Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 155: Tôi không yêu anh

Đáp án này tuyệt vọng, làm cho Ôn Thiếu Hoa không phòng ngờ bị đả kích mạnh, càng thêm chướng mắt với chiếc nhẫn trên ngón tay của Tạ Thiên Ngưng, tức giận nghiến răng, hận không thể xông tới lấy tháo chiếc nhẫn trên ngón tay đi để khỏi phải gai mắt.

Nhưng mà hắn không thể làm thế, hôm nay hắn tới để cầu xin giúp đỡ, mặc kệ có tức đến mấy cũng phải kiên nhẫn một chút.

Ôn Thiếu Hoa cố gắng nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, hít một hơi thật sâu, lúc này lộ ra vẻ nghiêm túc, mặt không biểu cảm liền ra lệnh nói: “ Thiên Ngưng, hôm nay anh đến tìm em là muốn em giúp cho anh một chuyện.”

“Tôi_____”.

Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Phong Khải Trạch đã trả lời trước, “Không giúp.”

“Tao hỏi Thiên Ngưng, không có hỏi mày, mày xọt miệng vào làm gì?” Ôn Thiếu Hoa phẫn nộ khiển trách, đối với tên này hắn càng nhìn càng thêm chướng mắt, nhất là thấy Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng càng làm hắn muốn đấm một đấm.

Phong Khải Trạch không để ý đến cơn phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, cường thế nói: “Ôn Thiếu Hoa, chỉ cần tao nói không giúp thì đó chính là không giúp, đừng chọc tao, bằng không hoàn cảnh của mày càng tệ hơn đó.”

“Mày dựa vào cái gì mà quyết định thay cho Thiên Ngưng, mày là mày, cho dù mày là chồng chưa cưới thì sao, mày không có quyền quyết định chuyện của cô ấy.”

“Nếu như tao có quyền đó thì sao?” Phong Khải Trạch cười âm lãnh, ánh mắt tràn đầy tự tin và oai nghiêm, giống như thế giới này đều do anh nắm giữ.

Ôn Thiếu Hoa nhìn vào ánh mắt của anh, trong lòng cảm thấy có chút run, nhưng vì không muốn thua, đến chết vẫn cứ giữ sĩ diện, mạnh mẽ phản bác lại, “Mày cho rằng bây giờ còn có quyền lực tối thượng của thời đại phong kiến xã hội sao? Ở thời đại này, mọi người đều có quyền bình đẳng, bất kể mày là ai, cũng không có quyền quyết định cho người khác, dù là chồng sắp cưới của Thiên Ngưng cũng không có quyền hạn này.”

“Đúng bây giờ là xã hội bình đẳng, nhưng cũng chỉ là luật pháp trên mặt chữ mà thôi. Ôn Thiếu Hoa, mày hãy tự xét lại, trong lòng mày thật sự có quyền bình đẳng không? Người Ông Gia của mày đều có cùng một quan điểm đó chính là coi thường người khác, rõ nhất chính là mẹ mày Lâm Thục Phân đó, sau đó chính là thứ ngụy quân tử như mày Ôn Thiếu Hoa, ngoài mặt ra dáng người hiền lành tốt bụng nhưng sự thực ba mày Ôn Minh vẫn luôn lộ ra vẻ mặt khinh thường người. Chính mày đã không xem người khác ngang hàng, thì sao phải yêu cầu người khác làm như vậy chứ?” Nói chuyện không chút áy náy với Ôn Thiếu Hoa.

“Mày, mày nói xằng bậy gì đó hả?” Ôn Thiếu Hoa buộc phải tỏ ra nóng nảy trước mặt Phong Khải Trạch, hai mắt tràn đầy lửa giận, tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai người nắm chặt quả đấm giống như muốn đánh người.

“Tao đã nói rõ với mày rồi, mọi người ở Ôn Gia của mày luôn tự ình đúng, nhưng sự thực chẳng biết thời thế, nói trắng ra là loại thùng rỗng mà kêu to.” Phong Khải Trạch không chút sợ hãi, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn hắn, tiếp tục chế nhạo.

“Cái thằng chết tiệc này_______”

Lần này Ôn Thiếu Hoa thực sự tức giận muốn đánh người, hét lên một tiếng, sau đó liền đấm xuống một quyền.

Phong Khải Trạch dùng tay bao chặt kiềm hãm nắm đấm của hắn , không để hắn đạt được ý nguyện, trào phúng nói: “Dựa vào mày mà muốn động vào tao à. Trên thế giới này tuyệt đối không hề có quyền bình đẳng, nếu mày có năng lực và bản lĩnh, tự ình có tài hơn người thì hãy làm cho tao xem, còn nếu không có thì đừng làm trò cười ở trước mặt tao, hừ.”

“Mày____” Ôn Thiếu Hoa không thể thích ứng, dùng bàn tay còn lại đấm thêm một cái.

Nhưng cũng giống ý cũ bị ngăn chặn lại, không thể thực hiện được.

Phong Khải Trạch dùng tay còn lại kiềm chế nắm đấm của hắn, sau đó chán ghét đẩy hắn ra, không muốn chạm vào loại người như thế.

Ôn Thiếu Hoa vẫn không chấp nhận, sau khi bị đẩy ra, liền hung hăng xông tới, muốn đánh người.

Tạ Thiên Ngưng đúng là nhìn không thuận mắt, phẫn nộ quát vào hắn: “Ôn Thiếu Hoa, anh quậy đủ chưa hả? Mỗi lần làm việc gì anh cũng không biết dùng đầu suy nghĩ à?”

“Thiên Ngưng, là do nó chọc anh trước, không phải do anh chọc nó?” Ôn Thiếu Hoa dừng lại hành động, tức giận bất bình nói, cảm thấy bản thân mình không có làm điều gì sai hết.

Hắn có thể chấp nhận trước kia mình đã làm sai với Thiên Ngưng, nhưng lúc này, hắn không thể thừa nhận mình đã làm lỗi.

Khỉ con nói đúng, hắn ta thực sự là người không ra gì, cứ luôn tự ình đúng, nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm nữa, chỉ càng làm cho cô xem thường hơn mà thôi.

“Thiên Ngưng, em, em thật sự vì nó mà nói với anh như vậy sao?”

Hắn không cam lòng, một người phụ nữ đã dùng hết mười năm chân thành đối với hắn, giờ lại vì một người đàn ông khác mà nói với hắn như thế, sao hắn mà có thể cam chịu được.

“Anh ấy là vị hôn phu của tôi, sao tôi không thể vì anh ấy mà nói vậy với anh chứ? Thiếu Hoa, anh đã làm nhiều chuyện quá đáng với tôi còn chưa đủ sao? Chuyện lần trước anh vu oan tôi ăn trộm, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Thật xin lỗi, tôi với anh không còn chút tình cảm nào, thậm chí còn rất ghét anh, anh làm cho tôi cảm thấy quá xấu hổ khi bỏ phí mất mười năm cho anh đó.”

“Tình cảm mười năm, không thể nói không còn là không còn, anh không tin trong lòng em không có chút vị trí nào, anh không tin.”

Ôn Thiếu Hoa cảm thấy rất kích động, tựa hồ gần như sắp mất hết lý trí rồi.

Cho dù thế, Tạ Thiên Ngưng vẫn đối xử hắn rất vô tình, lạnh lùng nói: “Tình cảm mười năm thì sao? Giữa chúng ta chỉ có thể gọi là quen biết tương đối lâu hơn mà thôi, cũng không chứng tỏ được chúng ta nhất định phải sống bên nhau mãi mãi, đến chết cũng không đổi. Huống chi lúc trước là anh bỏ tôi, làm tất cả tình cảm trong suốt mười năm tan biến mất rồi? Bây giờ anh không có tư cách nói đến tình cảm mười năm đó, vì anh không xứng.”

“Thiên Ngưng, anh biết lúc trước anh đã làm sai, anh không nên đối xử với em như thế, giờ anh xin nhận lỗi với em, xin em cho anh thêm một cơ hội có được không? Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể trở về như trước đây, anh nhất định sẽ không đối xử với em như thế nữa có được không?” Ôn Thiếu Hoa vì muốn để Tạ Thiên Ngưng hồi tâm, đành cố gắng xin lỗi, hi vọng cô có thể trở về bên cạnh hắn.

Tuy hắn không muốn xin lỗi, nhưng vì nghĩ cho đại cuộc, hắn không thể không xin lỗi, bằng không những thứ thuộc về hắn đều sẽ mất hết.

Hắn đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là có thể cứu vãn mọi chuyện, nhưng sự thực chuyện này không dễ dàng như hắn tưởng.

Đối với lời xin lỗi của Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng chỉ cười, lạnh nhạt nói: “Lời xin lỗi của anh đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Còn cơ hội gì đó, tôi e rằng không thể, vì người yêu bây giờ của tôi không phải là anh, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ yêu anh, thật xin lỗi, tôi không muốn trở lại như xưa, tôi chỉ muốn giống như bây giờ với tương lai thôi.”

“Anh không tin, điều đó là không thể. Em yêu anh mười năm, tất cả mọi người đều biết, dù em không chấp nhận thì nó vẫn là hiện thực.”

“ Mọi người đều biết rõ trong suốt mười năm qua anh không hề yêu tôi, mới tuyệt tình bỏ rơi tôi để đi cưới cô gái khác, có đúng không nào? Thiếu Hoa à, chúng ta đã đi theo con đường riêng của mình nên không thể quay đầu lại được, hi vọng anh hãy đối diện với sự thực này. Tốt nhất, đừng để tôi nói thêm nữa, nếu anh không còn việc gì nữa thì đừng cản đường tôi đi, có được không?”

“Em_____”

Ôn Thiếu Hoa tưởng rằng cứ dịu dàng xin lỗi, thì cô sẽ trở về, nhưng không ngờ cô lại tuyệt tình đến thế, làm hắn giận phát cuồng muốn đánh người.

Không thể được, bởi vì còn chuyện quan trọng chưa làm xong.

“Thiên Ngưng, chuyện của chúng ta tạm thời không nhắc lại, kỳ thực hôm nay anh tìm em, là muốn nhờ em ra mặt giúp anh một việc.”

Phong Khải Trạch nghe xong lời này rất khó chịu, vì thế liền ôm Thiên Ngưng rời đi, vừa châm biếng nói: “Chúng ta không cần quan tâm đến hắn, đi thôi.”

Rõ ràng muốn nhờ vả, nhưng giọng điệu cứ y như ra lệnh, vậy mà muốn cầu xin người giúp sao?

Ôn Thiếu Hoa không chịu để bọn họ đi, liền đuổi theo chặn đường, ương ngạnh nói: “Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện không vui, nên anh cũng không muốn nhiều lời. Thôi thì như vầy đi, ngày mai em đến Ôn Gia một chuyến, để ba anh nói chuyện với em. Những năm gần đây ba anh đối xử với em cũng không tệ, nếu em còn nghĩ đến chút ân tình thì ngày mai đến Ôn Gia đi.”

“…….”

Tạ Thiên Ngưng im lặng không nói, trong mắt đầy vẻ bất mãn.

Phong Khải Trạch biết Tạ Thiên Ngưng đang rối bời, liền thay cô lựa chọn, “Được, ngày mai tao sẽ đi cùng cô ấy đến, để xem các người còn có thể diễn trò gì đây?”

“Tao chỉ mời một mình Thiên Ngưng, không hoan nghênh mày.” Ôn Thiếu Hoa quyết liệt cự tuyệt, đối với Phong Khải Trạch đầy thù ghét.

“Nhà mày sắp phá sản rồi còn không lo! Tao nói ày biết Ôn Thiếu Hoa à, nếu mày muốn Thiên Ngưng đi một mình thì miễn bàn, một là tao sẽ đi cùng với cô ấy, hai là cô ấy không đến, mày hãy chọn đi?”

“Mày____”

Ôn Thiếu Hoa tức giận, vốn định mắng nhưng lại không dám, ngược lại không vui hỏi Tạ Thiên Ngưng, “Thiên Ngưng, chẳng lẽ em cứ nghe theo nó nói , mà không ý kiến riêng nào sao?”

Phong Khải Trạch tỏ vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn về phía Ôn Thiếu Hoa này.

Tình cảm mười năm thì sao, rốt cuộc cũng không phải đều bại dưới tay anh sao? Giờ trong lòng Thiên Ngưng chỉ có anh, còn tình cảm mười năm kia đều là đồ bỏ đi.

Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy vẻ khiêu khích của Phong Khải Trạch, vô cùng căm tức, nhưng lại không dám đành cố gắng đem cục tức mà nuốt vào trong bụng, không cam tâm tình nguyện nói: “Được, vậy thì hai người cùng nhau đến đi, hừ.”

Hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

Tạ Thiên Ngưng thấy dáng vẻ tức giận của hắn mà buồn cười. Hắn dựa vào cái gì mà tức, hắn có tư cách sao? Hắn là loại đàn ông gì đây, kẻ nên tức là cô đây nè?