Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 161: Không dễ bắt nạt

Sau khi chuông cửa vang lên, Ôn Minh không để cho người làm đi mở cửa, mà chính mình tự đi mở.

Để tay trên quả đấm cửa, thở ra một hơi, cố gắng trấn tĩnh, lúc này mới đem cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hướng người ngoài cửa chào hỏi, "Thiên Ngưng, cháu tới rồi, mau… mau vào nhà đi."

Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch đứng ngoài cửa, thấy đối phương chào hỏi thân thiện như thế, nên cũng không tỏ ra quá nghiêm túc, lễ phép đáp lại, " Bác Ôn, cháu tới rồi."

Nhưng Phong Khải Trạch lại không hề có sắc mặt tốt, vẻ mặt cùng thái độ đều lạnh lùng, cũng không muốn nhiều lời.

"Tới là tốt rồi, mau vào đi, vào đi."

"Vâng." Tạ Thiên Ngưng gật đầu một cái, sau đó đi vào, thấy người trong đại sảnh, cảm giác có chút lúng túng, có lẽ trước đây xảy ra quá nhiều chuyện không vui, cho nên không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với những người này.

Trong đại sảnh, Lâm Thục Phân cùng Ôn Thiếu Hoa cũng đứng lên, sắc mặt hai người đều có chút khó coi, giống như đang đè nén cái gì, có điều tổng thể mà nói coi như tốt, không có trừng mắt nhìn người, cũng không mở miệng chửi mắng.

Ôn Minh không ngừng nháy mắt với Lâm Thục Phân, ý bảo bà khống chế miệng mình, không nên nói lung tung.

Lâm Thục Phân hiểu, vì muốn hóa giải không khí cứ nhắc, liền kêu người pha trà, "Dì Cúc, có khách tới, chuẩn bị một ít điểm tâm cùng một ấm trà lên đây."

"Dạ, phu nhân."

Dì Cúc đang chuẩn bị đi, nhưng lại bị Tạ Thiên Ngưng kêu lại, " Dì Cúc, không cần phiền toái, cháu chỉ ngồi một lúc thôi."

"Này ——" Dì Cúc khó xử, không biết nên nghe ai, liền hướng ánh mắt đến Lâm Thục Phân chờ đợi, muốn hỏi ý kiến của bà.

Lâm Thục Phân khẽ mỉm cười, lấy thái độ tao nhã trả lời vấn đề này, " Dì Cúc, nếu khách đã nói vậy, thì cứ làm theo lời cô ấy đi."

"Vâng"

Tạ Thiên Ngưng nghe được trong lời nói của Lâm Thục Phân có ý tự ình là đúng, còn có tư thái cao ngạo, nhưng cũng không để ở trong lòng, quay sang Ôn Minh hỏi, "Bác Ôn, hôm nay bác tìm cháu, có chuyện gì không ạ?"

"Thiên Ngưng, ngồi xuống trước đi, ngồi xuống từ từ nói, nào, mau ngồi xuống." Thái độ Ôn Minh vẫn nhiệt tình, thậm chí còn có chút mùi vị cung kính, xin bọn họ ngồi xuống.

"Được."

Tạ Thiên Ngưng không do dự nữa, theo Phong Khải Trạch ngồi xuống, nhưng sau khi ngồi xuống, cảm giác không khí càng trở nên nặng nề hơn, bởi vì Ôn Thiếu Hoa ngồi xuống đối diện bọn họ, hơn nữa còn dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn bọn họ, khiến cô cả người không thoải mái.

Cô biết Ôn Thiếu Hoa hận cái gì, nhưng dù hắn có hận, cô cũng không muốn để ý tới.

Phong Khải Trạch tỏ rõ rất nhẹ nhõm, hoàn toàn không đem ánh mắt oán hận của Ôn Thiếu Hoa để ở trong mắt, cho hắn là không khí, thậm chí còn hoàn trả hắn một ánh mắt khiêu khích.

Cái loại đàn ông bỏ đi này, còn muốn cùng anh tranh giành phụ nữ, nằm mơ.

Ôn Thiếu Hoa vốn trong lòng đã đủ khó chịu, sau khi bị khiêu khích, càng thêm khó chịu, liền dùng giọng hằn học hỏi, "Thiên Ngưng, anh đã gặp mặt bạn trai em nhiều lần rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa biết tên, em có thể giới thiệu một chút được không?"

"Anh ấy ——"

Phong Khải Trạch không để cho Tạ Thiên Ngưng trả lời vấn đề này, chiếm ưu thế hơn nói, "Anh còn chưa đủ tư cách để biết tên của tôi."

"Anh ——" Ôn Thiếu Hoa tức muốn điên rồi, tức giận đứng lên muốn ra tay đánh người.

Ôn Minh nhanh chóng kéo hắn, không để cho hắn làm loạn, khiển trách, "Nếu như hôm nay con dám ăn nói lung tung, ra tay đánh người, thì con không còn là con trai của ta nữa."

Lâm Thục Phân biết tình thế nghiêm trọng, mặc dù rất muốn bênh vực con trai, nhưng suy nghĩ vì đại cục, không thể làm gì khác hơn là khuyên hắn ngồi xuống, "Thiếu Hoa, đừng nổi giận, cũng chỉ là một cái tên thôi, không biết cũng chẳng sao, đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng gì, ngồi xuống đi."

"Hừ." Ôn Thiếu Hoa nặng nề ngồi xuống, quay mặt đi không muốn nhìn thấy hai người trước mắt này nữa.

Bọn họ càng thân mật, hắn càng hận, càng tức.

Tạ Thiên Ngưng biết tình hình đang không tốt, ngồi lâu chỉ khiến mâu thuẫn thêm nghiêm trọng, liền trở về vấn đề chính, muốn làm rõ chuyện, rồi mau chóng rời đi, "Bác Ôn, những chuyện khác hãy gác lại đã, hãy nói vấn đề chính đi ạ, mọi người muốn gặp cháu, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ôn Minh ngượng ngùng cười một tiếng, ôn tồn, giống như dụ dỗ người nói: "Thiên Ngưng, chuyện là như vầy, tập đoàn Ôn thị gần đây gặp phải một chút phiền toái, cần cháu ra mặt giúp giải quyết một tay. Ta biết Ôn gia chúng ta có lỗi với cháu rất nhiều, khiến cho cháu gặp nhiều uất ức, ta ở chỗ này muốn thật lòng xin lỗi cháu, hi vọng cháu có thể vì tình cảm quan hệ bao nhiêu năm nay, giúp ta một chút, được không?"

"Bác Ôn, bác đề cao cháu quá rồi, cháu không quyền không thế, cũng không phải là bà chủ của công ty nào, càng không có bất kỳ thân phận gì, làm sao có thể so với tập đoàn Ôn Thị chứ, sao cháu có thể giúp được bác đây?"

Nếu như không phải vừa rồi Ôn Thiếu Hoa còn hỏi tên Phong Khải Trạch, cô còn tưởng rằng người của Ôn gia đã biết được thân phận của Phong Khải Trạch!

Nếu bọn họ không biết thân phận của Phong Khải Trạch, tại sao còn muốn nhờ cô giúp?

Chuyện đúng là kỳ quái.

"Nguyên nhân cụ thể thế nào ta cũng không biết, ta chỉ biết ngân hàng Thiên Tường dừng cấp vốn cho tập đoàn Ôn thị có liên quan đến cháu. Kể từ khi Thiếu Hoa cưới Tạ Minh San, ngân hàng Thiên Tường cũng không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa, chủ tịch ngân hàng Thiên Tường đến gặp cũng không muốn gặp bọn ta, về sau mới từ miệng giám độc ngân hàng biết được, ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị là vì hôn ước giữa cháu và Thiếu Hoa, còn lấy đó là điều kiện tiên quyết, cho nên hôm nay ta tìm cháu, chỉ là muốn cháu đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nói đỡ cho ta vài lời."

Tạ Thiên Ngưng trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không lớn, suy nghĩ một chút, sau đó thẳng thắng trả lời, "Bác Ôn, nếu ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ Ôn thị tập đoàn điều kiện tiên quyết là hôn nhân giữa cháu và Ôn Thiếu Hoa, như vậy chứng minh chuyện này có liên quan đến ba cháu, đây cũng chỉ là quyết định khi ba cháu còn sống mà thôi. Cháu cũng không hề biết đến chuyện này, nên cũng không biết giúp bác thế nào. Hôm nay hôn ước giữa cháu và Ôn Thiếu Hoa đã không còn tồn tại, ngân hàng Thiên Tường dừng rót vốn cho tập đoàn Ôn thị là chuyện đương nhiên, rất xin lỗi, chuyện này cháu không giúp được bác rồi."

Thì ra khi ba còn sống đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy, ba rất thương cô, vì hạnh phúc của cô mà nghĩ rất chu toàn.

"Chuyện không phải như thế, giám đốc Hà nói chuyện ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị không hề liên quan đến ba cháu, chỉ là có liên quan đến hôn ước giữa cháu và Thiếu Hoa. Thiên Ngưng, cháu coi như vì bác mà làm một chuyện, đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên cầu xin giúp đỡ, được không?"

"Bác Ôn, hôn ước giữa cháu và Ôn Thiếu Hoa là do khi ba cháu còn sống đã ấn định, hơn nữa ban đầu còn có rất nhiều điều kiện tiên quyết. Có một việc cháu vẫn dấu không cho bác biết, bác có biết hay không, trong di thư ba cháu để lại có nhắc tới, nếu như cháu chủ động giải trừ hôn ước với Ôn Thiếu Hoa, như vậy một nửa tài sản của tập đoàn Ôn thị sẽ chuyển về tên cháu. Chuyện này cháu không muốn nói, đó là bởi vì cháu không hề quan tâm quan tâm đến tài sản của Ôn gia. Còn chuyện ngân hàng Thiên Tường dừng cấp vốn cho tập đoàn ôn thị, cháu cũng không thể làm gì, vì đây là quyết định khi ba cháu còn sống, bác hãy tìm người khác giúp thôi."

"Ah, tại sao ta lại không biết chuyện này?" Ôn Minh giống như kinh ngạc, còn có chút hốt hoảng, quả thật không thể tin được điều mình vừa nghe.

Không chỉ có Ôn Minh, Lâm Thục Phân cùng Ôn Thiếu Hoa cũng rất kinh ngạc.

Chuyện đến quá đột ngột, bọn họ nhất thời không cách nào tiếp nhận, một nửa tài sản của tập đoàn Ôn thị lại là của người khác.

Tạ Thiên Ngưng biết bọn họ rất kinh ngạc, cũng không để ở trong lòng, nói tiếp;" Bác Ôn, bác không cần lo lắng, cháu đối với tập đoàn Ôn thị một chút hứng thú cũng không có, nếu năm đó ba cháu cho bác, thì nó chính là của bác rồi, cháu sẽ không đòi lại. Cuộc sống của cháu bây giờ cũng ổn định rồi, tất cả mọi chuyện của Ôn gia đều không còn liên quan đến cháu nữa."

"Thiên Ngưng, cháu hận chúng ta như vậy sao?" Ôn Minh nghe được câu kia ‘ chẳng quan hệ tới cháu’, trong lòng gấp gáp gần chết.

Không nghĩ tới Tạ Chánh kỳ đã chết mười năm, nhưng chuyện hắn làm vẫn còn ảnh hưởng lớn tới tận bây giờ, hôm nay Ôn gia bọn họ có lỗi với con gái của hắn, hắn muốn bắt đầu trả thù.

Người chết rồi cũng không thể bắt nạt được.

"Bác Ôn, cháu không còn hận mọi người, người sống phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, không cần suy nghĩ nhiều. Cháu hiện tại rất hạnh phúc, cũng đã tìm được một nửa hạnh phúc của đời mình, chúng cháu cũng sắp kết hôn rồi, cháu hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho cháu." Tạ Thiên Ngưng nắm tay Phong Khải Trạch, muốn chia sẻ hạnh phúc của mình.

Phong Khải Trạch cũng mỉm cười nhìn cô, nắm chặt tay lại, chỉ cười không nói lời nào, sử dụng ánh mắt nhắn nhủ tình yêu. (sởn hết cả da gà)

Hai người tình ý liên tục, khiến Ôn Thiếu Hoa ghen tỵ cùng không cam lòng, nhưng vì tập đoàn Ôn thị, hắn chỉ có thể đem ghen tỵ cùng không cam lòng giữ chặt, không để cho nó bộc phát ra.

Ôn Minh trong lòng bị đả kích trầm trọng, thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Tạ Thiên Ngưng thì càng thêm kinh ngạc, vì vậy đem tầm mắt thả vào trên người Phong Khải Trạch, quan sát hắn. Trước đã gặp mặt vài lần, ông cũng không có tỉ mỉ đánh giá người này, hiện tại nhìn kỹ, cảm giác cậu ta không phải là nhân vật tầm thường.

Bất kể đối phương là nhân vật nào, chuyện đến trình độ này, ông chỉ có thể tận lực cầu xin Tạ Thiên Ngưng hỗ trợ, "Thiên Ngưng, coi như cháu giúp ta một chút được không, cháu chỉ cần đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, cầu xin bà ấy, để cho bà ấy tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Ôn thị là tốt rồi, chuyện này rất đơn giản."

"Cháu ——"

Tạ Thiên Ngưng có chút do dự, vốn định đồng ý, nhưng Phong Khải Trạch đã cắt đứt lời của cô "Ngân hàng Thiên Tường chắc chắn sẽ không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị, ông nên bỏ cái ý nghĩ đó đi. Tập đoàn Ôn thị đã liên tục thất thu trong năm năm, một năm so một năm càng lỗ nặng hơn, công ty như vậy từ năm năm trước đã sớm phải phá sản rồi, nhưng ngân hàng Thiên Tường đã nguyện ý bỏ tiền của mình nuôi nhà ông tận năm năm, ông cũng nên biết thế là đủ rồi. Theo lời ông vừa nói, có lẽ ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị điều kiện tiên quyết chính là hôn nhân giữa Thiên Ngưng cùng Ôn Thiếu Hoa, hôm nay hôn nhân của hai người đã không còn, cho nên ngân hàng Thiên Tường tuyệt đối sẽ không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa. Nếu như tôi là chủ tịch ngân hàng Thiên, cũng sẽ không tiếp tục ngu ngốc tốn tiền nuôi người ngoài."

"Cậu, tại sao cậu lại biết được tình trạng của tập đoàn Ôn thị?" Ôn Minh trừng to mắt nhìn Phong Khải Trạch, kinh ngạc chí cực.

Tập đoàn Ôn thị liên tục lỗ vốn năm năm, chỉ có những người quan trọng trong công ty mới biết, người ngoài tuyệt đối không biết.

"Ông không cần phải quan tâm vì sao tôi biết được chuyện này. Lấy tình hình tập đoàn Ôn thị bây giờ, trừ tuyên bố phá sản, thì không còn con đường khác, bởi vì sẽ không có một người ngu ngốc nào nguyện ý phí phạm tiền đi nuôi một đám không thể tạo ra lợi ích kinh tế. Tôi suy đoán, ngân hàng Thiên Tường nuôi tập đoàn Ôn thị các người, chắc chắn là vì Thiên Ngưng, mục đích là muốn cho cô ấy say khi cưới có một cuộc sống hạnh phúc. Đáng tiếc các người đã không cho cô ấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cho nên ngân hàng Thiên Tường mới không giúp đỡ nữa."

"Đồ chó má, Mày đừng có ở chỗ này nói hưu nói vượn." Ôn Thiếu Hoa không khống chế được tâm tình của mình, bạo phát ra, chỉ vào mặt Phong Khải Trạch mắng to, chửi bới không ngừng nghỉ.

Phong Khải Trạch âm lãnh cười một tiếng, bình tĩnh đáp trả lại hắn một câu, "Vậy thì cứ tiếp tục lừa mình dối người đi, tập đoàn Ôn thị các người cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi."

"Mày ——" Ôn Thiếu Hoa hơn cả giận, xông lên trước, níu lấy cổ áo Phong Khải Trạch, muốn cho hắn một quyền.

Tạ Thiên Ngưng ngăn ở trước mặt, ngăn cản hắn, nghiêm nghị cảnh cáo nói: "Ôn Thiếu Hoa, nếu anh giám động đến anh ấy, vậy thì đừng trách tôi"

"Cô vì người đàn ông này mà cảnh cáo tôi, Cô ——"

"Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi có thể vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì, có gì sai sao? Tôi đã nói với anh tám trăm lần rồi, tôi đối với anh đã không còn bất kỳ tình cảm gì, anh đừng nghĩ đến tôi của mười năm trước, chuyện đã qua lâu rồi, cùng hiện tại không có bất cứ quan hệ gì."

"Đúng là đồ đàn bà đê tiện ——" Ôn Thiếu Hoa cực kỳ tức giận, tay giơ lên giữa không trung tay khống chế không được, hung hăng muốn đánh xuống, định cho Tạ Thiên Ngưng một cái tát.

Động tác này hù dọa rất nhiều người, nhưng lại khiến Phong Khải Trạch nổi giận hoàn toàn. Anh đưa tay bắt lấy tay của Ôn Thiếu Hoa. Tay còn lại kéo Tạ Thiên Ngưng về phía mình, dùng tay bóp chặt cổ tay Ôn Thiếu Hoa, tức giận cảnh cáo hắn: "Ôn Thiếu Hoa, mày dám động đến một sợi lông của cô ấy, tao sẽ để cho người Ôn gia bọn mày phải trả giá gấp mười lần."

Ôn Minh chỉ sợ khiến chuyện thêm bết bát hơn, liền đem Ôn Thiếu Hoa cho kéo lại, tát hắn một cái, trước mặt mọi người dạy dỗ hắn: "Con náo đủ chưa? Là chính con lựa chọn sai lầm, tại sao đi trách người khác?"

Lâm Thục Phân từ đầu không hề mở miệng nói chuyện, đến khi thấy con trai bị đánh, liền bộc phát, đứng lên, che chở Ôn Thiếu Hoa, cãi lại Ôn Minh, "Ông lại vì hai người ngoài đánh con trai ruột của mình, ông thật quá đáng."

"Con trai biến thành như vậy, đều là vì có người mẹ như bà."

"Ôn Minh, ông muốn gây gổ phải không?"

"Ai là người muốn gây gổ? Tôi đang cầu xin Thiên Ngưng giúp một tay, hai người lại ở đây phá đám, các người có ý tứ gì?"

"Giúp một tay, cô ta căn bản không giúp được, hơn nữa cũng không muốn giúp, ông có cầu xin cô ta thế nào cũng vô dụng."

Nghe vợ chồng Ôn gia cãi nhau như thế, Tạ Thiên Ngưng cũng im lặng, nhưng cảm thấy rất phiền não, liền liếc mắt nhìn Phong Khải Trạch, ý bảo rời đi.

Phong Khải Trạch gật đầu một cái, đứng lên, ôm cô muốn rời đi.

Ôn Minh thấy thế, không cãi nhau với Lâm Thục Phân nữa, chạy đến trước mặt, cản bọn họ lại, cầu khẩn nói: "Thiên Ngưng, xin cháu hãy nể vài năm nay bác đối xử với cháu không tệ, giúp bác một chút thôi."

Ông chỉ muốn giữ được tập đoàn Ôn thị, còn lại đều không quan trọng.