Nhưng Tuấn giữ lời. Chàng đụ miệt mài bà Nguyện, không ngừng, không nghỉ, không mệt, Cả ahi ra khỏi phòng lúc 8 giờ. Về đến nhà, rời khỏi nhà xe, Nguyện mới thấm mệt, uể oải bước lên cầu thang. Chồng ba, bác sỹ Ðoàn, đứng đón bà ngay hành lang:
- Trông em mệt mỏi quá vậy?
Vâng, em mệt thật. Nhưng vẫn khoẻ hơn nằm chèo queo ở nhà. Anh nên mừng vì em còn vác xác về đây.
- Suốt đêm qua em làm gì mà trông tiều tuỵ thế?
- Em làm gì hả? Em làm những điều anh không làm được.
- Với ai?
- Với một đàn ông. Với người khác giống, nhưng của nó còn hoạt động được. Nó không chết non như của anh.
- Em dám nói với anh như thế hả?
- Ðó là sự thật. Hay anh muốn em nói dối? Em đã nói dối gần mười năm rồi, kể từ khi anh bất lực. Anh có nhớ lúc hai giờ sáng đêm qua em nói gì không? Em nói: "Ðoàn ơi, ngón tay anh làm em sướng quá. Lưỡi anh làm em chết ngất, vân vân." Ðó, đó là những gào la giả dối, lừa lọ.c Không phải em có ác ý. Em làm thế để anh yên trí là me vẫn còn thương anh, cho anh hái thêm tiền ở phòng mạch. Nhưng thực ra em như nụ hoa khô nước, đang héo, và sắp chết khô.
Là bác sĩ, anh phải biết lẽ thiên nhiên, và tự nhiên. Có âm phải có dương. Không có gì thay thế ánh sáng mặt trời được. Thì có mười ngón tay, mười con cặc giả anh đã mua tặng em, vần là đồ vật, chứ không phải là sinh vật. Em cần một sinh vật sau gần 10 năm khô khan, nứt nẻ. Em hiểu anh thương em còn tươi mà ghen, điều đó quý. Nhưng phải để cánh hoa em còn tươi mà sống chớ! Anh có muốn em chết khô như cành hoa không tươi?
Bác sĩ Ðoàn im lặng, gục đầu xuống, nghe lòng đau. Nhưng lý trí ông thừa nhận lẽ thật của vợ nói. Ðâu xa, ngay phòng mạch của ông. Hằng ngày, những bà, những cô đến sửa sắc đẹp, nâng vú, che cằm, vá màn trinh, khâu lỗ lồn, hút mỡ bụng là cũng chỉ duy có mục đích: làm cho cân bằng âm dương. Chồng các bà chê các bà là nái sề, lợn luột, vác cặc tìm đụ những con khác trẻ hơn, lồn bout hơn, vú cứng hơn, bụng nhỏ hơn, đùi căng hơn.
Còn bà Nguyện, vợ ông thì ngược lại. Ðồ đạt còn tốt, mà ông thì "chết ngoẻo". Bà phải tìm của khác chớ! Nghĩ thế rồi ông đứng lên, đến gần vợ, ôm bà hôn nhẹ lên má một cái, rồi tỉnh táo nói:
- Lỗi tại anh. Cũng không đúng! Lỗi tại Trời cho anh bất lực. Em đã chịu đựng gần 10 năm nay. Ðúng hết. Không có sáng bữa nay, lý trí anh vẫn ngủ quên, cứ tưởng những ký vànng, những hạt kim cương của anh có thể giữ được chân em trong lồng thép. Anh lại thương em hơn. Hiểu em hơn. Nên việc anh làm bây giờ là: tuyên bố trả em tự do. Chỉ xin em một điều: đừng xa anh.
Nguyện chồm lên ôm chồng. Dù sao họ cũng có với nhau hai đứa con. Nàng hơi rưng rưng nước mắt do xúc động được chồng ban bố tự do. Mà ông Ðoàn tưởng Nguyện khóc vì tủi thân nên ông dõng dạc lập lại:
- Thực đấy. Từ nay em có tự do riêng tư, ngay cả mang tình nhân về đây! Như Tuyết, con gái mình. Mà em nên mang về đây, an toàn hơn. Vì không ai biết em là hạng nữ lưu giàu có. Anh còn biết thêm điều thú vị nữa. Là đêm qua, em không có ở nhà. Tuyết mang nhân tình về phòng. Trong lúc làm tình, cậu ta khoe đã ngủ với cả em cả sáng hôm qua và có thể em sẽ mang thai.
- Cậu đó tên gì vậy?
- Hình như tên Quang thì phải. Hai đứa nhỏ chơi, la cả đêm. Anh nằm nghe hết! Rõ mồn một, không sót một chữ.
Quang? Cậu bé mạnh kinh khủng. Ðã đụ với bà cả buổi sáng cho tới ba giờ chiều. Ðã tuyên bố chỉ yêu bà, đã ch1n bọn choi choi. Thế mà.
- Cậu ấy bao nhiêu tuổi hả em? Ông Ðoàn hỏi.
- Mười bảy tuổi. Nai tơ, ngựa non.
- Trẻ quá. Trẻ hơn Chính, con trai đầu của mình.
- Trẻ mới có sức chớ anh. Chẳng lẽ em lại tìm một ông già?
- Ðồng ý, nhưng như vậy là Quang ngủ với em, rồi cả với con gái mình. Có tiện không? Có kỳ cục không?
- Em đã bảo em cần một sinh vật biết làm tình. Còn không để ý các thức khác. Ðói, có cơm là ăn, không cần biết gạo Thái Lan, gạo Trung Quốc hay gạo Việt Nam.
Ông Ðoàn mở cặp lấy lọ thuốc khoẻ trao cho vợ, rồi hôn bà một cái, bước ra khỏi phòng như mọi ngày.
Bà Nguyện vào xả nước tắm một cái, rồi cứ trần truồng thơm phức nước hoa như thế, nằm phịch lên giường, ôm gối, mơ màng. Lúc 10 giờ, đang say giấc bà Nguyện nghe điện thoại reo. Ðầu giây bên kia:
- Chị Hải đây. Ðêm hôm qua đi đâu, chị gọi mãi không thấy? Chắc lại đi với kép nhí nào đó chớ gì.
- Với Tuấn của chị chớ còn với ai.
- Ðoán không sai mà. Em nhớ chị đã chúc gì chớ?
- Dạ nhớ. Ðúng như chị chúc: "Tìm được tình nhân. Muốn gì được nấy." Hết xẩy chị Hải. Cám ơn chị đã mang Quang về giùm em. Có Quang chắc em đã không được một đêm, trọn đêm hạnh phúc. Không tả nổi, chị Hải ơi!
- Chị là dân chơi điệu nghệ mà. Nhìn cặp mắt em với Tuấn là chị biết hai người đá lông nheo nhau. Chết, em đang ngủ? Thôi để em ngủ tiếp, lấy sức chiều nay chị giới thiệu kép nhí mới. Ðẹp trai lắm, bằng tuổi Quang.
- Không biết em còn đủ sức để đụ không. Mệt rã rời chị ơi!
- Yên trí. Chỉ cần ngủ một giấc cho ngon, chiều chị lại đón.
- À, này chị Hải. Chị mang "chàng" đến đây cho em, được không? Em lười đi khách sạn lắm.
- Cô đùa à? Ðến đó rồi chồng em.
- Không sao. Chồng em vừa ký thoả thuận trả tự do cho em.
- Và ông ấy cho phép em ngoại tình tại nhà?
- Dạ, đó là lời khuyên của ảnh. Nói như vậy an toàn hơn.
- Ừ, cũng được. Gặp nhau lúc 4 giờ. Bye bye!
Nguyện lại ôm gối, nhớ lại hết từng chit tiết tối hôm qua ở khách sạn Hyatt, phòng 209. Lồn Nguyện đến giờ còn ê ẩm, vì Tuấn hết bú lại đụ. Món nào cũng tuyệt trần làm nàng mê chết đi được. Lúc gần 8 giờ, nếu Nguyện không than buồn ngủ và mệt. Tuấn chắc cũng không rời Nguyện. Nàng thắc mắc không biết sao Tuấn cứ bắt nàng gọi chàng bằng con, và xưng là má. Mà quái lạ, chính Nguyện cũng thích cách xưng hô đó khi làm tình. Cho nên chơi liên tục mà cả hai chẳng mệt.
Ðiện thoại lại reo. Bác sĩ Ðoàn ở đầu giây:
- Anh đây. Xin lỗi, không phải anh kiểm soát em, nhưng muốn hỏi em hết mệt chưa? Anh hối hận làm em buồn.
- Dạ em đang nghỉ ngơi. Có lẽ phải ngủ thêm, vì suốt đêm qua. em.em chơi không ngừng nghỉ, cho tới sáng.
- Với ai vậy? Ai mà khoẻ như trâu vậy?
- Dạ với cậu bé bằng tuổi Chính, con mình.
- Nghe em nói, anh thèm quá. Ước gì anh bằng góc tư của cậu bé nhỉ? Rồi em ra mấy lần.
- Em không nhớ nữa. Cứ khoảng nửa tiếng em ra một lần. Cậu bé lại đụ tiếp. Hình như suốt đêm, cậu ấy chẳng ra lần nào. Sướng nhất là lúc cậu ấy bú lồn.. Chịu không nổi anh ơi! Vì cậu có hàm râu của Clark Gable. Những cọng râu ly ty, như chiếc bàn chải nhỏ, khi quét vào hột le là toàn thân em rung chuyển.. Thôi, cúp đi cho em ngủ một tí, chiều nay, em có độ khác, với kép nhí khác, do chị Hải giới thiệu. Nghe lời anh, em bảo chị mang cậu đi lại nhà mình, được không anh?
- Ðược quá đi chớ. Anh đã trao trả tự do cho em rồi. Nhớ là đừng bỏ anh! Và.chiều nay, em có thể cho anh xem lén một chút, cho đời lên hương không? Làm ra tiền mãi, chán quá. Ngày nào cũng thế, nhạt? phèo.
- Xem rồi anh có ghen không?
- Anh ghen rồi làm được gì, hả em? Chính vì vậy mà anh để em hoàn toàn tự do. Anh nghĩ là anh đang làm đúng. Vì như thế, anh vẫn còn em. Hơn là trói em, em sẽ "vượt biên". Tình mất, vợ cũng không còn.
- Vâng, nếu vậy khoảng ba giờ rưỡi, anh về đây, núp ở một góc nào đó. Em sẽ hết mình cho anh xem.
- Cám oyn em. Yêu mình nhất trần gian! Bye!