Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 127: Không thể nhịn được nữa

Phong Khải Trạch nhận được điện thoại Tạ Thiên Ngưng, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp, vì vậy nói với Cự Phong bên cạnh: "Dùng máy tính, tra tình hình tập đoàn Ôn thị, xem bọn họ tại sao rơi vào khủng hoảng?".

"Anh bạn, anh không thấy tôi đang bận rộn sao, xem tập đoàn Ôn thị gì, cái công ty nhỏ ấy, phá sản thì phá sản thôi, không đáng giá mấy tiền. Hơn nữa, bọn họ phá sản cùng chúng ta có quan hệ gì, chẳng lẽ anh còn muốn mua cái công ty tồi đó a? Ngay cả tôi cũng nhìn ra Ôn thị tồi đó không có triển vọng, anh không nhìn ra sao?" Mười ngón tay Cự Phong gõ trên bàn bận bịu làm việc, trong miệng liên tục nói mấy chữ "Tồi".

Hắn cho tới bây giờ không đem những công ty loại nhỏ để ở trong mắt, nhất là những lợi nhuận không đúng bất thường từ công ty. Khi trong đầu hắn không có vị trí tập đoàn Ôn thị, có thể thấy được cái công ty này chẳng ra gì, cho nên không muốn cùng loại công ty này phí thời gian.

"Trước đem chuyện này tạm gác lại, tra tình hình tập đoàn Ôn thị" Phong Khải Trạch không nói ra nguyên nhân, lại một lần nữa lạnh lùng nói ra.

Động tác Cự Phong dừng lại, thâm u nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút, vì vậy đáp ứng: "Được, tôi lập tức tra".

Nếu như không hải có chuyện gì quan trọng, hắn tin Phong Khải Trạch sẽ không đi thăm dò những thứ không có lợi ích từ cái công ty vô vị kia. Dù sao người đầu óc tài năng xuất chúng quyết định cũng sẽ không có sai, hắn nghe lệnh là được rồi.

Mười ngón tay Cự Phong thông thạo gõ bàn phím, khoảng hai mươi phút sau, dùng sức ấn phím Enter, dựa theo thông tin trong máy tính cho thấy, lạnh nhạt nói: "Tập đoàn Ôn thị từ năm năm trước đã lỗ vốn, bởi vì có ngân hàng Thiên tường viện trợ, cho nên mới không có phá sản, mà năm năm gần đầy, dù cho ngân hàng Thiên Tường viện trợ, Ôn thị vẫn không thể xoay chuyển. Trước đó không lâu ngân hàng Thiên Tường đã chấm dứt viện trợ với tập đoàn Ôn thị, cho nên tập đoàn Ôn thị mới rơi vào khủng hoảng, liên tiếp gặp phải phá sản".

Nói xong tin tức chủ yếu, không nhịn được giễu cợt mấy câu: "Cái công ty tồi này a, nếu ngân hàng này ở trên trời bay xuống viện trợ năm năm mà không thể xoay chuyển, tôi là Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, đã sớm không giúp bọn họ, giúp loại công ty này, chẳng khác nào lãng phí tiền. Theo tôi thấy, tập đoàn Ôn thị này nên sớm phá sản, quả thực chính là lãng phí tài nguyên".

Phong Khải Trạch cũng không nói gì, suy nghĩ một chút, chung quy vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Ngân hàng Thiên Tường không phải là ngu ngốc, làm sao có thể tài trợ không công năm năm tập đoàn Ôn thị lỗ vốn, trong này nhất định có nguyên nhân gì.

Xem ra người Ôn gia nghi ngờ Tạ Thiên Ngưng giở trò quỷ với Ôn thị, cho nên mới vừa rồi gọi điện thoại cho anh hỏi anh có làm chuyện này hay không?

Người ở Ôn gia, quả thực chính là một đám ngu xuẩn vừa quỷ ích kỷ (Vân Vân: Phong ca khỏi nói, họ chính là ng` IQ còn thấp hơn cả EQ )

"Cự Phong, tra một chút Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường là ai?".

"Không cần tra xét, tôi biết là ai, là một người phụ nữ gọi là Lâm Thư Nhu. Thế nào, anh đối với người phụ nữ kia có hứng thú sao?".

"Không có khả năng, bởi vì anh trừ quả táo ra, mọi thứ đều không thích. Đúng rồi, anh cùng với quả táo phát triển đến mức nào, chưa từng lên giường, lúc nào thì có thể uống rượu mừng của anh?" Cự Phong hỏi rất trực tiếp, rất rõ ràng, khuôn mặt cười xấu xa.

Phong Khải Trạch trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng khiển trách: "Đầu cậu trừ muốn những chuyện như thế này, có hay không muốn cái khác?".

"Người đàn ông diện mạo vốn có, muốn chuyện như vậy rất bình thường. Này, là anh em nói cho tôi một chút, anh cùng cô ấy ở chung một chỗ, có hay không nghĩ tới cái đó ----- cô ấy chính là người anh thích, nếu như ngay cả cái đó cũng không muốn, chỉ sợ anh phải đi tìm Khoa nam rồi".

"Làm chuyện của cậu đi, ít nói nhảm".

"Tôi hôm nay càng muốn nói nhảm. Khải Trạch, đuổi theo một phụ nữ tựa như ra chiến trường, phải nhận định tình hình, nên đánh thì đánh, nên thủ thì thủ, không thể chỉ đánh không tuân thủ, cũng không thể chỉ thủ mà không tấn công. Anh bây giờ chẳng qua là cưng chiều cô ây, thì chẳng khác nào là thủ cô ấy, không có thế tấn công. Đừng nói là anh em tôi không nhắc nhở anh a, người phụ nữ chỉ thủ chớ không tấn công, rất dễ bị người khác đoạt đi. Hơn nữa phụ nữ trên giường rất có sức quyến rũ, tăng sức lực a!" Cự Phong càng nói càng gian (Vân Vân: anh này rõ ràng "dạy trẻ hư" a)

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, muốn kiếm tiền thì làm chuyện của cậu đi, nhớ, đừng quên tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Hồng thị" Phong Khải Trạch xem thường nhìn chằm chằm hắn, không vui nói, nhưng trong lòng lại suy nghĩ những lời nói kia.

Đuổi theo một phụ nữ, phải nhận định tình hình, nên đánh thì đánh, nên thủ thì thủ, không thể chỉ đánh không tuân thủ, cũng không thể chỉ thủ mà không tấn công.

Anh cũng đánh thế nào đây? Không lẽ thật giống như Cự Phong nói, trực tiếp chiếm hữu cô sao?

Không được, không thể làm như vậy.

Cự Phong không hề nhiều lời nữa, mười ngón tay lại bắt đầu gõ trên bàn phím, vừa làm vừa nói: "Khải Trạch, tôi thật sự không hiểu, anh tại sao lại muốn năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Hồng thị đây, có năm mươi phần trăm Phong thị đế quốc chưa đủ sao? Sẽ không phải là ba anh ép anh cưới Hồng Thi Na, cho nên anh nghĩ kiểm soát tập đoàn Hồng thị, thay đổi quan hệ thông gia này đi?".

"Muốn thay đổi quan hệ thông gia, cần gì phải có năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Hồng thị, nếu như tôi không gật đầu đồng ý cưới người đàn bà kia, ai có thể làm gì tôi?" Phong Khải Trạch khinh thường nói, căn bản không có đem cuộc hôn nhân này để ở trong mắt.

"Nếu như không phải vì chuyện này, vậy tại sao anh muốn cổ phần tập đoàn Hồng thị nhiều vậy? Không lẽ cũng muốn kiếm tiền của bọn họ?".

"Nhìn người Hồng gia không vừa mắt, lý do này đầy đủ chưa?".

"Đầy đủ, rất đầy đủ, phi thường đầy đủ" Cự Phong đã rất rõ ràng, cho nên không hỏi nhiều nữa, bắt đầu làm việc hết sức.

Nếu như bọn họ có năm mươi phần trăm cổ phần Phong thị đế quốc cùng tập đoàn Hồng thị, vậy chẳng phải bọn họ chính là Lão Đại?

Cái này không tệ, chơi thật vui.

Phong Khải Trạch vừa nhìn biểu đồ phân tích trong máy vi tính, vừa nghĩ tới Tạ Thiên Ngưng lúc này đang làm gì, chuyên tâm, hơn nữa không bài trừ lẫn nhau.

Hôm nay anh không có theo bên người cô, không biết cô thế nào, chơi có vui không?

Tạ Thiên Ngưng ở trong ngân hàng cùng Tiểu Nhiên làm xong tất cả mọi chuyền rồi rời đi, nhớ tới lúc vừa rồi làm nghiệp vụ, những thái độ làm việc của nhân viên phục vụ, đó là tốt tới cực điểm, đơn giản chính là đem các cô giống như bà hoàng mà đối xử.

"Thiên Ngưng, mình trước kia thường xuyên đến ngân hàng Thiên Tường làm nghiệp vụ, chưa từng được đối xử giống như ngày hôm nay, cực kỳ thoải mái a. Tuy là mình không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mình có thể dám chắc, nhất định là phúc của bạn, đừng quên, bạn bây giờ chính là bạn gái Phong Khải Trạch" Đinh Tiểu Nhiên dọc đường nói không ngừng, không có bị tiền thuê phòng làm áp lực, cả người lộ ra nhẹ nhõm rất nhiều, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.

"Tiểu Nhiên, Khải Trạch rất bề bộn, chưa bao giờ tùy tiện để lộ thân phận của mình, cho tới bây giờ, không có mấy người biết mình là bạn gái Phong Khải Trạch, cho nên xin bạn đừng đi xung quanh phát thanh, có được hay không?" Tạ Thiên Ngưng cầu khẩn, trong lòng một chút không hy vọng nhiều người biết chuyện này.

Quá nhiều người biết, cô giống như những nhân vật đại chúng kia, cả ngày bị phóng viên đuổi theo hỏi.

"Thiên Ngưng, chẳng lẽ bạn nghĩ cùng anh ta ngầm làm tình nhân sao? Tình yêu không công khai, coi như là tình yêu gì? Nếu như Phong Khải Trạch thật sự yêu bạn, vậy thì không sợ tình yêu hai người bị phơi bày ra".

"Vậy mình hỏi bạn, nếu như Phong Khải Trạch bây giờ đứng ở trước mặt bạn, bạn có thể nhận ra anh ấy chính là Phong Khải Trạch không?".

"Nếu như không phải là là bạn nói, mình thật sự không biết ai là Phong Khải Trạch. Đừng nói là mình, sợ rằng chỉ có người Phong gia biết bộ dạng Phong Khải Trạch là thế nào, bởi vì anh ta chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông. Cho nên người biết anh ta không nhiều lắm, chỉ biết cái tên "Phong Khải Trạch" thôi".

Đinh Tiểu Nhiên vừa nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vì vậy dừng bước lại, kinh ngạc hô to: "A -----".

Tạ Thiên Ngưng còn tường cô xảy ra chuyện gì, vì vậy lo lắng hỏi: "Tiểu Nhiên, làm sao vậy?".

"Thiên Ngưng, mình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, một chuyện đáng sợ".

"Chuyện gì?".

"Bây giờ bốn phía truyền thông đều đưa tin, Đại thiếu gia Phong thị đế quốc Phong Khải Trạch, muốn kết hôn cùng Tiểu thư tập đoàn Hồng thị Hồng Thi Na. Nếu Phong Khải Trạch muốn kết hôn cùng Hồng Thi Na, vậy thế nào anh ta còn dây dưa với bạn? Thiên Ngưng, đây chính là vấn đề lớn, bạn không được bị người khác lừa gạt".

Mới vừa rồi bởi vì vô cùng phấn khởi, làm cô thiếu chút nữa đem chuyện này quên.

"Bạn thấy Phong Khải Trạch ra mặt chấp nhận chuyện này sao? Tới cuối cùng cũng chỉ là báo chí truyền thông nói mà thôi, người trong cuộc cũng không ra mặt chứng minh, cho nên những tin này không thể tin tưởng" Biểu hiện Tạ Thiên Ngưng rất lạnh nhạt, căn bản không có vị chuyện này đả kích.

Không phải cô không có bị đả kích, mà cô đã sớm biết, hơn nữa Phong Khải Trạch đối với cô tìm mọi cách giải thích, nếu như cô vẫn còn để sự kiện này suy nghĩ lung tung, đó chính là tự tìm phiền phức.

"Thiên Ngưng, mình như thế nào luôn cảm thấy bạn và Phong Khải Trạch cùng đoạn tình yêu này sẽ không thuận lợi đây?” Đinh Tiểu Nhiên rất có cảm xúc, có lẽ là cảm thấy hai người bọn họ thân phận chênh lệch quá nhiều đi, cho nên mới nghĩ như vậy.

Đều nói nhà giàu sâu tựa như biển, chim sẻ nếu như muốn vào nhà giàu của phượng hoàng, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

"Coi như không suông sẻ, mình cũng sẽ đem nó suông sẻ đi. Tốt lắm, hôm nay chúng ta là đi dạo phố, chớ lệch khỏi nội dung chính, đi một chút đi" Tạ Thiên Ngưng lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên đi tới cửa hàng trước mặt, không nhớ cô nói không có chuyện này.

Cô làm sao không biết con đường này gian khổ, nhưng nếu đã quyết định đi trên con đường này, vậy thì không thể dễ dàng buông thả.

"Được rồi được rồi, bạn đừng kéo mình, chậm một chút".

Hai người vừa định đến cửa hàng, điện thoại di động trong túi xách Đinh Tiểu Nhiên vang lên, vì vậy dừng lại, lấy ra xem một chút, phát hiện Tạ Chính Phong gọi đến, cảm thấy không hiểu ra sao cả.

"Thiên Ngưng, chú bạn gọi điện ình làm gì a?".

"Mình cũng không biết, nếu chú gọi cho bạn, vậy bạn nhận đi" Gương mặt Tạ Thiên Ngưng miễn cưỡng cười, thật ra thì cũng muốn biết tại sao?

Lúc trước cô đem số điện thoại di động Tiểu Nhiên cho chú, chì là vì dễ liên lạc với cô, không lẽ chú là tìm cô sao?

Đang lúc Tạ Thiên Ngưng đoán mò, bỗng nhiên nghe được Đinh Tiểu Nhiên kêu sợ hãi: "Cái gì? Tốt, con lập tức nói cho Thiên Ngưng, làm cho bạn ấy trở về".

Tạ Thiên Ngưng sớm đã bị cô bị một tiếng sợ hãi kia dọa sợ, thấy cô cúp điện thoại, lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu Nhiên, chú của mình có phải hay không xảy ra chuyện gì?".

"Chú bạn bây giờ ở đang lầu thượng trên chung cư, bảo là muốn nhảy lầu tự vẫn. Gọi điện tới là Ninh Nghiên, dì ấy không liên lạc được với bạn, đành phải gọi điện ình. Thiên Ngưng, bạn bây giờ định như thế nào?".

"Này còn nghĩ gì, đương nhiên là trở về xem một chút, đi" Tạ Thiên Ngưng vừa nghe Tạ Chính Phong muốn nhảy lầu tự vẫn, cả người gấp đến độ luống cuống, lập tức đi tới ven đường, ngăn chặn một chiếc xe taxi, sau đó ngồi vào.

Chú đang tốt không có khả năng vô duyên vô cớ muốn tự vẫn, trong đó nhất định là có nguyên nhân.

Đinh Tiểu Nhiên cũng lên xe, đi theo cùng.

Tạ Chính Phong ôm trong ngực một đống mảnh vụn quần áo bị phá hủy, trong mắt tràn đầy nước mắt, ngồi ở bên mép trên tầng mười của lầu, cả người có chút ngẩn ngơ, giống như là bị đả kích rất lớn, cảm xúc một chút cũng không ổn định, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm.

"Mất, tất cả đều mất hết, thế giới này còn cái gì nữa, còn cái gì nữa?".

"Đều là một người ích kỷ, một người ích kỷ".

Trên sân thượng có rất nhiều người, mấy hộ gia đình nơi này, đi lên khuyên ông.

Ninh Nghiên đứng cách Tạ Chính Phong cự ly mười bước xa, hốt hoảng khuyên nhủ: "Chính Phong, ông đừng làm chuyện điên rồ được không, tôi đã gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhien, nó nói lập tức nói cho Thiên Ngưng, rất nhanh Thiên Ngưng sẽ đến, ông đừng làm chuyện điên rồ a!".

"Ninh Nghiên, tôi biết bà rất hối hận gả cho tôi, bởi vì tôi không cho bà cuộc sống sung túc, tôi cũng biết rõ bà cùng Minh San xem thường tôi. Dù sai các người đều không quan tâm tôi, tôi sống hay chết, đối với các người mà nói cũng không có khác biệt, đúng không" Khuôn mặt Tạ Chính Phong cười gượng, đối với sinh mạng của mình một chút cũng không quan tâm.

Một người còn sống ngay cả người thân cũng không lo lắng, vậy thì ông sống còn ý nghĩa gì?

Không bằng chết cho xong chuyện.

"Chính Phong, ông đừng suy nghĩ lung tung, đây là không thể nào, đừng có như vậy được không?" Ninh Nghiên sốt ruột, trong lòng sợ rất nhiều.

Tuy rằng cô oán giận không có cuộc sống sung túc, nhưng nếu chồng chết, cuộc sống cô càng thêm không có cách nào vượt qua a! Huống chi bây giờ cuộc hôn nhân Tạ Minh San và Ôn Thiếu Hoa không ổn định, nếu là xảy ra chuyện gì, vậy thì làm sao bây giờ?

"Tôi không có suy nghĩ lung tung, bà cùng Minh San nói, tôi nghe được rất rõ ràng, cô hối hận lúc đầu không giống như Lâm Thư Nhu rời khỏi tôi, bà hận tôi không cho bà cuộc sống bà lớn giàu có, có đúng hay không?".

"Chính Phong, tôi, tôi chẳng qua chỉ là nói thiếu suy nghĩ một chút, ông đừng cho là thật, được không?".

"Có phải hay không nói thiếu suy nghĩ một chút, trong lòng bà rất rõ ràng, tôi cũng rất rõ ràng. Mẹ con các người để lòng tôi rét lạnh, trong nhà vốn có Thiên Ngưng theo tôi trò chuyện, nhưng mà các người lại đem nó bỏ đi, bây giờ còn đem ép tôi đến đường cùng. Ninh Nghiên, có phải hay không tôi chết, bà có thể sống tốt hơn một chút?".

Tạ Chính Phong nói, để cho người xung quanh bắt đầu chỉ chỏ Ninh Nghiên, có một số bà, càng dũng cảm trách móc cô: "Thân là vợ, tại sao có thể ghét bỏ chồng của mình đây? Mỗi người đều có mệnh giàu sang, nếu như cô không có mệnh đó, coi như cô cố gắng như thế nào, thì cũng giống như người nghèo".

"Đúng a, cũng là vợ chồng nhiều năm, có chuyện gì hai vợ chồng cùng nhau giải quyết mới phải".

"Ninh Nghiên a, con gái cô đâu, ba nó muốn tự vẫn, thế nào không đến khuyên nhủ?".

"Nó ----" Ninh Nghiên bị người khác nói xong rất mất mặt, thật muốn đào cái lỗ trốn vào, lúc người khác hỏi đến Tạ Minh San, cô càng thêm không biết nói cái gì mà chống đỡ.

Cô nên nói như thế nào mới phải?

Vốn những chuyện xấu từ gia đình, cô chỉ muốn nói ở nhà thì tốt rồi, căn bản không có để ý đến tai người ngoài, nhưng mà hôm nay không biết Tạ Chính Phong phát thần kinh gì, còn muốn làm ồn ão, còn phải nhảy lầu tự vẫn, thật là tức chết cô.

"Ninh Nghiên, cô nhanh bảo con gái cô quay về đi, để cho nó khuyên nhủ ba mình, bằng không thì thật sẽ chết người".

"Đúng vậy, nhanh gọi điện đi, để nó quay về. Nó không phải là gả vào nhà giàu sang sao, để cho nó cùng chồng của mình cùng nhau quay về, nói như vậy cũng có thể khuyên chồng cô không nên coi thường mạng sống của mình".

"Tôi, tôi -----" Ninh Nghiên muốn nói, nhưng lại không nói ra.

Không lẽ để cho cô trước mặt mọi người nói con gái của mình đem ép ba đến đường cùng sao?

Lúc này, cảnh sát đã đến hiện trường, chuẩn bị mọi thứ xong, dưới lầu có nệm hơi, chỉ lo sẽ hữu dụng.

Một chuyên viên đàm phán đi lên, từ từ đến gần, rất giản dị dễ gần cùng Tạ Chính Phong nói chuyện: "Tiên sinh, cuộc sống tốt đẹp thế nào, anh hà cớ gì nghĩ không ra đây? Cho dù gặp phải chuyện gì, luôn có biện pháp giải quyết, đúng không?".

"Anh không nên đến, còn dám đến gần, tôi liền nhảy xuống, đứng lại, không được tới nữa" Tạ Chính Phong cảnh cáo nói, không hy vọng bất luận kẻ nào đến gần ông.

Chuyên viên đàm phán không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng lại tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tại sao muốn coi thường mạng sống của mình?

"Tôi không muốn nói cho anh biết, anh cút cho tôi".

"Vậy ông có muốn cùng ai nói chuyện không, tôi lập tức tìm người đó tới?".

Tạ Chính Phong suy nghĩ một chút, trong đầu chỉ muốn một người, vì vậy nhẹ giọng nói: "Thiên Ngưng".

"Thiên Ngưng là ai, lập tức tìm cô ấy tới" Chuyên viên đàm phán hướng người phía sau nói.

"Thiên Ngưng hắn là cháu gái ông ấy đi".

"Đúng vậy a, Thiên Ngưng là cháu gái ông ấy. Kỳ quái, người này muốn chết, muốn gặp không phải là con gái mình, mà là cháu gái?".

Mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ.

Ninh Nghiên nghe chuyên viên nói, trong lòng không biết là mùi vị gì, hận Tạ Chính Phong không để cho cô mặt mũi, càng hận Tạ Thiên Ngưng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Nhưng mà không có biện pháp, bây giờ chồng cô muốn gặp không phải con gái, mà là cháu gái.

"Nhanh liên lạc với người này" Chuyên viên đàm phán không thấy người gọi điện thoại liên lạc, vì vậy nhắc nhở một lần.

Ninh Nghiên suy nghĩ một chút, vì vậy tức giận trả lời: "Đã liên lạc, có lẽ đang trên đường đi".

"Vị này, xin hỏi cô cùng vị tiên sinh này quan hệ gì?" Chuyên gia đàm phán đối với thái độ nói chuyện của Ninh Nghiên có chút bất mãn, nhưng mà vẫn giản dị dễ dần nói với cô.

"Tôi là vợ của ông ấy" Ninh Nghiên thái độ vẫn như trước, trong giọng mang theo tức giận.

"Phu nhân, tiên sinh cô muốn tự vẫn, chẳng lẽ cô một chút đều không lo lắng sao?".

"Tôi thế nào không lo lắng, anh nơi nào thấy tôi không lo lắng? Tôi lo lắng có ích sao, tôi lo lắng ông ấy cũng không nhảy lầu tự vẫn sao? Bây giờ ông ấy chỉ suy nghĩ đều là Tạ Thiên Ngưng, trong lòng căn bản là không có vợ tôi đây, anh nói tôi lo lắng như thế nào?".

"Ninh Nghiên, đến lúc này, cô tại sao có thể nói những lời như vậy? Chồng cô trước khi chết muốn gặp không phải là cô, cũng không phải con gái cô, mà là cháu gái, cô không cảm thấy nên xét lại sao?".

"Đúng vậy, là lúc nào, còn có có thể tức giận".

Các hàng xón lại bắt đầu trách mắng Ninh Nghiên, cô tức giận đến nổi cơn tam bành, nói thế này cũng không đúng, nói như thế cũng không đúng, dứt khoát cái gì cũng không nói.

Đi tới đi lui đều là Tạ Thiên Ngưng, Tạ Thiên Ngưng này rốt cuộc có cái gì tốt?

Lúc này, Tạ Thiên Ngưng vừa lúc quay về chung cư, từ dưới lầu nhìn lên, thật đúng thấy Tạ Chính Phong ngồi ở bên mép trên lầu thượng, dự định tự vẫn, dọa cô sợ đến một thân mồ hôi lạnh.

"Chú".

Hô to một tiếng, liền hướng thang máy chạy tới.

Đinh Tiểu Nhiên cũng đi lên nhìn một chút, thấy cao thế này, trong lòng treo hô, nhưng vẫn là chạy đi theo Tạ Thiên Ngưng.

Không bao lâu, hai người liền đến sân thượng.

"Chú, chú làm cái gì vậy a, vừa mới qua sinh nhật mà tự vẫn, chú hồ đồ sao?" Tạ Thiên Ngưng đi về phía trước, hơn nữa lo lắng Tạ Chính Phong sẽ ngã xuống.

Từ mười mấy tầng cao ngã xuống, cho dù phía dưới có nệm hơi, chỉ sợ cũng bị thương nặng.

"Thiên Ngưng, con đưa quần áo cho chú tất cả đều không còn, không còn. Chú tưởng rằng mùa đông năm nay có thể ấm áp trôi đi, nhưng mà bây giờ cũng bị mất đi" Tạ Chính Phông ôm một đống mảnh vụn quần áo, lạnh lẽo khóc lên, khóc đến uất ức, có thể nhìn ra, trong lòng ông đau những quần áo này, còn có một mất mác cùng bi thương.

"Chú, không sao cả, cháu sẽ giúp chú mua nữa, mua nữa là có".

"Không giống nhau, mua nữa cũng không giống nhau, không phải là bộ này, không giống nhau" Tạ Chính Phong càng khóc càng đau lòng, đơn giản chính là đau lòng muốn chết.

"Chú, cháu mua cho chú giống nhau như đúc, tất cả đều giống nhau như đúc, có được hay không?".

"Không phải là giống nhau như đúc, không phải là bộ này".

"Chú, đây là cháu tặng quần áo cho chú, chỉ cần cháu mua giống nhau như đúc tặng cho chú, vẫn là giống nhau, đúng không".

"Không giống nhau, không giống nhau, tất cả đều không giống nhau" Cảm xúc Tạ Chính Phong càng thêm kích động, giống như là muốn tan vỡ, hướng dưới lầu liếc nhìn, dường như muốn nhảy.

"Chú, chẳng lẽ chú nỡ lòng bỏ cháu lại, đến tìm ba cháu sao? Tạ Thiên Ngưng vừa nói vừa di chuyển, muốn cảm hóa ông.

"Thiên Ngưng, cháu bây giờ rất khá, chú cũng yên lòng, trên thế giới này không còn để chú lưu luyến nữa, chết đi cho xong chuyện".

"Chú, nếu như chú chết, một ngày nào đó cháu lấy chồng, ai tới dắt tay cháu vào lễ đường, ai tới đem cháu giao tay cho chú rể đây?".

"Chú ----" Tạ Chính Phong có chút do dự.

Chuyên viên đàm phán thấy tình hình có chuyển biến tốt, vì vậy cũng đi theo khuyên: "Tiên sinh, có thể thấy, nếu anh đem cháu gái này đi giống con gái, nếu anh ta đem con gái đối đãi cũng thế, vậy tại sao không cần cô ấy mà đi đây?".

"Người thân của tôi, cho tới bây giờ đều không lo lắng cho tôi, không lo lắng cho tôi, tôi sống so với chết còn khó chịu hơn".

"Chú, không lẽ cháu không phải là người nhà của chú sao, không lẽ chú ngay cả cháu cũng không cần sao?" Lần này Tạ Thiên Ngưng đã hiểu tại sao chú muốn tự vẫn, chẳng qua là tạm thời gác chuyện này qua một bên.

Nhất định là hai mẹ con Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San lắm mồm rồi.

"Kể từ khi cháu đi, chú sống ở nhà không còn ý nghĩa, bất kể là mệt mỏi, khó chịu, lạnh, đói bụng, cũng không có người lo lắng cho chú. Chú thật sống không nổi" Tạ Chính Phong thổ lộ chua xót, các hàng xóm nghe được đồng tình, ồn ào trách móc Ninh Nghiên.

Ninh Nghiên càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, nhưng mà lúc này, cô có thể nói gì?

Sau chuyện này, chỉ sợ cô không còn cách nào sống cùng Tạ Chính Phong được nữa.

"Chú, cho dù cháu ở nơi nào, cháu cũng sẽ lo lắng cho chú, đến, đưa tay cho cháu, chú không phải là đáp ứng cháu, phải giúp cháu trồng thật nhiều thật nhiều hoa sao, chú còn chưa làm được, tại sao có thể cứ như vậy rời đi, đến, quay trở về đi" Tạ Thiên Ngưng vươn tay, từ từ đến gần.

Lúc này đây, Tạ Chính Phong không còn kêu cô đứng lại, mà là nhìn bàn tay tràn đầy ấm áp kia, vừa rồi mất hết ý chí, một lần nữa có ngọn lửa, vì vậy đem tay đưa ra.

"Chú, cháu biết chú không bỏ cháu" Tạ Thiên Ngưng nắm lấy tay Tạ Chính Phong, sau đó từ từ bắt ông kéo trở lại, ôm ông thật chặt.

Mười năm nay, chú cho cô tình yêu, còn hơn tình thương của ba, nếu không phải bởi vì tạ Minh San cùng Ôn Thiếu Hoa, cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

"Đúng, chú không bỏ được cháu, chú đồng ý trồng hoa cho cháu, chú còn chưa làm, không thể chết được".

"Chú còn phải nhìn cháu lấy chồng, đúng không".

"Đúng đúng đúng, chú còn muốn nhìn cháu lấy chồng, nhìn cháu sẽ làm cô dâu thật xinh đẹp".

Lời nói của Tạ Thiên Ngưng, làm hàng xóm cũng cảm động, ngay cả chuyên viên đàm phán cũng không ngoại lệ.

Thì ra có một người như vậy, có thể dùng trái tim thay đổi tất cả.

Tạ Chính Phong đem mảnh vụn quần áo từ trong ngực, đưa tới trước mặt Tạ Thiên Ngưng, đau lòng nói: "Cháu đưa quần áo cho chú, tất cả bị kéo làm hư hết".

Tạ Thiên Ngưng cầm một chút mảnh vụn quần áo, nhìn một chút, rất tức giận, quay người lại, hướng về Ninh Nghiên rống to: "Dì nói, cháu hôm qua mới đưa quần áo cho chú, tại sao biến thành như vậy?".

"Dì, dì ----" Ninh Nghiên bị khí thế mãnh liệt của Tạ Thiên Ngưng làm sợ, hơn nữa có chút chột dạ, cho nên không dám nói gì?

Sớm biết bộ quần áo này đối với Tạ Chính Phong quan trọng thế nào, cô cũng không động.

"Dì nói a, dì tới cùng đã làm gì chú, đem chú giận muốn tự vẫn? Ninh Nghiên, cháu mười năm nay luôn miệng kính trọng gọi dì, nhưng cũng đại diện tôi sợ dì. Dì cùng Tạ Minh San luôn khi dễ chú, bây giờ chế giễu, đem ông ấy đến nỗi muốn tự vẫn, không lẽ hai mẹ con các người muốn bức ông ấy chết sao?".

"Dì cũng không muốn chuyện này sẽ nghiêm trọng như thế, ai biết ông ấy đem quần áo kia quan trọng như vậy? Lúc đó chẳng qua là hơi tức quá, cho nên mới -----".

"Quần áo là dì hủy, có đúng hay không?".

"Không phải dì" Ninh Nghiên không hề nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận.

"Không phải dì, thì chính là Tạ Minh San, đúng không?".

"Này ----".

Ninh Nghiên lần này cứng họng, trong lòng vừa hoảng vừa vội, căn bản không biết nên nới như thế nào mới phải.

"Đó chính là Tạ Minh San cắt, các người tại sao muốn đem quần áo tôi cho chú cắt bỏ, dì nói a?" Tạ Thiên Ngưng lúc này đang trong cơn giận dữ, căn bản là không khống chế cỗ lửa giận, tức giận chất vấn Ninh Nghiên, trong lòng căn bản đem cô là dì mà đối xử.

Mười năm nay, dì đều đem cô như người giúp việc mà đối xử, căn bản là chưa từng lo lắng cho cô, như vậy dì a, có muốn hay không cũng không có cái gọi là.

"Tạ Thiên Ngưng, cô còn cảm thấy không đủ xấu mặt sao? Có phải hay không nên đứng ở chỗ này nói chuyện" Ninh Nghiên không muốn nói, vì vậy nói sang chuyện khác.

"Tôi một chút không cảm thấy xấu mặt, ngược lại là dì, cảm thấy rất xấu mặt có đúng hay không? Dì a, hôm nay dì không nói rõ ràng tại sao đem quần áo chú cắt thành như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tôi nhất định ở chỗ này nói. Đừng hoài nghi tôi nói, Tạ Thiên Ngưng tôi nói được là làm được. Bây giờ tôi, đã không còn là tôi trước kia, sẽ không để các người tùy ý bắt nạt. Nói, tại sao lại làm hỏng quần áo của chú?" Tạ Thiên Ngưng đem lời nói ra, cường thế ra lệnh cho Ninh Nghiên nói hết thảy.

Hôm nay cô tức đến cực điểm, cũng nhịn đến cực điểm, không thể nhịn nữa, cho nên không muốn nhịn nữa.