Ôn Thiếu Hoa không chạy ra ngoài để đuổi theo cô ấy, trái lại anh còn tỏ vẻ vui mừng hơn.
Chỉ cần Tạ Thiên Ngưng đồng ý hủy bỏ hôn ước, như vậy mọi chuyện đều thực hiện đúng theo ý nguyện của chính mình, vậy thì anh đã có thể cưới Tạ Minh San rồi.
Tạ Minh San cũng rất vui mừng, nhưng vẫn giả vờ làm bộ dạng ngây thơ: "Thiếu Hoa, anh không phải nên đuổi theo chị ấy sao?"
Trời mới biết, cô tuyệt đối không muốn anh đuổi theo cô ta.
"Chuyện đã như vậy rồi, cần gì đuổi theo nữa chứ? Cô ấy không phải là mẫu người mà anh thích, có lẽ anh nên nói rõ ràng sớm hơn một chút, đối với cô ấy và cả anh, đều sẽ tốt hơn." Ôn Thiếu Hoa lạnh nhạt giải thích, sau đó ánh mắt hướng sang người phụ nữ bên cạnh mình, vui mừng hôn cô một cái.
"Ngộ nhỡ chị ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cô làm nũng ở trong lòng ngực anh, liền hỏi ngay, trong ánh mắt tràn đầy nũng nịu, cả chút sức lực cũng không có.
"Em muốn anh đuổi theo cô ấy sao?" Thiếu Hoa làm bộ muốn đi ra cửa.
"Không muốn." Tạ Minh San quýnh lên, đem kéo anh trở lại, không muốn để cho anh đi.
Từ nhỏ cô đã rất thích anh, thầm mến anh từ rất lâu rồi, giờ mới có cơ hội cùng anh tiến thêm một bước trong mối quan hệ, rốt cuộc cô cũng có thể quang minh chính đại ở cùng với anh, cô càng phải nắm chặt cơ hội lần này.
Ôn Thiếu Hoa không đuổi theo, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy lên chút buồn bã.
Mặc dù anh không thích Tạ Thiên Ngưng, nhưng nói sao đi nữa cũng đã quen biết nhau mười năm, thấy cô đau lòng như vậy, anh cũng có chút áy náy.
Đã vậy, anh lại không đuổi theo cô, bởi vì làm vậy mới có thể cắt đứt mọi suy nghĩ trong lòng cô, anh mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Tạ Thiên Ngưng chạy ra ngoài, lúc đầu vẫn còn chạy chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Ôn Thiếu Hoa có đuổi theo hay không, nhưng nhiều lần nhìn lại, thậm chí bước chân càng chậm dần, cũng không thấy anh đuổi theo, tâm tư càng lạnh hơn, cuối cùng cô giống như một cái xác không hồn, đi thất thần trên đường.
Nhìn những đôi trai gái vô cùng hạnh phúc cùng đi bên nhau trên đường phố, giống như là một nhát đao sắc nhọn, đâm từng nhát vào trong trái tim cô, cô có thể cảm nhận trái tim của mình đang rỉ máu, dần dần, chết lặng.
Trái tim, đã bị tổn thương rất đau làm cho cô càng trở nên tê dại, không còn chút cảm giác nào.
Mười năm cô bỏ ra, đổi lấy là kết cuộc này, nếu như có thể, cô thật hi vọng hôm nay không nên đi đến nơi đó.
Tạ Thiên Ngưng vẫn đi mãi mà không rõ nên đi về đâu, không biết đâu là điểm cuối, đâu là nơi bắt đầu, đột nhiên cảm thấy mình giống như một đứa bé bị lạc phương hướng, không tìm được đường về nhà.
Lúc này, cô chú ý thấy bên cạnh mình có một quán rượu, nghĩ một chút, rồi cô tiến vào.
Đều nói uống rượu có thể giải sầu, cô cần Nhất Túy Giải Thiên Sầu. ( dùng rượu để hóa giải mọi buồn phiền).
Lúc này là buổi chiều, trong quán rượu không có nhiều người, chỉ có vài người đàn ông ngồi chung với nhau cùng uống rượu, có hai người đàn ông ngồi gần cửa sổ, xem ra họ đến đây không phải tới để uống rượu, mà tới đây để cùng tán gẫu.
Tạ Thiên Ngưng không đếm xỉa đến những người khác, cô đi vào tìm lấy một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bước tới, lễ phép hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có muốn ăn chút gì không?"
"Rượu, cho tôi loại rượu mạnh nhất, tôi đến đây muốn uống rượu để giải sầu."
"Hả ——"
Nhân viên phục vụ có chút ngây ngốc, một lúc sau mới trả lời: "Tiểu thư, giờ cô chỉ có một mình, ngộ nhỡ cô uống say, e rằng không tốt lắm, hay cô tìm những người bạn của cô tới đi."
Người đến để mượn rượu giải sầu, nhất định sẽ uống đến say mèm, không có bạn bè đi cùng, sẽ làm khổ cho quán rượu của bọn họ.
"Các anh mở cửa làm ăn, không phải vẫn luôn chú trọng số lượng khách hàng vào đây sao? Một người đến cũng không phải là khách hàng sao?" Tâm tình Tạ Thiên Ngưng không được tốt lắm, nên cô cũng không thèm quan tâm đến quy định.
Nhân viên phục vụ thấy tinh thần khách hàng có chút không tốt, nên không dám cùng cô tranh luận, trực tiếp đi lấy rượu cho cô, nếu như cô uống say thật, thì cứ ném thẳng cô ra ngoài cửa lớn.