Vì không quan tâm đến giá tiền, Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng tìm được một chỗ trọ khá tốt.
Nhìn chỗ ở mới của mình làm cho tâm trạng của cô thấy tốt hơn nhiều. Có lẽ do sống trong hoàn cảnh mới nên làm cho tâm tình cô cũng thay đổi hẳn.
Cô nhìn đi nhìn lại nhà trọ mới cảm thấy thật rất vừa ý, so với ngôi nhà trước đây thì nơi này tốt hơn rất nhiều. Sau khi sắp xếp đồ đạc trong nhà xong, cô mở va li lấy những bộ quần áo bên trong ra, lại phát hiện có mấy tấm ảnh bị kẹp ở bên trong, đó là hình cô chụp chung với Ôn Thiếu Hoa.
Lúc trước, Thiếu Hoa không có ở cạnh cô, cô liền lấy những tấm hình chụp chung ra xem, giúp tâm trạng cô thoải mái đi rất nhiều, vả lại càng nhìn càng thấy rất vui. Nhưng giờ nhìn lại mấy tấm ảnh này, cảm thấy không giống như lúc trước nữa. Nhìn nụ cười anh cứng đơ như khúc gỗ, nhìn vẻ mặt Ôn Thiếu Hoa cười như mếu, có thể nhìn thấy rõ anh không thích chụp chung với cô đến mức nào.
Thật ra từ lâu lắm rồi, Thiếu Hoa đã ghét cô, nếu không vì quyền thừa kế gia sản, anh đã sớm hủy bỏ hôn ước với cô.
Thật ra luôn là do cô tự mình đa tình.
“Thiếu Hoa, xin lỗi anh, thứ lỗi cho tôi tự mình đa tình, đã làm cho anh phải đau khổ nhiều năm như thế. Từ nay trở đi, Tạ Thiên Ngưng với Ôn Thiếu Hoa sẽ là hai người ở hai thế giới, giữa chúng ta xem như vĩnh viễn chấm hết”. Tạ Thiên Ngưng cười khổ nhìn bức ảnh trong tay, lẩm bẩm xong mấy câu, chẳng chút do dự liền xé nát bức ảnh ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Trong lúc cô đang dọn dẹp, chỉ cần nhìn thấy đồ nào có liên quan đến Ôn Thiếu Hoa, toàn bộ điều bị ném vào trong thùng rác.
Sau khi dọn dẹp xong, cô mới phát hiện, đồ đạc thuộc về chính mình quá ít, ngoại trừ vài bộ quần áo quê mùa, tất cả điều không có.
Vậy cũng tốt, xem như làm lại từ đầu, đã không còn thì coi như nó chưa từng có đi.
Sau khi Tạ Thiên Ngưng thu dọn đồ đạc xong xuôi, đem phiền muộn ném đi hết, liền cầm ví tiền, quyết định đi ra ngoài mua một ít đồ dùng cần thiết.
Cô đẩy chiếc xe đẩy dạo quanh trong siêu thị, không quan tâm đến thời gian, chỉ muốn quan sát đồ đạc thật kĩ trước khi mua.
Nhưng đi đến góc rẽ, thì đầu bên kia cũng có người đang đẩy xe đi đến, hai xe liền đụng vào nhau thật mạnh, thiếu chút đã bị lật ngã xe rồi.
Tạ Thiên Ngưng quen nói xin lỗi trước: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Sau khi nói xin lỗi xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tảng núi băng ở trước mặt cô, lập tức nhăn mặt không vui nói: “Sao lại là anh?”.
Phong Khải Trạch nhìn cô gái trước mặt, liền chau mày lại. Anh có ấn tượng cực kỳ không tốt với cô nên chỉ đáp lại bằng một câu lạnh nhạt: “Là tôi thì sao?”.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Sao anh có thể ở nơi này chứ?"
"Cô hai, đây là siêu thị, cô có thể đến, lẽ nào tôi không có quyền được đến sao?".
"Cũng đúng". Tạ Thiên Ngưng gật đầu cho là phải, nhưng khi nghĩ lại, liền cảm thấy không đúng lắm, nên lắc đầu phản bác mãnh liệt: “Không đúng, anh đến đây là để theo dõi tôi, mục đích chính là đòi lại khoản tiền kia, có đúng không?”.
Những lời này làm cho chân mày Phong Khải Trạch chau chặt lại, cô đã tuôn xối xả: “Tôi đã nói rồi, trên đời này chẳng có ai muốn mình chịu thiệt thòi cả, chẳng qua chỉ ngại nói thẳng ra mà thôi. Còn giả bộ rộng rãi nói cái gì “hoặc đưa ngay 5000 tệ hoặc cút xéo ngay lập tức”. Tất cả chỉ là nói dối, là lừa gạt người. Anh yên tâm đi, con người tôi xưa nay không tham của ai bất cứ thứ gì. Đã thiếu nợ anh nhất định tôi sẽ trả, ngay bây giờ tôi trả tiền lại cho anh”. Tạ Thiên Ngưng vừa nói vừa đếm tiền trả lại.
Từ nhỏ đến giờ, cô không bao giờ gặp được đàn ông nào hào phóng thật sự, dù mời đi ăn bữa cơm cũng bắt chia đôi, cho nên mới nói đàn ông cũng rất keo kiệt.