Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 12

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Bách Lý Hàn Tôn duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giống như đang đối mặt với cô gái vô cùng quý trọng trong tình yêu của mình, chậm rãi vuốt ve làn môi cô, “Em yêu tôi không? Yêu Bách Lý Hàn Tôn tôi không?” Giọng trầm thấp tràn đầy hấp dẫn, nhưng lại chứa sự bá đạo khôn cùng. LQĐÔN

Mặt Cố Tuyết Y cảm nhận hơi thở nóng rực của anh, thân hình không kiềm chế được run lên, lông mi dài phản chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của cô run rẩy, như đang hồi hộp lại như đang sợ hãi.

Bây giờ Bách Lý Hàn Tôn hoàn toàn là một nhân vật nguy hiểm, mọi hành động có thể khiến người ta trí mạng.

“Hay là em yêu Bùi Khê Minh?” Bách Lý Hàn Tôn mỉm cười nói, con ngươi sâu như đáy hồ chăm chú nhìn cô, ngón tay lại vuốt ve làn môi tái nhợt của cô.

Trong lòng Cố Tuyết Y run lôi, môi cô càng lúc càng lạnh, cô lạnh nhạt nhìn anh, “Anh muốn nghe đáp án kiểu nào?” Giọng nói nhẹ như làn nước hỏi anh.

“Tôi muốn đáp án như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?” Giọng hơi cao lên, lạnh lùng vang trong căn phòng trống rỗng, tựa như tiếng nói này đang quanh quẩn trong phòng.

Đôi mắt anh lạnh lùng đen kịt, cả người bao phủ khí chất lạnh như băng, giống như băng sâu dưới đáy biển, nếu như ngày thường, quản gia Phó và Vương Tiểu Vi nhất định vì cơn tức này của anh mà run rẩy, nhưng Cố Tuyết Y thì không, cô vẫn lạnh nhạt nhìn anh.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, phảng phất như anh là Chúa tể chí cao vô thượng là chủ nhân của cô, “Hay là em muốn bức tôi điên lên? Tôi đã trúng độc của em, cả đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi, cho dù xuống địa ngục tôi cũng sẽ kéo em theo, để em và tôi cùng nhau rơi xuống.”

Dây dưa giữa họ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, từ khoảnh khắc anh nhận định cô.

Đôi mắt màu hổ phách lặng lẳng lạnh nhạt, cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt như biển rộng lại tựa như không hề tồn tại, tóc dài mềm mại rũ xuống giường, đẹp như khổng tước xòe đuôi.

Một ngón tay tự do chậm rãi nâng lên, ngón tay trong suốt như ngọc khẽ vuốt má anh, nhẹ nhàng khe khẽ, da thịt trên mặt anh mềm nhẵn như tơ lụa, cô khẽ nói, “Tình yêu của anh thật sự có thể làm người ta hít thở không thông.”

Nét mặt lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn hơi ngẩn ngơ, nín thở, đôi mắt phức tạp nhìn cô, trái tim bắt đầu không khống chế được nhảy dựng lên.

“Anh nói tôi là thuốc độc, thật ra phải nói là anh như thuốc độc mới đúng, không, phải nói là anh như lửa, mà tôi như con bươm bướm, biết rõ mình không thể tới gần anh nhưng vẫn cứ muốn tới gần anh, có lẽ ba người chúng ta đã định phải có khúc mắc!” Cuối cùng cô khẽ thở dài.

Trên người Khê Minh không có cảm giác như trên người anh, không cho cô cảm giác an toàn, mặc dù làm bạn cùng cô trải qua quãng thời gian vô cùng quan trọng, nhưng trong lòng cô vẫn thấy hoảng sợ. Còn tình yêu của anh làm người ta hít thở không thông nhưng lại không nhịn không được mà muốn.

Ngay cả chính cô cũng thấy mâu thuẫn!

Nếu phụ lòng Khê Minh, cả đời này cô sẽ áy náy, nếu như phụ lòng anh, cô không nỡ, cô càng không nỡ để anh bị thương.

Cả đời cô không có cảm giác yên ổn, có nhiều thứ bây giờ thuộc về cô, nhưng sau này thì sao? Từ nay về sau sẽ thuộc về cô ư?

Sự thật trong xã hội chẳng có gì cam đoan được, huống chi với đời sống hiện đại mà nói, tình yêu giá rẻ như thế này càng không thể cam kết.

Nếu không có tình yêu khiến cô sợ hãi, ví dụ bên cạnh người quá nhiều, nhưng cô lại không kiềm chế được muốn tin tưởng, rồi lại sợ hãi bị thương, đây cũng là cảm giác cô đối với Bách Lý Hàn Tôn.

“Lời này của em là có ý gì?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.

“Anh cứ nói xem?” Cô cười nhạt một tiếng, hỏi lại anh.

Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn thâm thúy ẩn nấp sự vui sướng, nhìn cô, khóe miệng không kiềm chế được cong lên, “Tôi có thể hiểu là em thích tôi không?” Giọng trầm thấp không còn lạnh lẽo như lúc nãy, có cảm giác hơi nhẹ nhàng vui sướng.

Sau đó bá đạo nói, “Tôi mặc kệ, em nhất định phải yêu tôi.” Trên mặt anh ẩn chứa tính khí ngang ngược trẻ con, đồng thời ánh mắt anh tràn ra tự tin và kiêu căng ngày trước.

Hiện tại dù cô không chính thức thừa nhận, song chỉ cần cô có chút xíu yêu thương anh, một ngày nào đó anh sẽ khiến cô yêu anh, dù sao anh chắc chắn không tặng cô cho Bùi Khê Minh.

Cố Tuyết Y nhìn anh, tựa như cũng bị anh lây nhiễm, khóe miệng cô cong lên, trong nháy mắt đốt sáng khuôn mặt tinh xảo thoạt nhìn như bình thường, khiến cô càng thêm mỹ lệ.

Trên người tản ra khí chất yên lặng như càng rõ rệt, tựa như gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng thổi ngược tới, thổi vào lòng người làm người ta thấy ấm áp.

Anh kinh ngạc nhìn cô, da thịt trắng muốt tựa như thủy tinh trong suốt, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như làn nước, nhìn ngón tay đặt trên môi cô, vô cùng non mịn mê hoặc, thoạt nhìn cảm thấy rất đỗi mềm mại, bất tri bất giác anh thấy toàn thân khác thường, máu trong người tuần hoàn nhanh hơn, cảm giác quá nóng!

Ngón tay vừa trợt, cảm xúc ẩm ướt trơn mềm.

Hơi nóng đầu ngón tay xông ra, trực tiếp chạy vào tim anh, tựa như muốn làm nóng toàn thân lạnh lẽo của anh.

Cố Tuyết Y kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, đáy mắt đã mất đi sự lạnh nhạt yên lặng.

Anh lại bỏ tay vào miệng cô.

Tay trên mặt anh không chút suy nghĩ dùng sức nhéo một cái.

“Đau quá!” Bách Lý Hàn Tôn hơi nhíu mày, thì thào tự nói.

Ngón tay trong miệng cô vẫn không rút ra, tựa như tìm được món đồ chơi tốt, ngón tay anh vuốt lên hàm răng cô.

Mười phút trôi qua, anh vẫn không muốn rời đi, ngay lúc Cố Tuyết Y sắp tức giận thì anh mới rút ra, sau đó lập tức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng phấn này.

Mới đầu Bách Lý Hàn Tôn thầm nghĩ thử một lần xem môi cô có phải mềm mại như anh chạm vào không, nhưng vừa chạm vào môi cô mới biết được hương vị ngọt ngào mềm nhẵn còn có mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, khiến anh không thể rời đi.

Sau đó, anh hôn rất sâu.

Liếm mút không muốn rời, liều mạng liếm hương vị thuộc về cô.

Sa vào cùng cô quấn quít.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, đáy mắt sáng như ngọc lưu ly.

Mùi thơm bạc hà nhàn nhạt đánh úp lại, cô cảm giác trên người cô càng lúc càng nóng.

Đầu óc hai người đều trống rỗng, lồng ngực đập mạnh kinh hoảng.

Ánh nắng chiều chiếu rọi, nụ hôn kia cũng giống như vàng rực, có vô số ánh sáng rực rỡ, phảng phất cả thế giới đều đang yên tĩnh, hình ảnh duy mỹ tựa như dừng hình. 

Hai tay anh bưng lấy gò má cô, hôn cô càng lúc càng sâu, anh không muốn buông cô ra, muốn cứ như vậy hôn cô mãi, mãi đến vĩnh viễn không rời ra.

Có lẽ cô không còn cách nào nữa, mặt càng lúc càng đỏ, ngực phập phồng càng lúc càng rõ ràng, cô nắm tay lại đập vào sau lưng anh, anh vẫn không nhúc nhích, sau đó cô đổi thành đẩy anh ra.

Dường như trôi qua nửa thế kỷ, Bách Lý Hàn Tôn mềm lòng hoảng hốt chậm rãi buông cô ra, kinh ngạc nhìn đôi môi đỏ bừng như máu, tựa như anh còn muốn tiếp tục.

Lồng ngực Cố Tuyết Y phập phồng, hít một hơi thật sâu, ánh mặt trời mờ ảo, khuôn mặt cô đỏ au mềm mại khiến cô thoạt nhìn càng thêm kiều mị, phảng phất như yêu nữ đang câu hồn người vào ban đêm, lại cao ngạo lạnh lùng, tất cả mọi người sẽ phục tùng dưới váy cô.

Ngoài cửa.

Vương Tiểu Vi vểnh tai lên, lông mày nhíu lại, cô nhìn quản gia Phó, “Sao bên trong không có tiếng động gì? Quản gia Phó, chúng ta cần gõ cửa hay không?”

Hồi lâu sau, quản gia Phó mới bảo cô đi làm việc, không cần lo chuyện của chủ nhân.

Vương Tiểu Vi nhìn quản gia Phó, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, ấm ức bỏ đi.

Sắc mặt quản gia Phó nặng nề, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cửa phòng, một lát sau ông vươn tay, chần chừ một lúc rồi gõ cửa, sau đó nói có cuộc họp sắp bắt đầu.

Phảng phất như ma chú bị đánh bại, hai người họ hoảng hốt lấy lại tinh thần.

Cố Tuyết Y cố gắng làm khuôn mặt bớt đỏ, khôi phục lạnh nhạt ngày thường, đôi mắt tĩnh mịch tránh nhìn Bách Lý Hàn Tôn.

Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhíu mày, lưu luyến không rời nhìn cô, sau đó ôm cô nâng lên, Cố Tuyết Y sợ sẽ ngã xuống đất, cánh tay trắng nõn ôm chặt cổ anh.

“Chúng ta như vậy, anh vẫn muốn họp hả?” Cô liếc nhìn anh, giọng cố làm vẻ bình tĩnh hỏi.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, đồng tử tình mịch ẩn chứa nụ cười thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng tựa như gặp được mùa xuân hòa tan thành nước, đường cong cằm kiêu căng như quý tộc châu Âu tựa như không còn lạnh lẽo, “Không được à?”

Anh ôm cô, hoàn toàn không muốn đi họp.

“Anh không biết xấu hổ chứ em thì có, cho em xuống.” Cố Tuyết Y có vẻ không vui.

“Anh không muốn đi họp, em đi ăn cơm với anh.” Bách Lý Hàn Tôn ra lệnh theo thói quen.

Không đợi Cố Tuyết Y từ chối, anh mở cửa.

Quản gia Phó nhìn thấy Bách Lý Hàn Tôn ôm Cố Tuyết Y trong ngực, phản ứng trên mặt đầu tiên là ngớ ra, quên cả phản ứng.

Vương Tiểu Vi đang lau bàn nghe tiếng mở cửa thì hơi phân tâm, đưa mắt nhìn qua, kết quả miệng mở to, mắt trợn trừng.

Trời ơi! Thiếu chủ tôn quý kiêu ngạo đang ôm tiểu thư?

Không phải cô đang nằm mơ đó chứ!

Ngón tay nhéo lên mặt mình, đau quá, vậy nói rõ không phải cô đang mơ rồi! 

Khuôn mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn lộ ra khí lạnh, đồng tử sâu như đêm tối xuất hiện vẻ không vui, anh nhìn quản gia Phó, lạnh giọng nói, “Ông muốn tiếp tục ngẩn ra à?” Không tự giác, trên người anh tản ra khí chất kiêu căng khinh người lại xa cách. 

Quản gia Phó lấy lại tinh thần, vội rũ mắt cung kính khom lưng, “Xin lỗi thiếu chủ! Xin ngài tha thứ, từ nay về sau sẽ không còn như vậy nữa.”

“Chuẩn bị ăn cơm.”

“Vâng!” Quản gia Phó xoay người đi về phía Vương Tiểu Vi.

Bách Lý Hàn Tôn ôm Cố Tuyết Y ngồi xuống ghế, nếu như chẳng phải cô kiên quyết từ chối anh, thì anh muốn cô ngồi trên đùi mình cơ. Anh lặng lẽ ăn bò bít tết, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn qua Cố Tuyết Y.

Cô dùng nĩa ăn trái cây.

Bầu không khí yên tĩnh nhưng lại khác thường.

Thỉnh thoảng Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, lại cẩn thận nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong mắt đầy tò mò về họ.

Vừa rồi cô đi dọn dẹp phòng.

Trong phòng mảnh kiếng vung vãi khắp nơi, sữa trắng đổ đầy đất, chiếc bàn nhỏ bị lật ngược, dao nĩa cô tìm thấy ở trong hai góc phòng.

Dường như Cố Tuyết Y cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô, quay sang nhìn Vương Tiểu Vi, nhàn nhạt nói, “Vì sao em cứ nhìn chằm chằm vào tôi? Có phải có chuyện muốn hỏi tôi?”

Cô hỏi câu này, trước tiên là để Tiểu Vi không nghĩ tới chuyện vừa nãy, cho dù hỏi, cô cũng có cớ để bịt miệng Tiểu Vi.

Vương Tiểu Vi không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp hỏi ra như vậy, nét mặt hơi ngẩn ngơ, khuôn mặt tươi cười nhìn Cố Tuyết Y, lời còn chưa nói, một ánh mắt lạnh lẽo quăng qua cô, không thể nghi ngờ đó là thiếu chủ, vì vậy cô chỉ có thể cười lắc đầu nói không có việc gì, không có gì muốn hỏi.

Cố Tuyết Y nhìn cô một cái rồi quay đầu lại, đút miếng trái cây vào miệng cắn ăn, nhưng lại không che dấu được khóe miệng cô cong lên.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, trái tim ngứa ngáy khác thường.