Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 134: Không thể không ký

Tạ Chánh Phong mặc bộ quần áo mới, tóc chải chuốt chỉnh tề, cả người thoạt nhìn đầy tinh thần phấn chấn, dường như còn trẻ hơn trước kia đến mười tuổi, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Ninh Nghiên, khiến cho bà phải kinh ngạc.

Mới tách ra có hai ngày, một lão già đau khổ lại trở nên có tinh thần tiến thủ như vậy, chẳng lẽ là do bà hoa mắt sao?

Bà không phải bị hoa mắt, tất cả đều là sự thật.

“Được rồi, tôi đã ký giấy xin li hôn, từ nay về sau chúng ta không còn là vợ chồng, bà có thể trở về cuộc sống mà bà hằng mơ ước rồi.” Tạ Chánh Phong không chút do dự kí lên giấy xin li hôn, quẹt quẹt vài cái thì đã ký xong, sau đó đặt bút lên trên bàn.

Có lẽ vì trong lòng rất tốt hay sao, hai ngày nay ông cảm thấy mình trẻ đi rất nhiều tuổi, cả người đều tràn đầy sinh khí.

Ninh Nghiên không chịu ký tên ngay lập tức, cầm cây bút trong tay, ngây ngốc nhìn người đàn ông ở trước mặt, không thể tin liền hỏi: “Ông, sao ông lại trở thành như vậy hả?”

“Tôi trở thành thế nào chứ?” Tạ Chánh Phong đắc ý hỏi.

“Chánh Phong, Thiên Ngưng có phải thật sự có rất nhiều tiền không?”

“Ninh Nghiên, tôi đã ký vào đơn xin li hôn, giờ đến phiên bà ký đó. Giờ tôi còn có rất nhiều việc phải làm lắm, không có dư thời gian ở đây cùng bà đâu, nên ký giấy đi.” Tạ Chánh Phong không trả lời vấn đề của bà, mà chuyển sang chủ đề khác.

Ông biết rõ bản tính của Ninh Nghiên, nếu để cho bà ta biết bạn trai của Thiên Ngưng là Phong Khải Trạch, bà ta sẽ tìm đủ mọi cách để kiếm lợi từ trên người Thiên Ngưng, thậm chí còn có thể xui khiến Minh San đến giành lấy Phong Khải Trạch, cho nên ông không thể nói cho bà biết tất cả chuyện của Thiên Ngưng.

“Chánh Phong, tôi _________” Ninh Nghiên có chút hối hận, căn bản không ngờ phải ký vào giấy xin li hôn. Nhưng lỡ leo lên lưng cọp rồi, bà không thể không ký.

Di chuyển bút trong tay, do dự một hồi ở chỗ ký, lúc này lại ngây ngốc ký tên của mình xuống giấy xin li hôn.

Vừa mới ký xong, Tạ Chánh Phong lấy đi tờ giấy li hôn, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, chúng ta không còn là vợ chồng nữa, tất cả mọi chuyện của bà không còn liên quan gì đến tôi.”

“Ông________” Ninh Nghiên hơi giận dữ, sau đó mượn chuyện tài sản ra nói: “Tạ Chánh Phong, ông đừng quên, lúc trước Thiên Ngưng đã từng nói, sau khi chúng ta ly hôn, toàn bộ tài sản ở Đô Thống đều thuộc về một mình tôi, còn ông sẽ không có bất cứ thứ gì cả.”

“Thiên Ngưng đã từng nói rồi, và tôi cũng nói cho bà biết thêm một lần nữa, tôi sẽ không lấy một phần tài sản nào cả, kể cả ngôi nhà kia, toàn bộ đều cho bà đó.”

“Ông ____”

“Ninh Nghiên, bà không chỉ hủy đi cuộc sống hạnh phúc của chính mình, còn hủy đi luôn cuộc sống của Minh San.”

“Tạ Chánh Phong, ông nói bậy bạ gì đó? Minh San gả cho Thiếu Hoa đang rất hạnh phúc, sao lại nói đang hủy đi hạnh phúc của chính nó hả?” Ninh Nghiên không muốn thừa nhận thất bại, hùng hồn tranh cãi, kỳ thực trong lòng có hơi sợ.

Mấy hôm nay Minh San sống như thế nào, bà đều biết rõ, thật sự chẳng có gì gọi là tốt đẹp.

Nhưng mà không sao, bà sẽ nghĩ cách để thay đổi lại thế cục này.

“Hạnh phúc hay không hạnh phúc, trong lòng bà hiểu rõ, nếu bây giờ không rõ, về sau cũng sẽ rõ. Từ nay về sau, chúng ta xem như nước sông không phạm nước giếng (kiều quy kiều, lộ quy lộ) , mặc kệ bà khỏe mạnh hay không, với tôi cũng chẳng có liên quan.” Thái độ Tạ Chánh Phong rất lạnh lùng, nói xong liền xoay người rời đi, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Ông còn phải trở về lo chăm sóc hoa của ông, hà tất gì phải ở chỗ này lãng phí thời gian với người đàn bà không đáng. Tuy rằng bọn họ đã từng là vợ chồng, nhưng đó chỉ là những năm về trước, ông thật sự rất yêu quý người vợ này và cô con gái. Nhưng cuối cùng lại đổi lấy sự ruồng bỏ của họ, thậm chí còn không quan tâm đến sự sống chết của ông, vợ con như vậy quả thực so với người xa lạ còn không bằng, ông tình nguyện không có.

Giải thoát, thật sự đã giải thoát rồi.

Ninh Nghiên nhìn bóng lưng Tạ Chánh Phong rời đi, nhìn thần sắc và bộ dáng của ông làm lòng dạ bà tràn đầy lửa giận, cực kì không cam lòng.

Bà cũng không tin, Tạ Thiên Ngưng có thể tốt hơn con gái Tạ Minh San của bà.

Tạ Minh San bỏ hết phiền muộn để tiếp tục sống những ngày sa đọa, chuyện gì cũng không quản, ăn mặc cực kỳ hở hang, cứ làm càn ở trên đường. Cô biết hôm nay là ngày ba mẹ ký đơn ly hôn, nhưng trong lòng lại không có cảm giác gì, bởi cô đã sớm dự đoán trước bọn họ sẽ ly hôn rồi.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy có tiệm bán thuốc lá, liền dừng lại, định đi mua gói thuốc.

Song khi cô mở ví da, giờ đây mới hiểu được nguy cơ, khi tiền bên trong chẳng còn lại được bao nhiêu.

Lúc trước cô đem bán chiếc vòng cổ một trăm vạn, bị cô tiêu hết, nếu như lại không có tiền, vậy cô về sau có thể đối mặt ở trước bạn bè?

Không được, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới.

Tạ Minh San suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nên trở về nhờ sự giúp đỡ của những bậc trưởng bối của Ôn Gia, vì thế liền nhanh chóng đi thay quần áo, khôi phục lại vẻ thanh thuần vô tội cùng gương mặt đau khổ đáng thương, sau đó trở về Ôn Gia.

Lúc này Ôn Thị đang gặp nguy cơ còn lớn hơn, nợ nần liên tục, hầu như mỗi ngày đều có người gọi điện thoại đến đòi nợ, thậm chí còn tìm đến tận cửa.

Bọn họ đã cố gắng đi tìm giám đốc ngân hàng Thiên Tường, nhưng họ không muốn gặp, nên cả điện thoại cũng không nghe máy, bọn họ liền liên hệ đến các ngân hàng khác , nhưng đều bị từ chối giúp đỡ Ôn Thị.

Mấy ngày hôm trước đã đến kỳ hạn phát lương cho người giúp việc, mà đến hôm nay tiền lương vẫn còn chưa thấy, tất cả người giúp việc đều đến đại sảnh hỏi về tiền lương.

“Ông chủ, bà chủ, thời hạn phát lương đã qua mấy ngày, mọi người tính khi nào thì phát lương cho chúng tôi?” Có một người phụ nữ trung niên lớn gan mở miệng nói.

Có người mở đầu, thì những người khác cũng liền hỏi theo: “ Đúng vậy đó, lúc trước hàng tháng đều phát lương đúng hạn, bây giờ đã qua mấy ngày, cũng nên phát lương thôi.”

“……”

Người Ôn Gia, luôn giữ vẻ im lặng.

Ôn Minh suy nghĩ một lúc, thở dài một hơi thật mạnh, bất đắc dĩ nói: “Thật sự xin lỗi, chỉ cần thêm vài ngày nữa, vài ngày nữa tôi nhất định sẽ phát lương ọi người, giờ mọi người hãy đi làm việc tiếp đi.”

“Ông chủ, thêm vài ngày nữa là bao lâu đây, ba tôi đang ở trong bệnh viện, còn chờ tôi đem tiền lương về để cứu mạng đó.”

“Con tôi còn đang đi học, hàng tháng đều phả trả phí sinh hoạt cho nó, nếu thật sự không có lương, tôi sẽ không có tiền để trả tiền phí sinh hoạt cho con tôi.”

Người Ôn Gia lại im lặng thêm một lúc.

Ôn Minh vẫn thở dài thật mạnh, lần lựa nói: “Chỉ cần ba ngày nữa, sau ba ngày tôi nhất định sẽ phát lương ọi người.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ chờ thêm ba ngày.”

Đám người làm đã lấy được đáp án chắc chắn, cho nên không cần dây dưa, sau đó liền đi làm nhiệm vụ.

Nhưng mà vừa mới đi, đột nhiên Lâm Thục Phân thận trọng mở miệng nói: “ Tiểu Như không có lương.”

Tiểu Như sợ đến mức sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lo sợ hỏi: “Bà chủ, vì sao tôi không có tiền lương, mỗi ngày tôi đều có làm việc, lại không hề trốn việc.”

“Cô ăn trộm dây chuyền của tôi còn chưa chịu trả, tôi chưa đưa cô đến cục cảnh sát ,vậy mà giờ còn muốn tôi đưa tiền lương cho cô sao.”

“Các người thật sự quá đáng rồi, tôi nói, tôi không có lấy trộm dây chuyền mà.” Tiểu Như vốn là một cô gái nhút nhát sợ sệt, nhưng gần đây do chịu quá nhiều ủy khuất, cả tự do cũng không có, lần này rốt cuộc đã không nhịn được liền bộc phát.

“Ngoại trừ cô ra, còn ai vào đây, một ngày cô không đem dây chuyền giao ra, đừng mơ tưởng rời khỏi đây, cả đời cô không giao dây chuyền ra thì cứ ở đây cả đời làm người làm trả nợ, một xu tôi cũng sẽ không đưa cho cô.”

“Báo cảnh sát đi, tôi thà để cảnh sát đến điều tra để giải quyết rõ hết mọi chuyện. Tôi tin mình trong sạch vì vậy cứ báo cảnh đi, tôi không có trộm dây chuyền, nên cảnh sát sẽ trả cho tôi một công bằng.” Tiểu Như rống to đầy giận dữ, không muốn chịu loại oan ức này nữa.

Lúc này, Tạ Minh San vừa vặn đẩy cửa đi vào, khi mới vào cửa, liền nghe Tiểu Như đòi báo cảnh sát gì đó, lập tức hoảng sợ không ngờ lại nghe nhắc nói đến chuyện trộm dây chuyền

Sao mỗi lần trở về đều là nói đến việc này?

Mọi người đều biết Tạ Minh San đã trở về, nhưng cứ như không phát hiện ra, cũng không hề quan tâm đến cô, giống như đã xem cô như người ngoài.

Lâm Thục Phân bị Tiểu Như làm cho hoảng sợ, nhất là khi thấy ánh mắt chính trực của cô, làm cho lòng bà có hơi hốt hoảng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm khắc, khiển trách: “Báo cảnh sát hay không, vẫn chưa tới phiên cô nói đâu.”

“Bà chủ, tôi là người làm giúp việc cho nhà các người, không phải là bán mình làm nô lệ, tuy rằng tôi không có biết qua chữ nghĩa, nhưng tôi biết rõ các người không có quyền đối xử với tôi như vậy. Tôi không có trộm dây chuyền, vậy thì không sợ bà báo cảnh sát, dù sao cứ để cho cảnh sát đến điều tra, vẫn còn tốt hơn khi phải lưu lại đây cả đời.” Tiểu Như càng nói càng kích động, không còn đếm xỉa đến chuyện gì nữa.

Tạ Minh Sang không nghĩ Tiểu Như lại đột nhiên trở nên lớn mật như vậy, trong lòng rất lo lắng, rất sợ hại, lo chuyện mình trộm dây chuyền bị bại lộ.

Giờ cô nên làm gì mới tốt đây?

Lâm Thục Phân không thể phản bác lại lời Tiểu Như, trong lòng cứ rối loạn thành nùi, muốn bộc phát chửi người nhưng lại không dám kích động Tiểu Như, nhìn lướt qua một chút, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên người Tạ Minh San, ngay sau đó liền lấy cô ra trút giận: “Cô không phải đã đi luôn rồi sao, sao còn trở lại làm gì?”

“Mẹ, con _____” Tạ Minh San khúm núm mở miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, đã bị ngắt ngang.

“Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của cô.”

“Mẹ, thật xin lỗi, ba mẹ con đang tranh chấp chuyện ly hôn, con phải ở trong nhà để giải quyết, cho nên mấy ngày nay không có về đây xin mẹ hãy tha thứ.” Tạ Minh San lấy chuyện ly hôn của ba mẹ ra làm cái cớ, để thoái thác trách nhiệm của mình.

Ôn Thiếu Hoa cảm thấy chuyện này rất hợp tình hợp lý, hơn nữa trong lòng đã đủ rối loạn rồi, không ngời lại nghe thêm tranh cãi, vì thế liền khuyên nhủ.: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chẳng lẽ mọi người cảm thấy chuyện trong nhà còn chưa đủ loạn hay sao?”

“……”

Không còn ai tranh cãi ầm ĩ nữa, chỉ còn lại sự trầm mặc không nói.

Tạ Minh San trong lòng lén mừng thầm, cảm thấy bản thân rời đi vài ngày vẫn còn có ích, tối thiểu hiện giờ Thiếu Hoa bằng lòng nói chuyện thay giúp cô.

Lâm Thục Phân nhìn Tạ Minh San thế nào cũng không vừa mắt, nhưng lại không muốn nhiều lời thêm nữa, dứt khoát trở về phòng.

“Tôi trở về phòng, tránh phải gặp một số người gây bực dọc.”

Tiểu Như nhìn thấy bà muốn đi, liền gọi bà: “Bà chủ, chẳng lẽ bà không muốn báo cảnh sát sao?”

“Cô câm miệng cho tôi, nói lung tung nữa, tôi làm cho cô xem, đi làm việc đi.” Lâm Thục Phân nghiêm khắc quở mắng, sau đó liền đi lên lầu.

Bọn họ không có chứng cứ nào chứng minh Tiểu Như trộm vòng cổ, nếu như báo cảnh sát, sẽ không thể nhốt cô ta ở Ôn Gia để tìm vòng cổ, bà đâu phải người ngu ngốc mà đi làm như vậy.

Trong lòng Tiểu Như rất giận, cảm thấy cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp. Cô đến nơi nay làm việc chính là vì kiếm tiền, nếu như không có tiền lương, vậy cô làm sao kiếm giảm bớt gánh nặng trong gia đình.

Không sao, nếu người Ôn Gia không báo cảnh sát, vậy cô đi báo cảnh sát. Dù sao chuyện đã ầm ĩ đến nước này, cô không còn lựa chọn nào khác, không cần phải quan tâm đến bất cứ việc gì nữa.