Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 74: Chỉ là ngoài ý muốn

Tạ Thiên Ngưng ngồi suốt mấy tiếng, để mặc cho thợ cắt tóc hí hoáy trên đầu cô. Khi những dao kéo kia đặt ở trên đầu cô, cô thật sự sợ đầu của mình cứ như vậy mà đi đời, trong lòng mơ hồ, căng thẳng gần chết.

Nhưng vì xinh đẹp, vì có thể hạ gục Tạ Minh San, cái gì cô cũng nguyện ý làm.

Phong Khải Trạch ngồi bên cạnh, yên lặng đọc báo, đọc xong một trang lại đọc thêm một trang khác, suốt mấy tiếng cũng không nói chuyện, lạnh lùng giống như một khối băng lớn vậy. Trong lúc đó có người đưa trà bánh tới cho anh, mà anh lại không thèm nhìn đối phương lấy một cái liền trực tiếp dùng.

Tạ Thiên Ngưng nhìn qua tấm gương trước mặt, nên thấy hết mọi hành động của anh, làm cảm thấy có hơi là lạ.

Mặc dù chỉ mới quen anh được vài ngày, nhưng lại cảm thấy giống như anh đã biết cô từ rất lâu rồi, thái độ của anh đối với cô cùng những người khác quả là một trời một vực.

Bất kể cô ầm ĩ thế nào, mắng anh thế nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng thái độ bá đạo cùng vẻ dịu dàng của anh đối với cô, che chở cô khắp mọi nơi, trên gương mặt thường xuyên lộ ra nụ cười mê người.

Còn đối với những người khác, đừng nói là cười, ngay cả nửa câu anh cũng lười nói, lạnh lùng giống như một núi băng.

Người đàn ông này quá kỳ lạ, lòng nghi ngờ của cô càng lúc càng lớn, anh cứ bám lấy cô rốt cuộc là có mục đích gì?

Đến giờ phút này, cô vẫn không thể tin mục đích chính của anh là theo đuổi cô, nói gì cũng không thể tin, bởi vì đều đó hoàn toàn khó xảy ra với cô lắm.

Trong lúc Tạ Thiên Ngưng đang suy nghĩ, thợ cắt tóc đột nhiên nói một câu: "Tiểu thư, đã xong rồi, cô có hài lòng với kiểu tóc này không? Nếu như không thích tôi có thể sửa lại giúp cô".

Tuy nói là như vậy, những kiểu tóc do chính anh thiết kế, không có một vị khách hàng nào nói không hài lòng.

Tạ Thiên Ngưng nhìn mình trong gương, một kiểu tóc gợn sóng xinh đẹp, mái tóc loáng thoáng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng khi nhìn lại có thể thấy được những sợi tóc đen, làm cho gương mặt cô trông rất dịu dàng.

Thì ra chỉ là đổi kiểu tóc thôi, vậy mà có thể thay đổi nhiều đến thế ư.

Thật ra cô nên sớm hiểu đạo lý này, ngày ấy khi thấy Tạ Minh San ăn mặc thật đẹp, mặc dù khi đó cô có hơi ước ao nhưng lại không có ý định thay đổi biến mình thành như vậy. Bởi vì cô cảm thấy Ôn Thiếu Hoa còn quan trọng hơn sự xinh đẹp của cô.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, phụ nữ mà không xinh đẹp thì đàn ông sẽ không thích.

Mà đàn ông thích người xinh đẹp thì không đáng tin.

"Oa, đúng thật là xinh đẹp ".

"Tiểu thư, tầng ba là phòng thẩm mỹ, cô có muốn lên đó trang điểm không, sau đó thì đi chọn một bộ quần áo thích hợp với cô, như vậy sẽ càng xinh đẹp hơn." Thợ cắt tóc nghe được lời tán thưởng như thế thì hài lòng nở nụ cười, liền đưa ra lời đề nghị.

"Chuyện này ------"

Trong lúc Tạ Thiên Ngưng đang do dự, Phong Khải Trạch đi tới nhìn cô trong gương, bộ dáng vẫn lạnh lùng như trước, lại còn dùng giọng bá đạo ra lệnh: "Lên tầng ba".

Nói xong, kéo cô đi lên tầng ba.

"..........."

Tạ Thiên Ngưng im lặng không nói gì, ngoan ngoãn cùng anh lên tầng ba.

Thay vì nói đi cùng anh, chẳng bằng nói mình thật lòng cũng rất muốn đi, bởi vì cô muốn biết sau khi mình thay đổi xong sẽ như thế nào.

Chỉ mới thay đổi kiểu tóc thôi mà cô đã kích động đến vậy rồi, huống chi biến đổi tất cả.

Tầng ba, phần lớn đều là phụ nữ, chỉ có mấy người đàn ông ngồi bên cạnh chờ người.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi hai vị cần gì?"

"Cho cô trong vòng một tiếng, thay đổi toàn bộ cô ấy." Phong Khải Trạch kéo Tạ Thiên Ngưng đến trước mặt nhân viên phục vụ, trực tiếp ra lệnh.

Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn, lập tức gật đầu đồng ý: "Vâng, xin mời tiểu thư đi theo tôi."

"Chuyện này ------" Tạ Thiên Ngưng do dự, liếc nhìn Phong Khải Trạch rồi sau đó lấy dũng khí đi theo nhân viên phục vụ.

Dù có hơi hồi hộp, nhưng vì muốn mình được xinh đẹp thì nó có là gì đâu.

Sau khi Tạ Thiên Ngưng đi theo nhân viên phục vụ, Phong Khải Trạch tìm một chỗ ngồi xuống, tiếp tục cầm một tờ tạp chí lên đọc, không nhìn những người đang ngồi chờ kia.

Đa số khách hàng nơi đây đều là nữ, ở độ tuổi nào cũng có, nên khi nhìn thấy anh liền bị hấp dẫn ngay.

Rất nhiều cô gái trẻ đều bị ngọn núi băng đẹp trai vừa tới này mê hoặc, nhìn rất lâu rồi mà không chịu dời ánh mắt đi, có người càng to gan hơn liền tiến lại gần.

"Tiên sinh, cùng bạn gái đến làm đẹp sao?" Một người phụ nữ tới hỏi.

"Tôi không thích mùi nước hoa trên người cô, trước lúc tôi nổi giận thì mau cút xa một chút." Phong Khải Trạch không thèm nhìn mỹ nữ trước mắt lấy một cái, trực tiếp lạnh lùng cảnh cáo.

"Hừ, không phải nhờ vào điểm dễ nhìn thôi ư, có gì mà ghê gớm đâu, đàn ông đẹp trai tôi đây đã nhìn thấy nhiều rồi, còn hơn anh gấp một trăm lần cũng có, chẳng hề có chút lạ gì." Người phụ nữ vì sĩ diện của mình, cố ý nói một câu xong liền xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi một thì một người khác lại tới.

Càng lớn mật hơn, trực tiếp ngồi xuống, giống như rắn quấn ở trên người anh, cố ý dùng bộ ngực to lớn cọ xát vào anh, dùng vẻ yêu mị để hấp dẫn: "Muốn không?".

Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, lạnh lùng âm hiểm nhìn cô ta: "Cô rất muốn sao?".

"Anh thật là xấu nha, sao lại thẳng thắn như thế. Nhưng mà em rất thích người thẳng thắn, chi bằng chúng ta đi ngay bây giờ luôn đi." Người phụ nữ cho rằng đã thành công quyến rũ được đối phương, nên dùng một bàn tay không ngừng vuốt ve trên người anh.

"Có thể, tôi gọi một cú điện thoại, tìm cho cô một xe đàn ông tới phục vụ cô, có muốn không?"

"Anh ------" Những lời này làm người phụ nữ kia lập tức thay đổi sắc mặt, không chỉ tức giận còn có ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, đang muốn chửi người nhưng không ngờ lại bị đối phương cảnh cáo trước: "Cho cô một phút lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi, cút khỏi nơi này ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Còn có, thu lại bộ ngực sắp rớt xuống của cô đi, đừng lấy ra làm xấu mặt".

(Vinhanh: chết vì cười mất thôi, haha…… , úi dời ơi anh Trạch quả là cao thủ sát gái nhỉ.)

Lạnh lùng cảnh cáo lại còn thêm giễu cợt, làm ấy lời muốn chửi kia của cô gái phải nuốt ngược trở lại, chỉ biết vâng dạ buông tay, sau đó đứng lên giận dữ rời đi.

Người đàn ông này lạnh lùng đến đáng sợ, khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Người như vậy, tốt nhất là đừng chọc giận vào thì hơn.

Hai người phụ nữ đến gần cam chịu rời đi, khiến những cô gái si mê khác cũng không dám nghĩ nhiều hơn, rối rít thu hồi ánh mắt lại, làm chuyện của mình, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái.

Không còn phiền phức nữa, Phong Khải Trạch yên lặng đọc tạp chí, không nói gì cũng không quan tâm đến bất kỳ ánh mắt nào.

Từ trước đến nay anh đều chỉ làm chuyện mình muốn làm, cho nên người khác có ý kiến gì về anh cũng không sao cả.

Qua một tiếng, lại có một người phụ nữ đứng ở trước mặt anh, trên người tỏa ra mùi thơm dịu nhàn nhạt, giống như là hoa bách hợp thanh khiết trộn lẫn mùi hoa hồng, làm cho người ta cảm thấy cực kì thoải mái.

Ngay cả như vậy anh cũng không thích, bởi trừ quả táo hung dữ ra anh không cần ai cả.

Ánh mắt Phong Khải Trạch vẫn đặt ở trên tạp chí, chưa hề di chuyển, biết trước mặt mình là một người phụ nữ, nhưng lại không rõ cô ta là ai, chỉ biết lạnh lùng cảnh cáo: "Còn không mau cút đi."

"............"

Tạ Thiên Ngưng từ bên trong đi ra, đến trước mặt anh, muốn cho anh xem bộ dáng của cô sau khi thay đổi. Nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, anh lại nói với cô còn không mau cút đi.

Cái gì?

Đi thì đi, chẳng sao cả.

"Được, bây giờ tôi cút ngay đây, hừ."

Cô hừ lạnh một tiếng, giẫm xuống đôi giày cao gót cao chừng bảy tám centimet, thở hồng hộc xoay người rời đi.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Phong Khải Trạch lập tức để tạp chí xuống, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mắt đang xoay người đi, nhanh chóng đứng dậy, vươn tay ra kéo cô trở lại.

Tạ Thiên Ngưng lần đầu tiên mang giày cao như vậy, căn bản là đi không vững nên khi bị anh kéo lại thì cả người xoay tròn một vòng, sau đó té xuống.

"A --------".

Do bị mất thăng bằng, nên gả người ngã ra sau, trực tiếp đè anh ở trên ghế sofa, đôi môi lạnh trực tiếp đè lên bờ môi anh thật mạnh.

Phong Khải Trạch chỉ muốn kéo cô lại, nhưng tốc độ quá nhanh nên không thể giữ chắc được sức mạnh, kết quả do dùng quá sức cho nên mới làm cô ngã, hơn nữa còn ngã lên trên người anh. Còn anh do chưa chuẩn bị kịp, nên tất cả lực đạo đặt ở trên tay, dưới chân rất nhẹ, lúc cô ngã ở trên người anh làm anh cũng bị ngã theo.

Hai người, mập mờ ngã trên ghế sofa, nam ở dưới, nữ ở trên, hai môi chạm nhau.

Một cảnh xuân như vậy, khiến toàn bộ người ở đây đều chú ý đến, mỗi người đều ngạc nhiên đến ngây người nhìn về phía bọn họ.

Lại có người lớn mật dám trực tiếp ra tay với người đàn ông lạnh như núi băng này ư?

Cả người Tạ Thiên Ngưng nằm ở trên Phong Khải Trạch, bị tình cảnh lúc này dọa sợ đến trợn to hai mắt, não bị chập mạch, không thể đứng lên ngay được mà chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Đây là tình huống gì?

Phong Khải Trạch ngồi bất động để cho cô hôn, trên mặt không phải là ngạc nhiên mà là đắc ý.

Mặc dù kết quả là do ngoài ý muốn, nhưng cái kết quả này làm anh rất thích. (tâm tâm: mỹ nữ dâng tới tận miệng mà không thích = =”)

Nửa phút sau, mỗ nữ (danh xưng) nổi cơn thịnh nộ, nhanh chóng đứng dậy, hét lớn một tiếng: "Đồ háo sắc -------".

Hét to như thế làm ọi người càng ngạc nhiên hơn. Không phải cô ta chủ động nhảy vào sao, sao lại mắng đối phương là đồ háo sắc chứ?

Rất nhiều người đều thắc mắc, nhưng không ai dám hỏi mà chỉ biết tiếp tục ngồi nghe.

Tạ Thiên Ngưng dùng sức lau miệng mình, lau sạch cả son môi mới tô, điên cuồng mắng: "Cái tên háo sắc nhà anh, khốn kiếp, cứ luôn muốn bắt nạt tôi. Rõ ràng muốn tôi cút đi, vậy mà còn kéo tôi lại, tôi biết là do anh cố ý mà".

Phong Khải Trạch bị mắng nhưng lại không tức giận, nụ cười vẫn còn ở trên mặt liền đứng lên, dịu dàng giải thích: "Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

"Gạt người." Cô giận dữ nhìn anh, mạnh mẽ phản bác, thật ra thì trong lòng rất rõ ràng, chuyện này đúng chỉ là ngoài ý muốn.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cô sẽ không tức giận như thế, dù sao cũng không đoán trước được chuyện sẽ xảy ra thế này.

Nhưng cái câu "Còn không mau cút đi" của anh, khiến cho trong lòng cô không biết là cảm giác gì.

Cô không muốn bị người ta vứt bỏ, thật không muốn.

Hôm nay cô chẳng còn gì, vừa nghĩ tới bị vứt bỏ, trong lòng liền đau xót.

"Thật sự là ngoài ý muốn." Anh đi tới trước mặt cô, dịu dàng giải thích lần nữa, phát hiện son môi bị lau sạch, bèn hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Mang son môi tới đây."

"A, vâng." Nhân viên phục vụ còn hoảng sợ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, đưa son môi lên.

Phong Khải Trạch lấy son môi, tự mình giúp Tạ Thiên Ngưng thoa lên, sau đó khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng.

Sau khi thoa son môi xong, lúc này mới quan sát cô một phen, nhìn từ đầu đến chân, cười hài lòng gật đầu một cái.

"Em như vậy, có thể dễ dàng thắng được Tạ Minh San rồi."