Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 10

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Có lẽ Tiểu Vi cảm thấy châm trà cho loại người này là một loại sỉ nhục. LQĐ

“Người giúp việc không do tôi định đoạt.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nói, không quan hệ gì tới ông ta.

Trên mặt Cố Minh Hải lộ vài phần xấu hổ, giả vờ ho khan vài tiếng, ánh mắt hơi mất tự nhiên, “Lệ Tình đâu? Ba muốn gặp nó.” Bọn họ đã mười năm không gặp, ông ta biết không thể vừa gặp mặt đã mở miệng nói vào chuyện chính, mà cần phải nhắc tới người bên cạnh, còn người đó nhất định phải là người ông ta và Cố Tuyết Y cùng quen biết, đó chính là Cố Lệ Tình, dù nói thế nào thì Lệ Tình cũng là em gái Tuyết Y, hơn nữa Tuyết Y đã giữ người ở lại, như vậy thể hiện còn có chút tình cảm,.

“Cô ta?” Khóe miệng Cố Tuyết Y châm chọc, “Tôi vốn nghĩ rằng ông sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng nó bây giờ chứ.” Cố Lệ Tình đã bị hủy hoại chẳng khác nào là quân cờ mất giá trị lợi dụng, cô không biết Cố Minh Hải vẫn còn quan tâm tới Cố Lệ Tình.

“Có ý gì?” Cố Minh Hải kinh ngạc nhìn cô, mày nhíu chặt, “Có phải con làm gì với Lệ Tình rồi không?” Giọng điệu chất vấn hỏi.

“Rốt cuộc ông thật sự quan tâm Cố Lệ Tình? Hay cảm thấy cô ta còn có giá trị lợi dụng?” Nhìn thấy Cố Minh Hải vì Cố Lệ Tình mà chất vấn cô thì….. Cố Tuyết Y cười lạnh, trong mắt châm chọc không nói nên lời.

“Ba không hiểu con đang nói gì.” Cố Minh Hải hoảng hốt phát hiện giọng điệu mình khi nói chuyện liền che dấu suy nghĩ trong đầu, chuyển mắt đi không dám nhìn Cố Tuyết Y. Vì ông ta có cảm giác bị cô nhìn thấu, cảm giác này gián tiếp khiến ông ta không thể khống chế biểu hiện nội tâm và hành động ra ngoài.

Ông ta quen khống chế tất cả những gì thuộc về mình, ông ta không thích cảm giác mình không khống chế được.

“Ông là người thông minh sao lại không hiểu tôi đang nói gì.” Cố Tuyết Y đưa mắt nhìn ông ta, đồng tử cô tĩnh mịch như dòng nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng cao quý lạnh nhạt không nói ra lời.

Sắc mặt Cố Minh Hải giật mình, sau đó ông ta chậm rãi quay đầu nhìn cô, đáy mắt cẩn thận quan sát con gái mười năm không gặp.

Ông ta không quên Liễu Mỹ Ngọc nhảy lầu, cô gào thét với ông ta.

“Đều tại ông, nếu như không phải ông thì mẹ tôi không chết, nếu như không phải ông lạc lối ly hôn với với bà, bà sẽ không mất cân bằng tinh thần phải vào bệnh viện tâm thần, bà càng không trốn về nhà nhảy lầu tự sát, đều là do ông, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông.”

Dường như Cố Tuyết Y cũng đang nhớ lại từng màn xảy ra ngày xưa.

“Các người vẫn ở nhà cũ đó mà chẳng lẽ không thấy lạnh người à? Chẳng lẽ các người không sợ nửa đêm mẹ tôi về tìm các người à?” Cô biết vì sao mẹ cô muốn về nhà rồi mới tự sát, bà đúng là một người phụ nữ khờ khạo, cho rằng chết trong nhà thì vĩnh viễn bà không rời khỏi nhà đó, thật sự là một suy nghĩ vô cùng ngốc nghếch.

Chỉ đáng tiếc chưa tới vài ngày Cố Minh Hải đã cưới Lê Tuệ Quyên, đối với bọn họ bà là quá khứ, bọn họ chẳng thèm nhớ tới bà.

Mẹ cô đúng là một phụ nữ đáng thương.

Ánh mắt Cố Minh Hải lập tức xa cách nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, tựa như ông ta ghét nhắc tới Liễu Mỹ Ngọc.

“Suy cho cùng các người đều có lỗi với bà.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt chống lại tầm mắt ông ta, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Hay là tôi nói chưa đủ?”

“Những chuyện đó đều đã qua, bọn ta không muốn thấy Mỹ Ngọc chết….” Cô cũng đừng động một tý lại nhắc tới bà ta.

“Nếu như không muốn nhìn thấy kết cục như vậy thì ông đã không ly hôn với mẹ tôi.” Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y tràn đầy căm hận nhìn Cố Minh Hải, “Năm nay Cố Lệ Tình bao nhiêu tuổi? 26 tuổi rồi, hơn nữa mang thai là gần một năm, ông đã sớm phản bội mẹ tôi, ông đã có thể nhịn nhiều năm như vậy, tại sao không thể nhịn nữa? Dù sao bà ấy cũng một mắt nhắm một mắt mở, cho dù ông có những người phụ nữ khác bên ngoài thì bà cũng giả vờ không biết, vì sao ông muốn ép bà chết? Bà tốt với ông như vậy, bà chết, chẳng lẽ ông không cảm thấy lương tâm không than thản chút nào sao?”

Cố Minh Hải im lặng, Mỹ Ngọc tốt với ông ta sao ông ta không biết chứ, nhưng ông ta vốn không yêu bà, ông ta yêu Tuệ Quyên, năm đó vì không muốn uất ức Tuệ Quyên và Lệ Tình nên mới ly hôn với Mỹ Ngọc, chuyện xảy ra sau đó ông ta không đoán được.

“Những gì hôm nay ông có đều do bà đưa cho ông, ông lại đối xử với bà như vậy.” Cố Tuyết Y châm chọc cười lạnh, sau đó đột nhiên cười lạnh mấy tiếng, cuối cùng ngưng cười, lạnh lùng nhìn Cố Minh Hải, “Nếu như không có bà ấy thì ông vốn chẳng mặc nổi một bộ đồ hàng hiệu, ông vẫn chỉ là một người rửa chén đĩa trong nhà hàng Tây, vì bà nên ông mới có cơ hội trở thành tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.”

Trước kia cô đã từng nghe dì nói mẹ cô vì Cố Minh Hải mà nguyện ý chuyển hết cổ phiếu trên tay bà cho Cố Minh Hải, để Cố Minh Hải có cơ hội trúng chức vụ tổng giám đốc, lúc bấy giờ tập đoàn Cố thị không phải tên là Cố thị, sau khi Cố Minh Hải trở thành tổng giám đốc mới đổi tên.

“Câm miệng!” Cố Minh Hải trừng mắt liếc cô, “Nói thế nào thì tôi vẫn là ba cô, cô phải tôn trọng tôi.” Chuyện quá khứ ông ta không muốn người khác nhắc tới, nhất là Cố Tuyết Y, con gái của Liễu Mỹ Ngọc.

Lúc ông ta ở đỉnh cao chuyện đầu tiên chính là xóa đi quá khứ của ông ta, ngoài mấy cổ đông biết rõ chuyện quá khứ của ông ta thì mấy nhân viên kỳ cựu đều bị ông ta đuổi việc, chính là vì không muốn để người khác nói ông ta một tên gã đàn ông phải dựa vào phụ nữ mới thăng tiến được.

Bây giờ Cố Tuyết Y lại nhắc tới việc này, đây chính là tát ông ta một cái, tự ái của ông ta bị tổn thương.

Ngón tay trên ghế sofa nhanh chóng xiết chặt.

“Tôn trọng ông? Vậy xin hỏi ông có từng tôn trọng người phụ nữ đáng thương kia không?” Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn ông ta, châm chọc phản bác Cố Minh Hải.

Từ sau khi người mẹ đáng thương mất, cô đã không còn xem Cố Minh Hải là ba mình nữa, đối với cô ông ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ, thậm chí có khi còn cảm thấy máu chảy trên người mình thuộc về ông ta thì thấy nó dơ bẩn.

“Ông đã sớm mất tư cách nói với tôi mấy lời này, với tôi mà nói ngoài người mẹ đáng thương kia là người thân của tôi thì bất cứ kẻ nào trong nhà họ Cố đều không phải người thân của tôi, bởi vì các người ngay cả tư cách xách giày cho mẹ tôi cũng không có.” 

“Không có tư cách? Hừ! Cô chẳng qua là trèo cao vớ được thiểu chủ Bách Lý, nếu không có thiếu chủ Bách Lý thì cô sẽ dám nói như vậy sao?” Trong mắt Cố Minh Hải đầy lửa giận, bây giờ ông ta đã sớm không còn yếu ớt như bề ngoài nữa rồi, tức giận từ trên ghế sofa đứng lên, trừng mắt nhìn cô, có cảm giác như muốn tiến lên bóp chết cô.

“Tôi có gì không dám, dù không ở cùng Hàn Tôn tôi vẫn dám nói chuyện như vậy với ông.” Cằm kiêu căng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Cố Minh Hải, “Tôi còn muốn nói cho ông biết, tập đoàn Cố thi tôi sẽ đích thân đoạt lại, đây cũng là nguyên nhân tôi khiến Cô Lệ Tình kêu ông tới, sao? Tôi tặng ông câu nói đủ kinh hãi chưa!”

Cố Minh Hải giật mình nhìn cô, “Khó trách tôi cảm thấy chuyện khác thường, thì ra là cô cố ý để Lệ Tình chuyển lời tới tôi, để tôi chạy tới đây.” Chính là vì để đối phó với ông ta.

“Chính ông cũng không đúng mà! Lại cam lòng để con gái bảo bối của mình tới làm mồi.” Cố Tuyết Y cười lạnh, “Nhưng ngại quá, tôi không cẩn thận nói rõ mục đích của ông cho cô ta nghe, đáng tiếc cô ta ngu ngốc không được thông minh như ông, lại nghi ngờ tôi… Sao bây giờ nhỉ? Hiện tại con gái bảo bối của ông bị tôi giày vò đến người không ra người rồi, ông muốn làm thế nào? Là muốn buông tha tập đoàn Cố thị? Hay là muốn buông tha con gái bảo bối của ông? Bây giờ cho ông chọn, nhưng tôi không kiên nhẫn lắm chờ ông bình tâm lại đâu.” Nói xong lời cuối, ánh mắt hung ác toan tính nhìn Cố Minh Hải.

“Nói thế nào đi nữa thì nó cũng là em gái cô.” Cố Minh Hải trừng mắt nhìn cô chằm chằm, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Đối với ông ta con gái rất quan trọng nhưng công ty còn quan trọng hơn, ông ta muốn có cả hai, cho nên bây giờ bây giờ đánh bài tình thân với Cố Tuyết Y, đáng tiếc……

“Các người quả nhiên là ba con, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc, thật sự rất buồn cười.” Trong mắt tất cả đều là châm chọc, giờ phút này nhìn cô như Satan từ địa ngục tới báo thù. “Người phụ nữ đáng thương kia chỉ sinh có một mình tôi cho nên tôi không có em gái, tôi hoàn toàn không mềm lòng với Cố Lệ Tình đâu, ông cũng không cần nói chuyện ngày xưa ông tốt với tôi thế nào, nếu không tôi thật sự sẽ nôn hết đồ tối qua ăn ra mất.”

Ông ta đang nghĩ gì sao cô lại không biết, thậm chí nghĩ cô trọng tình người, nhưng dường như bọn họ đã quên cô chỉ coi trọng tình cảm với những người tốt với cô, mà quên mất rằng cô là người có thù tất báo, hơn nữa còn trả lại gấp mười lần kìa,,,, ông ta nghĩ cô quá đơn thuần.

“Đủ rồi, tôi muốn gặp Lệ Tình.” Cố Minh Hải phẫn nộ lên tiếng ngăn cản cô.

“Đây là ông muốn buông tha công ty sao?” Cố Tuyết Y làm ra vẻ kinh ngạc nhìn ông ta, tận sâu trong lòng cô đang châm chọc, muốn chơi chữ cùng cô thì còn non lắm, cô chính là tác giả viết tiểu thuyết, là người cực kỳ nhạy cảm với chữ nghĩa.

Cố Minh Hải cố gắng chịu đựng lửa giận, nhưng gương mặt vẫn hơi vặn vẹo, ông ta cho rằng cô nghe lời này sẽ vô cùng cao hứng không hỏi thêm gì nữa, không nghĩ rằng cô chết cũng không tha.

“Thật ra ông còn một lựa chọn nữa, ông không cần chọn con gái hay công ty, có điều thời gian gần đây hình như ông có đầu tư rất nhiều tiền vào một hạng mục nào đó, nghe nói thời gian này vốn xoay vòng không đủ, sắp tới đại hội cổ đông, nếu đám cổ đông nhìn vào sổ sách, ông nói vị trí tổng giám đốc có giữ được không?”

Cố Minh Hải há mồm muốn nói chuyện lại bị cô cắt ngang, “Tôi còn nghe nói ông mang cổ phiếu ra thế chấp cho ngân hàng, nếu tôi nói Hàn Tôn gây chút áp lực với ngân hàng, vậy ông nói cổ phiếu này có rơi vào tay tôi hay không nhỉ?” Môi hồng cười lạnh lùng, ra vẻ giật mình nhìn Cố Minh Hải, trong mắt giả vờ kinh ngạc, “Vậy không phải ông chẳng còn gì nữa? Như thế ông sẽ bị mấy lão già kia đuổi ra khỏi Cố thị, vậy Cố thị lại phải đổi tên rồi.”

“Mày……” Cố Minh Hải tức giận lồng ngực đập phập phồng, bây giờ ông ta không còn cách nào khác nữa, giờ Tuyết Y có thiếu chủ Bách Lý làm chỗ dựa, ông ta thì một mình, hiện tại ngân hàng đã bắt đầu ôm thái độ nghi ngờ với ông ta, ông ta thật sự không còn gì cả?

Nếu như sớm biết Cố Tuyết Y sẽ như vậy thì ông ta không bảo Cố Lệ Tình qua bên đây, bây giờ tiền mất tật mang.

Hết chương 10