Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 163: Không thay đổi được

Editor: miathermopoliz96

------------

Phong Khải Trạch cố tình lái xe chầm chậm, đáng lẽ chỉ cần mất 10 phút là đến, nhưng hơn nửa tiếng sau anh mới đến, trên đường đi từ nhà xe đến cửa chính anh còn cố ý đi chậm lại, đơn giản chính là anh không muốn đến ngân hàng Thiên Tường quá sớm.

Tạ Thiên Ngưng biết anh cố tình làm vậy, cô không nói gì, chiều theo ý anh.

Bây giờ, người nhà Ôn đang ngồi chờ tại đại sảnh của ngân hàng Thiên Tường, họ đã đến cách đây mười phút trước, đợi thêm mười phút nữa vẫn chưa thấy Tạ Thiên Ngưng, có người bắt đầu khó chịu.

"Giờ này vẫn còn chưa tới, nói không chừng cô ta đổi ý giữa đường rồi, về thôi " Lâm Thục Phân ngồi trên ghế đại sảnh, nhíu mày lên tiếng.

Ôn Minh đang phập phồng thấp thỏm, rối loạn lo âu, lại nghe Lâm Thục Phân kêu réo bên cạnh, liền khó chịu trách móc bà, "Nếu bà còn nói thêm một câu nữa, thì đi về ngay, bà phá hỏng bao nhiêu chuyện của tôi còn chưa vừa lòng sao?"

"Hừ", Lâm Thục Phân hừ hừ, quay đầu sang chỗ khác, mặc dù im lặng, nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường.

Ôn Thiếu Hoa im lặng, ngồi đơ một chỗ, gác tay lên trán, hình như đang che kín mặt mình.

Gần đây, ngày nào anh cũng đến ngân hàng Thiên Tường, hầu như toàn bộ nhân viên đều nhớ rõ anh, bây giờ lại đến nữa, quả thật có chút mất mặt.

Nhưng cũng hết cách, anh không muốn cũng phải đến.

Tin tức ‘người nhà họ Ôn lại đến ngân hàng Thiên Tường’ lập tức truyền tới tai Lâm Thư Nhu, bà kêu người mang màn hình giám sát tới, bà muốn xem rốt cuộc bọn họ tính làm gì.

Quản lý Hà sau khi biết được chuyện này, cũng chạy tới xem, thật không biết da mặt của bọn họ dày đến cỡ nào?

"Thư Nhu, đám người nhà họ Ôn này đúng là quỷ bám không tan, mình chưa bao giờ thấy ai mà mặt dày đến vậy, dám vác mặt đến cửa cầu chúng ta nuôi không họ cơ đấy, đúng là không biết nhục."

"Muốn đến thì đến, chẳng qua chỉ chiếm ba chỗ ngồi ở đại sảnh thôi mà, có gì to tát đâu. Nếu họ muốn phí thời gian ngồi ở đây, thì cứ để họ ngồi. "

"Phải, họ muốn ngồi thì cứ để họ ngồi, đến chừng lúc tập đoàn Ôn thị tuyên bố phá sản, chắc là họ sẽ không tới nữa đâu. "

". . . . . ."

Lâm Thư Nhu không có nói gì, tính bấm nút tắt màn hình giám sát, chợt bà thấy Tạ Thiên Ngưng bước vào cửa chính, lập tức hoảng hốt, tâm trạng cực kỳ hoảng loạn, "Tiểu Hà, Thiên Ngưng đến"

"Cái gì, Thiên Ngưng đến?" Quản lý Hà cũng kinh ngạc không kém, mở to hai mắt nhìn kĩ, thấy đúng là Tạ Thiên Ngưng đang vào, ông khó hiểu, "Sao Thiên Ngưng lại đến đây?"

"Nếu mình đoán không sai, có lẽ là Ôn Minh nhờ con bé đến. Mục đích chính là muốn con bé yêu cầu chúng ta tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị. "

Người nhà họ Ôn, quả nhiên rất bỉ ổi, dám lợi dụng tấm lòng lương thiện của con gái bà.

Bà sẽ không cho họ được như ý.

"Cậu định làm gì?"

"Chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa, cứ xem như bọn họ nhờ Thiên Ngưng đến nói chuyện cũng vô dụng, cậu ra ngoài ứng phó với họ, cứ nói mình không có ở đây, đồng thời nói cho bọn họ biết quyết định của mình."

"Cái này mình có thể làm giúp cậu, nhưng cậu không muốn đi ra gặp Thiên Ngưng một lần sao?"

"Gặp nhau chưa chắc là tốt, mình chỉ cần biết nó đang sống hạnh phúc là được. Cậu đi xử lý đi, mình ngồi đây xem cũng được rồi"

"Được" Quản lý Hà không nói nữa, bước ra khỏi phòng đi xử lý chuyện này.

Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch vừa bước vào cửa chính, lập tức nhìn thấy ba người bọn họ đang ngồi chờ ở đại sảnh.

Ôn Minh vừa thấy hai người, nỗi lo trong lòng cũng giảm xuống, ông đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, bước tới nói: "Các ngươi rốt cuộc đã tới"

"Sao vậy, ông sợ chúng tôi bỏ chạy giữa đường hay sao?" Phong Khải Trạch cười khinh, hỏi lại, đôi mắt huếch lên nhìn thẳng Ôn Minh, anh có thể đoán được ông ta đang nghĩ gì trong đầu.

Quá dễ dàng để nhận ra tâm tư của bọn người đạo đức giả này, lão già Ôn Minh này bề ngoài thì hiền lành, cương trực, nhưng đến khi gặp chuyện, lập tức lòi đuôi ra.

"Không phải vậy đâu, do bác nóng ruột thôi " Ôn Minh chột dạ, nói lấp liếm.

"Đúng hay sai chính ông tự hiểu"

". . . . . ."

Tạ Thiên Ngưng sợ hai người sẽ cãi nhau liền vội vàng chen ngang họ, "Bác Ôn, giờ cháu đã đến rồi, tiếp theo phải làm gì?"

Cô vừa dứt lời, thì từ xa đã có một tiếp tân nữ đi tới, nói năng lịch sự: "Xin chào quý khách, mời mọi người theo tôi đến phòng tiếp tân. Quản lý Hà đang ở đó chờ mọi người, mời. "

"Quản lý Hà muốn gặp chúng tôi?" Ôn Minh ngạc nhiên, Tạ Thiên Ngưng vừa đến, thái độ của họ liền thay đổi hẳn.

"Vâng, xin mời theo tôi."

Phong Khải Trạch không lo lắng mấy, nắm tay Tạ Thiên Ngưng đi trước, mặc kệ người nhà họ Ôn đang đứng ngơ ngác ở đó.

Tạ Thiên Ngưng quay đầu nhìn một cái, sau đó sải chân đi theo, cô vẫn không hiểu rõ cho lắm, cứ mơ màng đi vào, mơ màng đối diện với những người lạ mặt.

Ôn Minh tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo, không bận tâm đến vợ và con trai mình, họ muốn đứng đó làm kiêu thì kệ họ.

Lâm Thục Phân định chế nhạo Tạ Thiên Ngưng, nhưng mọi chuyện lại chuyển biến quá nhanh, khiến bà bàng hoàng.

Ôn Thiếu Hoa đứng lên, kéo bà dậy, nhắc nhở, "Mẹ, đi thôi"

"Thiếu Hoa, thế này là sao, sao con bé Tạ Thiên Ngưng vừa tới thì quản lý Hà liền đồng ý gặp chúng ta vậy?"

"Đi theo chẳng phải sẽ biết sao, đi"

"À, ừ"

Sau đó, hai mẹ con nhanh chóng đuổi theo, sải chân rộng bắt kịp những người phía trước, cùng nhau đi đến phòng tiếp tân.

Quản lý Hà đã ngồi bên trong từ sớm, nhâm nhi ly trà trong tay, thấy Tạ Thiên Ngưng đến, liền đặt ly xuống, chào hỏi lịch sự, "Cô Tạ, mời ngồi"

"Ồ, thì ra là ông. Không ngờ ông vẫn còn nhớ đến tôi. " Tạ Thiên Ngưng nhận ra quản lý Hà, ban đầu còn chút lo lắng, giờ thì tiêu biến hết.

"Rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi, à người này hẳn là bạn trai của cô, xin chào." Quản lý Hà đứng lên, đưa tay ra phía trước.

Phong Khải Trạch cười nhạt, đi đến bắt tay chào, anh lộ rõ vẻ trầm ổn lão luyện, "Xin chào"

"Xin hỏi quý danh của tiên sinh gì?" Quản lý Hà rút tay về, âm thầm quan sát người đàn ông bí ẩn này.

Người này, không đơn giản.

"Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần biết tên làm gì " Phong Khải Trạch hài hước từ chối, nhưng giọng nói không kém phần uy nghiêm.

"Tiên sinh thật có khiếu nói đùa, mời ngồi " Quản lý Hà hiểu đối phương không muốn nói nên cũng không ép hỏi, lịch sự mời ngồi.

Phong Khải Trạch không từ chối, thoải mái ngồi xuống.

Tạ Thiên Ngưng cũng ngồi xuống cùng anh.

Ôn Minh im lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vì vậy chủ động ngồi xuống, dò hỏi: "Thiên Ngưng, sao con quen biết quản lý Hà?"

"Hồi trước, con có đi cùng Tiểu Nhiên vào ngân hàng Thiên Tường, nên gặp ông ấy một lần, nói thật hồi đó con còn tưởng ông ấy là nhân viên chăm sóc khách hàng đấy, không ngờ thì ra là quản lý ngân hàng "

"Ừm"

Ôn Minh không hỏi nữa, chỉ là vẫn trầm ngâm suy tư điều gì đó.

Phong Khải Trạch chỉ mới liếc mắt sang, liền biết rõ ông ta đang nghĩ gì, nếu anh đoán không sai, chắc chắn Ôn Minh đang nghi ngờ Tạ Thiên Ngưng cấu kết với quản lý Hà phá hoại tập đoàn Ôn thị.

Loại người này, chỉ biết hoài nghi người khác, không chịu suy xét đến sai lầm chính mình.

Lâm Thục Phân bước vào cùng Ôn Thiếu Hoa, ngồi bên cạnh Ôn Minh, im lặng nhìn, khi thấy Tạ Thiên Ngưng quan hệ tốt với quản lý Hà, bà thấy khó chịu, nhưng không thể nói, đành nghiến răng nhẫn nhịn.

"Thiên Ngưng …" Ôn Minh gọi cô, nháy mắt ám hiệu kêu cô nói việc chính.

Tạ Thiên Ngưng lại không hiểu, e dè hỏi lại: "Sao vậy bác?"

"Thiên Ngưng, chuyện chúng ta đã bàn khi nãy con còn nhớ chứ?" Ôn Minh không nói thẳng, chỉ nói mấp mí một chút.

Quản lý Hà biết rõ ý tứ trong lời nói của Ôn Minh, không đợi Tạ Thiên Ngưng nói, ông đã chủ động lên tiếng trước, "Đổng sự trưởng Ôn, tôi biết rõ mục đích ông đến đây làm gì, tôi chỉ nói thế này. Ngân hàng Thiên Tường sẽ không tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa, đây là sự thật, cho dù ông có là ngọc hoàng đại đế đi nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật này. "

"Tại sao? Không phải ông đã nói ngân hàng Thiên Tường không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa bởi vì Tạ Thiên Ngưng sao? Hôm nay, tôi đã dẫn con bé đến đây, nó đồng ý tiếp tục ủng hộ tập đoàn Ôn thị, sao ông vẫn không chấp nhận giúp đỡ tập đoàn Ôn thị ?" Ôn Minh lo lắng, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng, thậm chí còn nói lung tung, rõ ràng Tạ Thiên Ngưng chưa hề nói là tiếp tục ủng hộ tập đoàn Ôn thị.

"Đúng là ngân hàng Thiên Tường đồng ý giúp đỡ tập đoàn Ôn thị cũng bởi vì cô Thiên Ngưng, nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể ảnh hưởng đến quyết định của ngân hàng. Việc Ôn Thiếu Hoa có thể tuyệt tình vứt bỏ tình cảm mười năm với vợ chưa cưới mà đi lấy người phụ nữ khác, cũng đủ để chứng minh cậu ta là một kẻ không có trách nhiệm, có khi còn không có lương tâm. Loại người như vậy, sao chúng tôi dám mạo hiểm bỏ tiền ra cho cậu ta tiêu xài. Vì thế chỉ cần là của Ôn Thiếu Hoa, chúng tôi đều sẽ không đầu tư, bao gồm tập đoàn Ôn thị đang được chỉ định cho cậu ta thừa kế cũng thế. "

"Ông…" Ôn Thiếu Hoa nóng giận, đứng dậy, vọt tới trước mặt quản lý Hà, túm chặt áo của ông, mắng: "Ông nói như vậy là có ý gì?"

"Tôi đã nói rõ, kể từ lúc anh chia tay Tạ Thiên Ngưng, thì đã định sẵn kết cục này" Quản lý Hà hất tay Ôn Thiếu Hoa ra, chỉnh sửa lại quần áo mình, cảnh cáo: "Anh còn dám ồn ào, tôi liền gọi bảo vệ tống cổ anh ra ngoài. "

"Sao các người lại quyết định như vậy? Nếu lúc đầu đã lựa chọn giúp đỡ, sao bây giờ đột nhiên không giúp nữa? Tại sao hả?" Ôn Thiếu Hoa càng lúc càng kích động, mặc dù anh không có nhào tới tóm áo của quản lý Hà, nhưng vẫn gằn giọng chất vấn ông.

"Tôi nhớ tôi đã trả lời câu hỏi này rồi, giờ tôi không muốn nói thêm nữa, hôm nay tôi gặp mọi người, chính vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện, cho dù có mời cô Tạ Thiên Ngưng đến thuyết phục cũng vậy thôi, ngân hàng Thiên Tường sẽ không tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị. Điều này đã được quyết định từ ngày anh chia tay Thiên Ngưng, giờ nó đã là sự thật không đổi, chính anh đã khiến tập đoàn Ôn thị đi vào đường cùng, không thể trách được ai. "

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa bị đả kích nghiêm trọng, xoay đầu lại hằm hè trừng Tạ Thiên Ngưng, lửa hận trong lòng cháy lên ngùn ngụt. Anh không cam tâm!

Tạ Thiên Ngưng thấy anh ta nhìn cô như vậy, hơi sợ sệt, bàn tay bấu chặt cánh tay Phong Khải Trạch, nhích người né tránh.

Phong Khải Trạch thấy cô sợ hãi, liền duỗi tay ôm cô vào lòng, dịu dàng: "Đừng sợ, có anh ở đây !"

"Ừ" cô gật đầu, xoay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Ôn Thiếu Hoa.

Quản lý Hà nhìn thấy cảnh này, cười hài lòng, liếc mắt nhìn camera trên góc, gật đầu một cái.

Lâm Thư Nhu thấy quản lý Hà gật đầu cười, bà cũng cười theo.

Xem ra con gái của bà đã tìm được tình yêu đích thực ình rồi.

Không một ai để ý đến camera trên góc kia, không khí trong phòng nặng nề hẳn ra.

Lâm Thục Phân vốn đang nóng giận, vì suy nghĩ cho tình hình nên cố nhẫn nhịn, thấy Tạ Thiên Ngưng đến vẫn không thể thay đổi cục diện, vì vậy bà không nhịn nữa, đứng lên, đi tới trước mặt cô, vung tay lên tính tát cô một cái.

Nhưng Phong Khải Trạch đã kịp thời chụp tay bà lại, bóp chặt cổ tay, hầm hừ cảnh cáo: "Bà mà dám động cô ấy, tôi sẽ đập gãy cánh tay này của bà."

"A….thả tôi ra, đau quá! " Lâm Thục Phân tính tát Tạ Thiên Ngưng một cái để hả giận, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.

"Đúng toàn là kẻ vô liêm sỉ, không đạt được mục đích thì chạy đến đánh người. Lâm Thục Phân, bà là thứ người cặn bã, tôi nói trước nếu bà còn dám ức hiếp Thiên Ngưng, tôi sẽ khiến cho bà phải chạy trần truồng ra ngoài. Loại đàn bà đanh đá ưa sĩ diện như bà, nếu phải chạy trần truồng trên đường, chắc hẳn không còn mặt mũi mà sống phải không? " Phong Khải Trạch đẩy Lâm Thục Phân ra, ánh mắt như tóe lửa ra.

"Á…"

Lâm Thục Phân bị hất ra, mất thăng bằng, xém chút nữa ngã lăn xuống đất, cũng may Ôn Thiếu Hoa đỡ kịp thời.

"Mẹ ổn chứ"

"Mẹ… mẹ không sao " Lâm Thục Phân đứng vững lại, tuy không giơ tay đánh người, nhưng vẫn nóng nảy nạt lại, "Cứ tưởng cô giỏi lắm, chẳng qua chỉ có thế thôi, chả làm gì ra hồn, còn tên kia, cậu là cái thá gì, ngoài trừ chỉ biết nói ra cậu còn làm được gì?"

Cứ tưởng Tạ Thiên Ngưng có thể thuyết phục ngân hàng Thiên Tường tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị, giờ nhìn đi, vẫn chả được gì.

Nếu đã vô ích, bà cần gì phải nhẫn nhịn nữa?

Lời này thật sự chọc giận Phong Khải Trạch, anh đứng lên, híp mắt nhìn bà, nhìn qua giống như anh muốn giết người.

"Cậu…cậu muốn làm gì? Ở đây rất đông người, cậu đừng làm xằng làm bậy " Lâm Thục Phân run sợ, nói lắp bắp nhưng vẫn cố cứng họng, lùi lại, núp sau lưng Ôn Thiếu Hoa.

Hết chương 163