Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 27

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Cố Tuyết Y hơi nghiêng đầu, không dám đối diện với tầm mắt anh, nhìn thấy anh như vậy, cô tựa như quái vật chuyên dày vò người khác. LQĐÔN

Ngón tay cô trên đầu gối xiết chặt, cô im lặng, trong lòng chậm rãi thừa nhận khó chịu từng chút một.

Đáy mắt Bùi Khê Minh mất mát, con ngươi sáng như mã não ngày trước lặng yên ảm đạm, tựa như sương mù che khuất mất vẻ sáng láng rực rỡ của anh.

“Khê Minh, thời gian đã khiến chúng ta bỏ lỡ nhau!” Cố Tuyết Y quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng cười chua xót, “Mộng Lam cũng đã nói mấy lời này với anh rồi chứ!”

Anh im lặng, lời Nhan Mộng Lam lại hiện rõ mồn một trong đầu anh.

“Tình yêu bá đạo và độc nhất của Bách Lý Hàn Tôn đã khiến gông xiềng trong lòng em mở ra, anh ấy khiến em không nhớ tới chuyện trước kia. Chúng ta thật sự là đã bỏ lỡ nhau, nếu như anh xuất hiện trước mặt em khi em chưa quen biết Bách Lý Hàn Tôn, có lẽ chúng ta thật sự sẽ giống như lúc trước.” Hai tay cô xoắn chặt vào nhau, “Bây giờ em chỉ có thể hi vọng anh đừng vì em mà tổn thương chính mình, em thật sự không đáng để anh làm vậy. Anh càng chấp nhất với em, lòng em lại càng thấy áy náy với anh, như vậy sau này em khó có thể xuất hiện trước mặt anh được nữa.” Chuyện này nói không chừng là cách tốt nhất, nhưng anh vẫn đối xử rất tốt với cô như xưa, cô rõ mồn một, cô thật sự vô cùng biết ơn anh.

“Em đi trước đi!” Bùi Khê Minh đột nhiên lên tiếng, “Để anh yên tĩnh một chút.”

Muốn quên cô? Nhưng cô đã ăn sâu vào trong máu thịt anh, cô với anh mà nói, tựa như một loại tín ngưỡng, tựa như không khí, mất đi tín ngưỡng và không khí thì anh làm sao để sinh tồn sống sót?

Đáy mắt Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn anh, đứng dậy rời đi, ngay lúc cô mở cửa thì câu hỏi “Có phải em đã chấp nhận lời cầu hôn của Bách Lý Hàn Tôn rồi không?” của Bùi Khê Minh truyền tới từ sau lưng.

Cô giật mình, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn gật đầu.

Chứng kiến cái gật đầu này của cô, tựa như giữa họ đã chấm dứt tất cả, thật ra anh cũng chẳng biết vì sao muốn hỏi cô, anh đã biết đáp án rõ ràng, vì điều gì mà còn phải hỏi cô đây?

Trái tim anh bây giờ còn đau đớn hơn lúc nghe những người kia nói với anh, anh muốn hỏi cô là vì, tim càng đau thì có lẽ anh càng dễ quên cô hơn!

Vừa khéo trái tim anh lại vẫn nhớ cô trước sau như một, vậy anh phải làm gì mới tốt đây?

Lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, vì sao đường cong duyên dáng giờ phút này lại lạnh lùng như vậy?

Cố Tuyết Y không nhìn anh cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, hơi cắn môi, xoay người, kiên quyết đi ra khỏi cửa.

Cửa chậm rãi đóng lại che kín bóng dáng anh, mãi đến khi cửa đóng kín anh mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, đồng tử thâm sâu tràn ra đau đớn.

Vô thức trở vào phòng khách, chậm rãi ngồi lên vị trí cô vừa ngồi, ngón tay thon dài bưng ly nước cô vừa bưng, anh chậm rãi đặt lên gò má, tiếp xúc da thịt anh, cơn lạnh truyền tới, chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt tái nhợt của anh xuất hiện hai dấu vết…..

Cố Tuyết Y về đến dưới lầu tòa nhà, cánh hoa nhỏ mảnh như bông tuyết chậm rãi rơi xuống đầy sân, cô cảm tháy thân thể vô cùng lạnh lẽo, thì ra bất tri bất giác đã đến cuối thu đầu đông.

Cô nhìn cửa kính dưới lầu, hai nhân viên bảo vệ thấy cô vội cung kính hành lễ.

Đáy lòng cô đột nhiên có xúc động không muốn đi vào.

Đi trên đường đá nhỏ, cô đi không mục đích, ao nhỏ trong veo, cá con tự do tự tại bơi lội, hoa tươi đẹp mỹ lệ nở rộ.

Bất giác cô đã đi khá xa, cô ngồi xuống ghế đá ven đường.

Từ khi cô về đến dưới lầu, nhân viên bảo vệ đã thông báo cho anh, anh vẫn đi theo sau lưng cô.

Bách Lý Hàn Tôn thấy cô ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, mày rậm nhíu chặt, anh hơi chần chừ rồi đi về phía cô.

Nhìn thấy trước mặt có vật thể che kín tầm nhìn cô, hương bạc hà nhàn nhạt, cô không cần ngẩng đầu cũng biết là anh.

Cô đưa tay ôm lấy hông anh, vùi đầu vào bụng anh, cằm anh kiêu căng, khóe miệng không kiềm chế được cong lên, hơi xổm người xuống, hai tay anh ôm cô, cánh tay có lực ôm chặt cô.

Thân thể cô dán chặt anh, cô có thể cảm nhận nhịp tim anh đang nhảy loạn cào cào, cô ôm cổ anh, nhưng đột nhiên cô phát hiện động tác của họ như vậy khá mập mờ, nếu mà để người khác nhìn thấy động tác này, nhất định sẽ cho rằng họ đang làm gì đó…..

Trên mặt cô đột nhiên đỏ lên, đôi mắt màu hổ phách không dám đối diện với tầm mắt anh.

Anh làm như không nhìn thấy, sắc mặt không thay đổi nhưng khóe miệng lại bán rẻ anh.

“Tại sao em về mà không vào nhà? Em không biết anh chờ em ở trong nhà sao? Đồ ăn cũng đã nguội hết.” Giọng trầm thấp ẩn chứa cưng chiều cô, “Nhưng lúc nãy khi anh xuống lầu đã bảo Tiểu Vi hâm lại, bây giờ chắc đã xong rồi, không bằng chúng ta trở về đi! Bây giờ trời tối gió bắt đầu thổi, trên người em không mặc nhiều quần áo, cẩn thận kẻo lạnh.”

Mặc dù Bách Lý Hàn Tôn đang nói, nhưng anh đã bước đi về phía nhà.

Cố Tuyết Y đỏ mặt không nói gì, đáy lòng xẹt qua cảm giác ngọt ngào.

“Còn nữa!” Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên trở nên nghiêm túc, con mắt nhìn thẳng vào cô, “Từ nay về sau em đừng ngồi ghế đá nữa, không tốt cho cơ thể em.”

Ánh nắng chiều đỏ rực, đôi mắt cô sáng ngời tựa như trăng chiếu xuống mặt nước, cô mỉm cười nhìn anh, “Vâng!”

Về đến nhà, họ cơm nước xong, tắm rửa, hai người làm ổ trên giường xem TV.

Bách Lý Hàn Tôn có vẻ hơi không yên lòng.

“Anh làm sao vậy?” Cố Tuyết Y ngay thẳng, đôi mắt trong suốt như nước nhìn anh.

“Anh…..” Vẻ mặt chần chừ, tựa như nhớ tới gì đó, đôi mắt sâu thẳm.

“Có phải anh muốn hỏi em và Khê Minh nói chuyện ra sao rồi phải không?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Dường như vĩnh viễn chỉ trước mặt cô anh mới có thể do dự như vậy, đối mặt với tất cả chuyện khó khăn anh đều tự tin kiêu căng giải quyết.

Điều này có lẽ là biểu hiện quá quan tâm một người chăng!

“Ừ!” Anh cũng ngồi thẳng lên, trên mặt lộ vẻ thuần khiết ngây thơ, “Xin lỗi! Anh vốn nên học cách tin em, để bản thân mình không khó chịu, nhưng lại không nhịn được muốn hỏi em và Khê Minh nói gì đó, thật xin lỗi!” Giờ phút này anh như đứa trẻ phạm sai lầm, ánh mắt không dám nhìn cô, sau đó cúi đầu xuống.

Cô nhìn anh, khẽ cười, lòng bàn tay nâng má anh lên, “Em biết anh đang cố gắng kiềm chế mình, anh đã làm rất tốt!” Ít nhất không xuất hiện để cản trở khi cô và Khê Minh nói chuyện.

“Chiều nay anh cứ đi lui đi tới trong nhà, cứ không cách nào bình tâm lại được, anh đã cố gắng khống chế mình không đi tìm em…”

“Em biết!” Cô cười nhìn anh, “Em vừa về tới Tiểu Vi đã nói lại với em.”

“Vậy em và Bùi Khê Minh cũng đã gặp nhau, thế sau này em sẽ không một mình đi tìm anh ta nữa chứ?” Trong mắt anh gấp gáp không che dấu được.

Thử hỏi dưới trời này có người đàn ông nào nguyện ý để người phụ nữ của mình vứt bỏ mình đi tìm tình địch nói chuyện phiếm chứ? Hơn nữa Bùi Khê Minh chẳng phải là đèn đã cạn dầu.

“Từ nay về sau, nếu em và Khê Minh gặp nhau, em sẽ dẫn anh đi theo, trừ khi anh không ở nhà, nhưng em cũng sẽ nói với anh một tiếng.” Hai người ở cùng nhau cần phải thẳng thắn thành khẩn, cô nguyện ý thẳng thắn với anh, không muốn mai sau vì chuyện nào đó mà khiến quan hệ họ trở nên tồi tệ.

Bách Lý Hàn Tôn cười nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần một cuộc điện thoại của em thì cho dù anh ở nước ngoài cũng bay suốt đêm để về.

Thời gian vài ngày trôi qua, vì Bách Lý Hàn Tôn thiếu quản gia Phó bên cạnh, hiện tại Trì Đông Quân từ từ bắt đầu sắp xếp hành trình cho anh, cùng một số chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Phóng viên truyền thông dường như đã bớt ồn ào chuyện của Cố Tuyết Y, nhưng ngày nào cô cũng leo lên trang đầu.

Bây giờ cô đã thản nhiên đối mặt, không quan tâm chuyện trên báo chí, kể cả đám người ở thành phố F xa xôi.

Chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô chỉ có hờ hững chờ đợi.

Hôm nay Cố Tuyết Y khó có được ở nhà viết tiểu thuyết, người lâu không thấy - Quan Hàn Di đến tìm cô.

Quan Hàn Di uống nước Vương Tiểu Vi bưng tới, “Thời gian qua tớ có xem báo, vẫn muốn tới thăm cậu, kết quả vì ba mẹ tớ tới đây nên hơi bận.”

“Bây giờ bác trai bác gái đã về chưa?” Cố Tuyết Y hờ hững tiếp đón cô ta, lên tiếng, cô biết Vương Tiểu Vi không thích Hàn Di, nên bị cô đuổi đi quét dọn vệ sinh.

“Còn chưa về!” Mặt mày diễm lệ của Quan Hàn Di lộ vẻ buồn rầu, “Họ muốn gặp bạn trai tớ, trừ phi nhìn thấy bạn trai tớ, nếu không họ không trở về sớm đâu, thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi! Tớ nghe nói cậu chấp nhận lời cầu hôn của thiếu chủ Bách Lý rồi phải không?” 

“Ừ!” Cố Tuyết Y thờ ơ đáp lại, đôi mắt màu hổ phách hơi ngẩn ngơ.

“Chúc mừng cậu!” Vẻ mặt Quan Hàn Di tươi cười nhìn cô, “Các cậu tính khi nào thì kết hôn? Các cậu đã gặp mặt ba mẹ hai bên chưa? Tớ nghĩ ba mẹ thiếu chủ Bách Lý gặp cậu nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, có người vợ xuất sắc như cậu.”

Nét mặt Cố Tuyết Y hơi giật mình, một giây sau khôi phục thần thái tĩnh mịch lạnh nhạt ngày thường, cô nhìn Quan Hàn Di, đồng tử thoảng lóe lên, tựa như hiểu ra chuyện gì đó. Quan Hàn Di thấy cô nhìn như vậy, đôi mắt thâm thúy kinh hoảng, “Cậu sao vậy? Vì sao không nói gì?”

“Người xuất sắc hơn tớ xếp đầy kìa, tớ chẳng qua chỉ là một người bình thường, đối với gia tộc Bách Lý mà nói tớ vốn không có ý nghĩa gì.” Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên, tuy thoạt nhìn rất nhạt nhưng lại khiến người ta có ảo giác rùng mình.

Sắc mặt Quan Hàn Di hơi kinh hoảng, chuyển tròng mắt nhìn quanh phòng, “Sao cậu lại không có ý nghĩa chứ? Thiếu chủ Bách Lý yêu cậu như vậy, người đàn ông xuất sắc như thiếu chủ Bách Lý bây giờ thực sự rất ít.”

“Có lẽ vậy! Nhưng tớ rất muốn biết không có ý nghĩa gì như tớ đây, rốt cuộc là ai phái cậu tới nói những chuyện này với tớ? Không, phải nói là từ trong miệng cậu muốn biết rõ về chuyện của tớ?” Đôi mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng mặt Quan Hàn Di, tựa như muốn nhìn thấu cô ta.

Đầu tiên Quan Hàn Di kinh ngạc nhìn cô, rất nhanh cô ta như nghĩ tới điều gì đó, lập tức bình tĩnh lại, cười nói như không có việc gì, “Tớ không biết cậu đang nói gì? Ai bảo tớ tới hỏi chuyện cậu chứ, hơn nữa chẳng phải tớ cũng biết chuyện của cậu sao?” Nói xong cô ta cười cứng ngắc vài tiếng, tựa như muốn che dấu gì đó.

Hết chương 27