm bì, uống nưởc dừa và mua trái cây ăn. Khi đi ngang rạp chiếu bóng thấy rạp sửa soạn chiếu xuất trưa và khán giả đứng chờ ờ ngoài khá đông Long bèn rủ tôi vào xem. Ngồi bên cạnh Long trong rạp tôi nhó những lần đi xem chiếu bóng với Thiện mà thấy tội nghiệp cho Long. Long nhút nhát quá chỉ dám nắm tay tôi chứ không dám rọ rạy sờ xoạng trên dưới gì hết trơn. Ngồi một hồi tôi cảm thấy bứt rtít rạo rực trong người nên xích lại dựa sát vào Long, má áp sát vào má Long và nói với Long những lời tình cảm nồng nàn. Long sưông ra mặt nhưng tay hắn vẫn chẳng dám làm gì hết chỉ biết quàng qua ôm vai tôi xiết mạnh vài lần mà thôi. Vãn hát trời đã về chiều Long chờ tôi thẳng về Mỹ Tho. Khi chia tay Long ờ đầu ngõ, nhìn ánh mắt thật tội tình của Long tự nhiên tôi cầm lòng không đậu và nói vôi Long:
- Tối nay tui không gài cửa sổ phòng tui... khoảng hơn mười giờ bồ đến gõ cửa tôi sẽ mờ cho bồ vô, tưi sẽ nói cho bồ nghe chuyện này...
Long nhìn tôi vởi ánh mắt đầy ngạc nhiên:
- Vô phòng buổi tối vậy chú Tư biết thì sao?
Tôi trấn an Long:
- Bồ yên tâm phòng tui xa phòng chú thím Tư lảm, mà cũng đừng lo giờ đó ông bà ngủ mất đất rồi còn gì.
Long nắm chặt tay tôi nhìn tôi say đắm nói:
- Tui về nghe, đúng mười giờ tui đến...bồ nhớ đừng gài cửa nghe.
Xe Long chạy khá xa rồi tôi môi mờ cửa rào vào nhà.
Vừa tới hàng hiên thì chú Tư đã lên tiếng:
- Con đi đâu mà đi cả ngày vậy Mến?
Dạ con có nhỏ bạn nhà nó mai sẽ giọn lên Sàigòn nên con tôi chơi từ giã vôi nó.
Chú Tư nhìn tôi nói tiếp:
- Soạn giả Vạn Lý hồi chiều có ghé đưa cho con bài tân cổ giao duyên Trăng sáng đồi thông, ổng nói con học ca tnlởc tuần tới ổng sẽ đưa con đi diễn trong đêm Đại nhạc hội ờ Vĩnh Long.
Tôi thắc mắc hỏi chú Tư:
- Hát đại nhạc hội thì chỉ có ban tân nhạc đệm thôi làm sao con hát tân cổ được?
Con yên tâm hôm đó chú sẽ đi đờn phần cổ nhạc cho con.
Đưa cho tôi tập bản thảo, ông tiếp:
Con coi thử xem, nếu có gì thắc mắc thì cho chú biết.
Cầm tập bản thảo tôi đi thẳng về phòng. Đang thay quần áo để đi tắm thì thím Tư gõ cửa nói:
- Mến à, con ăn gì chưa, ở dưởi bếp có nồi thịt kho hột vịt đó, xuống mà ăn.
Tôi nói vọng ra:
- Dạ con ăn cơm nhà nhỏ bạn rồi thím, thím để đó lát con xuống bếp giẹp dọn cho...
Lay hoay lo giọn bếp và tắm nla, quay qua quay lại đã gần mười giờ. Còn đang lo thoa chút dầu thơm lên tóc thì đã nghe có tiếng lục cục ngoài cửa sổ Lạt đật ra hé cửa nhìn thì Long đã ló đầu vào và nói:
- Làm sao vô được đây?
- Thì nhảy đại vô đi, nhè nhẹ thôi nghe.
Long vừa vào phòng tôi liền vởi tay tắt ngọn đèn và dìu Long ngồi xuống mép giường, tay Long run run nắm lấy tay tôi nói nhỏ:
- Sao tui ớn quá à! chú Tư mà gõ cửa vàn phòng thi biết trốn đâu...
Tôi tức cười và trấn an Long:
- Ổng bả ngủ mất đất rồi còn gì, mà đừng lo, mình nói nhỏ thôl thì ai nghe đâu mà biết.
Long ngồl chết trân không nhúc nhích, ngồi một hồi thấy tôi không nói gì hắn lên tiếng:
- Đâu bồ nói chuyện gì vôi tôi đâu, nól lẹ lên rồi tui về, ở đây thấy ớn quá...
Tôi cười, dựa vai vào ngực Long, vờn tay lên ôm cổ Long. Long như mắc cỡ hắn ngồi ngay đơ nhưng hơi thở thì dồn dập ngắt quãng.
Thấy cứ ngồi mà chờ Long tấn công thì chẳng biết đến bao giờ nên tôi chủ động ôm Long sát vào lòng, đưa tay cởi nút án trên ngực Long ra, Long ngồi chết trân chịu trận... Một hồi sau Long cũng đã bắt đầu dạn dĩ được đôi chút nên tay hắn đã bắt đầu mò lên ngực tôi và từ từ mở hàng nút áo trên ngực tôi ra....cứ từng bước từng bước tôi và Long đã thật sự nhạp cuộc. Kể ra thì Long cũng ngon lành lắm, con cặc của Long cũng to bự và dũng mãnh như ai, và hai đứa tôi đã xáp trận bất phân thắng bại mãi đến gần sáng môi vãn tuồng. Những đêm tiếp theo đó hai đứa tôi đã nhập trận liên miên và ngày Long đi người tôi mệt mỏi rã rời, chắc Long cũng chẳng hơn gì tôi.
Những ngày Long đi rồi tôi cảm thấy nhớ nhô...và buổi tổi cứ tôi gần mười giờ là tôi lại tưỏng tượng như có tiếng ai lục cục ờ ngoài cừa sổ và những cơn sốt trong người lại dâng lên làm tôi thật khó ngủ.