Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 5

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Vậy anh chuẩn bị xong cho em xem chưa?” Cô đẩy anh ra ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như nước. LQĐ

“Đương nhiên rồi!” Bách Lý Hàn Tôn cười nhìn cô, cưng chiều trong mắt đủ để khi sa vào tới chết cũng không rời đi được, và cô đã như thế.

“Anh nói xem.” Cô ngồi thẳng người nhìn anh, đôi mắt mỉm cười sáng như sao, “Em chờ đây.”

Anh cười dịu dàng ôm cô vào ngực, cằm đặt trên đầu cô, “Hôm nay anh gặp luật sư, anh bảo luật sư chuyển một nửa tài sản dưới tên anh sang cho em, nửa còn lại…” Anh dừng một lát, “Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không dùng đến, tóm lại bây giờ em là tiểu phú bà rồi.” Anh cưng chiều nhéo mũi cô, “Anh biết có thể em cảm thấy anh không cần như vậy, nhưng trong thời gian ngắn anh chỉ có thể làm được như thế, tương lai anh sẽ chứng minh tình yêu với em qua từng chuyện một, cho nên em phải tin anh.” Anh không muốn mất cô như mười mấy năm trước, nếu lại mất cô anh không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Cũng có thể là ma quỷ trong địa ngục, cũng có thể mà bạo quân khát máu, tóm lại anh thật sự không thể mất cô.

Mắt cô ướt át, lại hiện vẻ đau lòng, tay cô ôm chặt anh, “Em tin anh, cho dù lúc nào em cũng đều tin anh.” Ngoại trừ 17 năm trước cô không tin anh. Thời điểm đó dù họ yêu nhau, nhưng họ lại không hiểu ý nghĩa chữ yêu này, cho nên mới có chuyện xảy ra sau đó, còn những người làm ra chuyện như vậy với họ, cô sẽ không bỏ qua.

“Anh dùng hạnh phúc cả đời anh có được, bất kể em muốn gì anh cũng cho em hết, cho dù là mạng của anh.” Trong đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn đầy tình yêu, rồi thoạt nhìn vô cùng sâu thẳm.

Cô cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Mạng của anh em mới không thèm, em chỉ muốn anh sống tốt, sau đó ở mãi bên cạnh em, bên cạnh em ngoài người nhà dì thì chẳng có người thân khác, em không thể lại mất anh.”

“Em yên tâm, em không bao giờ mất anh đâu, vĩnh viễn sẽ không.” Anh ôm chặt cô, giọng điệu kiên định không ai sánh bằng.

Màn đêm buông xuống, Bách Lý Hàn Tôn dịu dàng kéo ghế ra cho cô ngồi, rồi ưu nhã ngồi theo cô, hình ảnh vừa ấm áp lại ân ái, nhưng đáng tiếc lại có người phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ này.

Cố Lệ Tình dứt khoát gõ cửa nói đói bụng, đòi cùng ăn cơm với Cố Tuyết Y.

Vương Tiểu Vi không cho ả ta vào, ả ta liền đứng ngoài hét lớn mắng mỏ Vương Tiểu Vi.

Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y cùng nhìn nhau, anh cười nhạt một tiếng, tay vỗ nhẹ lên tay cô.

Cố Lệ Tình đi vào phòng khách thì thấy hình ảnh như vậy, kinh ngạc nhìn ngũ quan tuấn mỹ ấm áp của Bách Lý Hàn Tôn, khẽ giật mình, trái tim lập tức đập bùm bùm. Vừa dịu dàng lại vừa có tiền, bộ dạng anh tuấn, đây chính là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của ả ta sao? Ả ta ghen ghét Cố Tuyết Y tận đáy lòng, người đàn ông tốt như vậy là của Cố Tuyết Y mà không phải là của ả.

Ả ta cố gắng che dấu sự khó chịu đi qua, ngại ngùng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, bước chân không nhịp nhàng, không biết nên đặt chỗ nào mới được, “Chị! Em tới ăn cơm với chị, em không biết thì ra còn có người khác ở đây.” Nhưng may là ả ta đã chuẩn bị tâm lý thiếu chủ Bách Lý cũng sẽ ở chỗ này, cho nên ả đặc biệt ăn mặc đẹp đẽ rồi mới ra cửa.

Đôi mắt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ả ta, khóe miệng cười lạnh, thật sự không biết ư? Hay là vốn cố ý? Cô liếc một cái là biết Cố Lệ Tình đang nghĩ chuyện gì, “Không phải cô nên nghỉ ngơi trong phòng à? Tôi không nghĩ cô dậy, tôi đã tính bảo Tiểu Vi đưa cơm cho cô đó!”

“Không cần đưa đồ ăn qua cho em đâu!” Giọng nũng nịu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Đã lâu lắm em không ăn cơm với chị rồi.” Ý tứ cho thấy vô cùng kiên quyết muốn ở lại ăn cơm. Người đàn ông tốt như thiếu chủ Bách Lý, bất kể ả ta dùng thủ đoạn gì cũng phải chiếm cho được.

Anh dịu dàng gắp thức ăn vào chén cho Cố Tuyết Y, cũng không thèm nhìn Cố Lệ Tình, tựa như Cố Lệ Tình không hề tồn tại.

“Từ nay về sau có rất nhiều cơ hội.” Sao cô lại không biết Cố Lệ Tình nghĩ cô đã làm theo lời ả ta và giữ ả ta ở lại, đáng tiếc cô lại cố tình không nói ra, “Bây giờ tôi và Hàn Tôn đã là vợ chồng, giữa vợ chồng có người ngoài ở cạnh thì không hay chút nào!” Cố Tuyết Y cố ý khéo léo nói, vì cô biết lát nữa…

“Sao em lại là người ngoài? Em là em gái chị, hơn nữa thiếu chủ Bách Lý cũng chưa gặp cô em gái này, bây giờ có cơ hội quen biết nhau không tốt sao? Hay là nói chị đang sợ?” Đôi mắt Cố Lệ Tình tự tin khiêu khích nhìn Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y khẽ cười lạnh, nhìn Cố Lệ Tình, “Sao tôi phải sợ?”

“Nếu không phải thì chúng ta cùng ăn cơm đi!” Cố Lệ Tình bước nhanh tới, tự mình kéo ghế đối diện họ ngồi xuống.

Bách Lý Hàn Tôn đang đang bóc tôm cho Cố Tuyết Y, mày rậm nhíu chặt, cằm như quý tộc châu Âu cao ngạo, lộ vẻ không vui. Còn Cố Lệ Tình lại không phát hiện ra, tự nhận cười đến vô cùng xinh đẹp, nhìn Bách Lý Hàn Tôn không chớp mắt, “Xin chào thiếu chủ Bách Lý! Em là em gái Tuyết Y, em tên Cố Lệ Tình, rất hân hạnh được quen biết anh.” Nói xong xòe tay ra.

Bách Lý Hàn Tôn làm như không nghe thấy, hơi nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Tuyết Y, “Ăn nhiều chút, em gầy quá.” Mềm mỏng dặn dò.

“Vâng!” Cố Tuyết Y mỉm cười nhìn anh, gật đầu.

Bàn tay đặt giữa không trung hồi lâu, khuôn mặt Cố Lệ Tình vô cùng lúng túng, thu về thì ả ta không nỡ, không thu về thì Bách Lý Hàn Tôn cũng không chú ý tới ả ta, đành trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y, ý bảo cô nói với Bách Lý Hàn Tôn một tiếng. Tay Cố Tuyết Y cầm đũa, phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt của Cố Lệ Tình, lặng lẽ ăn tôm đã được bóc vỏ.

Thấy Cố Tuyết Y như vậy, ánh mắt Cố Lệ Tình càng liếc cô ác hơn, “Chị! Chẳng lẽ thiếu chủ Bách Lý không muốn quen biết cô em gái là em đây? Không muốn gặp cô em gái này? Vậy có phải chứng tỏ thiếu chủ Bách Lý cũng không yêu chị của em?” Đôi mắt chuyển qua nhìn Bách Lý Hàn Tôn, vẻ mặt ả ta biểu lộ Bách Lý Hàn Tôn nhất định định phải cho ả ta công đạo.

Bách Lý Hàn Tôn buông đũa trong tay xuống, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đôi mắt như đêm tối lạnh lẽo, phảng phất như muốn đông cứng những người mà anh không muốn gặp, “Dường như giáo dục trong nhà cô Cố nhất định không tốt, nếu không sẽ dạy cô Cố biết lúc ăn cơm phải yên tĩnh, lúc ăn cơm không thể bắt tay đối phương, hơn nữa, tay của tôi không phải ai cũng có thể bắt.”

Sắc mặt Cố Lệ Tình như ăn phải shit, cứng ngắc như đá, tay giữa không trung như bị chủ nhân vứt bỏ, trắng trợn run rẩy.

Cố Tuyết Y khẽ cúi đầu xuống, chỉ thấy đầu đen nhánh của cô, khóe miệng cong lên.

“Nếu như không phải để ý họ của cô, với giọng điệu chất vấn vừa rồi tôi có thể kêu nhân viên bảo vệ kéo cô ra ngoài, sau này còn có thái độ như vậy, tôi mặc kệ cô có phải là họ Cố hay không, kết cục bị đuổi ra ngoài sẽ tuyệt đối không thay đổi.” Giọng Bách Lý Hàn Tôn lạnh như trời rét tháng 12, còn ẩn chứa sự tôn quý và uy hiếp, “Còn nữa, chuyện giữa tôi và Tuyết Y tôi không muốn nghe cô nói xấu nửa câu, nếu như tôi còn nghe nữa thì nhà họ Cố sẽ kết cục như thế nào, tôi không dám cam đoan.”

Trái tim Cố Lệ Tình bỗng run lên, mặt từ xanh sang trắng, đôi mắt kinh hoảng không che dấu, ả ta vội vàng thu tay về, ánh mắt quét lên người Bách Lý Hàn Tôn, ả lập tức cúi xuống, không dám nhìn anh nữa. Ả ta vừa sợ vừa thích anh, trong lòng ả đang rối rắm nên tiếp tục thích Bách Lý Hàn Tôn hay thôi, nếu như không có Cố Tuyết Y, vậy kết quả có thể khác hay không? Hay là Cố Tuyết Y nói xấu ả ta trước mặt thiếu chủ Bách Lý, cho nên thiếu chủ Bách Lý mới có thái độ như vậy với ả ta.

Ừ! Nhất định là thế rồi! 

Sắc mắt tái nhợt dần chuyển sáng giận dữ, ánh mắt đầy hận ý, trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y. Đừng tưởng rằng không nhìn ả ta thì không biết Cố Tuyết Y đang giở trò quỷ.

Cố Tuyết Y ăn hết đồ ăn trong chén, chậm rãi thả đũa xuống, tay nhận khăn lụa Vương Tiểu Vi mang tới, lau miệng xong mới quay nhìn Cố Lệ Tình. “Cô không việc gì trừng mắt liếc tôi có tác dụng gì? Tôi cũng chẳng phải yêu quái ba đầu sáu tay.”

Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo từ từ quét tới, khoảnh khắc đó Cố Lệ Tình thu hồi tầm mắt liếc Cố Tuyết Y, thay vào đó là ánh mắt yếu đuối hiền hòa, ẩn chứa ý cười, tựa như ả ta là tiểu thư quý tộc. Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn dừng trên mặt ả chưa tới một giây, anh liền ưu nhã nhìn Cố Tuyết Y, sau đó nhìn thoáng qua chén cô, mày hơi nhíu lại, “Ăn no chưa? Sao ăn ít vậy? Ăn thêm chút nữa nhé!”

Sắc mặt Cố Tuyết Y như đứa bé không thích ăn cơm, lắc đầu, “Không đâu, em ăn nó rồi, sắp vỡ cả bụng, anh tốt bụng bỏ qua cho em đi!”

“Vậy uống ít súp!” Anh lùi một bước thỏa hiệp.

“Được ạ!”

Bách Lý Hàn Tôn cười, đưa tay bưng chén cô lên múc súp.

Cố Lệ Tình chứng kiến mà đỏ cả mắt, bây giờ có mấy người đàn ông tốt đến mức múc súp cho vợ? Toàn là vợ hầu hạ chồng uống súp.

Sao Cố Tuyết Y có thể tốt số tìm được người đàn ông tốt như vậy.

Còn họ hình như quên mất ả ta, Cố Lệ Tình càng tức giận, ả ta ngồi lâu như vậy, người giúp việc còn chưa mang chén đũa lên cho ả, đôi mắt ả ta độc ác trừng nhìn Vương Tiểu Vi bên cạnh Cố Tuyết Y, “Cô cái người giúp việc này sao vậy? Không thấy tôi ngồi xuống muốn ăn cơm à?” Trong giọng nói kiềm chế sự giận dữ, dù sao trước mặt thiếu chủ Bách Lý ả ta cũng phải mềm mỏng yếu đuối chút, đàn ông đều thích phụ nữ mỏng manh.

Vương Tiểu Vi nhìn Bách Lý Hàn Tôn, anh cẩn thận bưng chén đặt vào tay Cố Tuyết Y, dặn dò cẩn coi chừng bỏng.

Thiếu chủ không dặn dò làm gì, Vương Tiểu Vi cũng bất động, yên lặng đứng đó.

Cố Tuyết Y khẽ thổi súp gà trên tay, mắt không nhìn Cố Lệ Tình, nhưng đối với Cố Lệ Tình thì điều này vốn là đang khiêu khích.

Bàn thủy tinh trải khăn nên không thấy hai tay Cố Lệ Tình cuộn chặt nhau, tựa như tay ả ta chính là Cố Tuyết Y, xiết vặn chặt, ngay cả móng đâm vào thịt cũng không phát hiện. Cố gắng giữ vẻ mặt yếu đuối, cho nên ngũ quan thoạt nhìn rất giả tạo, giả vờ kinh khủng.

Cố Tuyết Y không nhanh không chậm uốt hết chén súp, chậm rãi thả chén xuống, gắp một miếng thịt đặt trong chén của Bách Lý Hàn Tôn, “Đừng chỉ gắp mình em ăn, anh cũng phải ăn nhiều chút, anh cũng vất vả.”