Nụ hôn này dây dưa rất lâu, lúc được thả ra, đầu lưỡi Lâm Lang đã gần như không nghe sai bảo, mặt cậu nghẹn đến đỏ bừng. Không ngờ cậu chưa kịp lên tiếng, người nọ đã mở miệng trước: "Tôi vốn không muốn hôn em, tại em dụ dỗ tôi trước."
Lâm Lang tức không chịu được, đúng là oan uổng mà, nói ra có vẻ khác người, nhưng Lâm Lang luôn cho rằng bản thân là người thanh cao. Người thanh cao trước hết phải giữ mình trong sạch, tự tôn tự trọng, sao có thể làm ra hành động thấp kém kiểu như "dụ dỗ" chứ. Càng nghĩ càng ức, thấy vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa của hắn, đầu Lâm Lang nóng lên, bỗng nhiên kéo cà vạt hắn hôn lên.
Kỳ thực khi bờ môi vươn ra cậu đã có chút hối hận, cảm thấy mình hơi ngốc, hệt như thỏ con tươi ngon ương ngạnh dâng mình vào hang sói, nhưng muốn đổi ý cũng muộn rồi. Môi cậu đáp lên mặt người nọ, hắn rõ ràng cũng hoảng hốt không thôi, nên dại ra trong nháy mắt. Lâm Lang đỏ phừng mặt, co giò chạy ra ngoài song vẫn chậm một bước, người nọ kịp phản ứng, kéo cậu trở lại, đặt lên ghế hôn môi. Lâm Lang cơ hồ bị áp đảo triệt để, tư thế này quá mức thân mật, lại ngay dưới ánh đèn, người có thể tới bất cứ lúc nào. Lâm Lang ngượng ngùng đến mấy cũng khó lòng thờ ơ, bèn lấy đùi húc nhẹ lên bụng hắn. Ai ngờ hắn hoàn toàn chẳng coi ra gì, ngậm môi cậu uy hϊế͙p͙: "Còn dám lộn xộn nữa, đừng trách tôi lột sạch em!"
Lâm Lang hối hận xanh cả ruột, đây đích thị là mua dây buộc mình, tự chuốc lấy khổ, trộm gà bất thành còn mất nắm gạo mà! Lâm Lang nức nở, run rẩy mặc cho người nọ ức hϊế͙p͙ đủ. Hàn Tuấn thở dốc kịch liệt, cậu bị tay hắn bóp đến phát đau, đoạn hắn đột ngột đứng lên. Lâm Lang hơi bất ngờ, cuống quýt chỉnh lại cổ áo, người nọ chẳng nói chẳng rằng, xoa mặt rồi ra ngoài luôn, bước chân có chút lảo đảo, giống như phải kiềm nén dữ lắm.
Lâm Lang đứng lẻ loi dưới tàng cây hợp hoan, nhìn xe hắn dần dần khuất xa, gió tháng tư thổi tung mái tóc ướt mồ hôi của cậu. Từ xa có người lại đây, Lâm Lang lau miệng, nhanh chân chạy đi.
Nhưng nguyên buổi tối sau đó Lâm Lang bắt đầu không tập trung, cái lưỡi bá đạo mà khiêu khích của hắn cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi, cậu xấu hổ tới độ tai cũng nóng lên. Lưu Nham ngồi cùng bàn sáp qua hỏi: "Viết gì mà say mê vậy?"
Lâm Lang phục hồi tinh thần, chỉ thấy hai chữ lặp đi lặp lại viết kín cả trang giấy trong vở, nắn nót ngay ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo, dài ốm, dày rộng. Lưu Nham tò mò hỏi: "Hàn Tuấn là ai?"
Lâm Lang bối rối gấp vở lại, tức giận nói: "Là tên lưu manh mới xuất hiện trong trường chúng ta đấy, vừa bị cảnh sát tóm vì tội ɖâʍ loạn trẻ vị thành niên rồi, bộ cậu biết không hả?"
Lưu Nham vậy mà tin thật, mở to mắt nói: "Không biết, khoa nào thế?"
Lâm Lang "phì" cười, khiến người xung quanh đều nhìn sang đây, cậu vội cúi xuống, cười nói: "Chọc cậu thôi, tin thiệt hả!"
Lưu Nham đần mặt, cười ngô nghê hai tiếng, dự là chưa từng thấy Lâm Lang cởi mở như vậy bao giờ, bèn hỏi nhỏ: "Nè, chuyện cậu với Mạc Tiểu Ưu có thật không?"
Lâm Lang cấp tốc lắc đầu: "Tớ không có gì với nhỏ ấy hết."
Lưu Nham không tin lắm, nghiêng đầu dòm cậu cả buổi: "Nhưng tớ trông kiểu gì cũng thấy cậu độ này xuân tâm phơi phới nha, mặt mày cứ tươi roi rói."
Lâm Lang ngượng, quay đi không đáp, cậu thực sự rất sợ Lưu Nham nhìn ra quan hệ giữa mình với người nọ, tuy rằng Lưu Nham không biết gì, nhưng cậu vẫn sợ.
Cậu gục lên bàn rầu rĩ một hồi, tự dưng lại thấy uất ức, cậu có quan hệ gì với hắn đâu, hà tất phải chột dạ, cứ như kẻ trộm không bằng.
Ngoài cửa sổ tối như mực, ngọn đèn mờ ảo xuyên qua rừng cây rọi vào, lá cây xào xạc, thi thoảng có người dưới lầu đi ngang qua. Cõi lòng Lâm Lang như màn sương dày đặc, từng hình ảnh quá khứ lướt qua đầu, điên cuồng, dịu dàng, ấm áp, bi thương. Chỉ mới nửa năm mà như trải qua cả đời, phảng phất mỗi sự kiện trong ký ức đều nhiễm hương vị của Hàn Tuấn, muốn trốn cũng chẳng xong.
Giờ tan học, cậu một mình đeo ba lô ra khỏi trường. Trông như thời tiết thay đổi, sắc trời mù mịt, nổi gió, hoa rụng kín đường, gió thổi phần phật. Ấy là thời khắc thành phố F đẹp nhất, cánh hoa rơi lác đác khắp nơi nơi, trên những chiếc xe đậu ven đường cũng rải đầy hoa trắng. Một nỗi âu sầu khiến người ta muốn khóc chậm rãi dâng trào trong lòng, tựa nỗi buồn khi chứng kiến mùa xuân dần tàn, Lâm Lang bỗng nhiên hoang mang, mắt ậng nước, như thể chỉ chạm nhẹ sẽ rơi nước mắt. Cậu gắng sức chạy thật nhanh, tóc bị gió thổi rối, đường phố tháng tư, cỏ cây bồng bềnh phất phơ như tình yêu sâu đậm mà mềm mại của thiếu niên.
Về đến nhà, Hàn Tuấn quả nhiên chưa về. Lâm Lang muốn gọi điện hỏi, lại sợ hắn không tiện nghe điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui, chui vào chăn rồi vẫn quyết định gửi tin nhắn căn dặn một tiếng. Thời điểm mơ mơ màng màng sắp ngủ, bất chợt nghe được mùi rượu thoang thoảng. Cậu mở mắt, trên mặt hiện lên hai nét cười nhàn nhạt.
Người nọ nằm sấp trên giường cậu, nói khẽ: "Bình an về đến nhà rồi, nghe lời em không lái xe mà để tài xế chở về."
Lâm Lang cười, ngồi dậy khỏi giường, bật đèn hỏi: "Không uống nhiều chứ?"
"Bọn họ biết mới tôi ngồi máy bay cả ngày mà, không uống bao nhiêu đâu. Không tin em ngửi thử đi."
Nói xong liền xấn lại gần. Lâm Lang đương nhiên không mắc mưu, đưa tay đẩy hắn ra, cười nói: "Ai thèm quan tâm anh có uống hay không."
Hàn Tuấn dùng tay xoa nhẹ cách một lớp chăn, khàn giọng bảo: "Đàn ông uống nhiều dễ đánh mất lý trí, em không sợ tôi làm bậy bên ngoài sao?"
Lâm Lang phát hiện hắn càng nói càng không đứng đắn, mắt cũng tóe lửa, ầm ĩ nữa chỉ sợ dẫn lửa cháy, liền giục hắn: "Anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau tắm rửa rồi ngủ đi, mai tôi còn phải dậy sớm đó."
Cậu nhảy xuống giường, ủn Hàn Tuấn ra cửa, nói đùa: "Chúc chú Hàn ngủ ngon."
Dứt lời, lập tức đóng cửa lại, sung sướng chui thẳng vào ổ chăn. Tiếng nước chảy rào rào loáng thoáng truyền đến, trong lòng lại xuất hiện cái cảm giác xao động ngưa ngứa ấy.
Đêm nay, Lâm Lang mơ một giấc mơ, mơ thấy người nọ hôn mình dưới bóng cây hợp hoan, cậu vậy mà liều lĩnh đáp lại, nhiệt tình dữ dội, tựa hồ muốn nuốt hắn vào bụng. Lúc quần áo bị hắn cởi sạch, thì bảo vệ trường bất ngờ chui ra từ bên cạnh.
Lâm Lang gần như ngồi bật dậy, thân dưới ướt át, cậu thở hổn hển từng cơn, lệ tuôn tí tách.
Trời tờ mờ sáng, thời tiết quang đãng ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ đến mức khó mà kiềm hãm. Hàn Tuấn dậy hâm nóng sữa, qua gọi cậu rời giường. Lâm Lang vùi trong chăn, ánh mắt u buồn khôn xiết, chẳng khác nào chú mèo nhỏ biếng nhác, nhíu mày nói: "Không muốn đi học đâu."
Hàn Tuấn vội vàng tới bên giường sờ trán cậu: "Làm sao, khó chịu à?"
Lâm Lang ngoan ngoãn áp lên tay hắn, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là không muốn đi thôi, muốn ngủ."
Cậu mặc áo ngủ màu trắng, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ. Hàn Tuấn kiềm lòng chẳng đậu, úp sấp lên ngực cậu, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc làm sao, không phải em bảo trốn gì cũng không trốn học sao?"
Lâm Lang nhắm mắt lại, đáp: "Nói chung hôm nay tôi không muốn đi. Anh đừng quan tâm, nhanh đến công ty đi."
Người nọ nhìn cậu từ trên cao, đoạn đứng dậy ra ngoài. Chỉ một chốc đã quay lại, lên giường nằm. Lâm Lang trợn to mắt, kéo chăn lên đắp, hỏi: "Anh trở lại làm chi?"
"Gọi cho thư ký Lưu rồi, hôm nay tôi không đi đâu hết, ở nhà với em được không?"
Lâm Lang mím môi, rầu rĩ nói: "Cứ không chịu tiến thủ tiếp đi, công ty mà đóng cửa thì chớ trách tôi."
Hàn Tuất cười ha ha, nằm xuống bên cạnh cậu. Lâm Lang thình lình vươn hai tay khỏi chăn, ôm trọn lấy eo hắn. Hàn Tuấn sợ hết hồn, nhưng nhoẻn cười ngay sau đó, trở mình ôm lại cậu: "Cục cưng hôm nay sao ngoan thế?"
Lâm Lang sầu vô cùng, nói khẽ: "Chỉ hôm nay thôi." Nói đoạn, cậu hơi ngẩng đầu lên: "Hàn Tuấn, mình hôn nhau đi."