Cứ thế, trong lòng Lâm Lang đâm ra khó chịu, một mình rầu rĩ rửa chén, bắt đầu cẩn thận ngẫm lại. Có mới nới cũ? Chắc không phải đâu, tuy rằng toàn thân cậu đã bị người nọ ăn hϊế͙p͙ từ tên xuống dưới, nhưng rốt cuộc vẫn "kiên trinh" bảo vệ được phòng tuyến cuối cùng, hẳn vẫn chưa xem là "cũ" đâu nhỉ? Nản lòng thoái chí? Hình như chưa tới mức ấy mà, cậu đã làm bao nhiêu chuyện lạnh lùng vô tình đâu, huống hồ tính cách của hắn không giống dạng người thích bỏ dở nửa chừng.
Nghĩ mãi cũng không rút ra được kết quả. Lâm Lang loạng choạng mò vào phòng ngủ của hắn. Trên đầu giường vẫn đặt bức chân dung cậu vẽ, Lâm Lang cầm bức tranh trong tay, đối diện với ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà thở dài thườn thượt.
Thời tiết nửa đầu tháng tư, không khí loáng thoáng mang theo hơi nóng, tưới cho lòng người cũng ấm áp xao động. Tháng tư giống tính tình thành phố F nhất, dạt dào sức sống, dẫu dịu dàng mà vẫn kiềm không được thanh xuân chộn rộn. Lâm Lang từng lên tầng cao nhất trong trường để ngắm cảnh đêm thành phố F, thật sự rất lộng lẫy, thoạt nhìn hoàn toàn không giống ban ngày. Thành phố F vào ban ngày mang nếp sống đạm bạc, tinh tế mà trang trọng, cảnh đêm lại vô cùng tráng lệ, mang đậm nét vàng son giống Đại Thượng Hải trên TV, phảng phất như bốn bề đều phóng thích dục vọng đang ngủ đông.
Từ bé Lâm Lang đã luôn hướng tới cuộc sống ở thành phố lớn, muốn cắm rễ tại đô thị, dung nhập và trở thành một phần tử trong đó, ấy là giấc mộng đã theo cậu từ khi lên cấp hai. Sinh hoạt càng gian nan, mộng tưởng càng trở nên mãnh liệt, từng có lần Lâm Lang vì nghĩ đến tương lai trong tầm với mà nhảy dựng trên giường, trong một khắc ấy, cả người cậu bị nỗi khát khao thiêu đốt đến cháy bỏng.
Gặp Hàn Tuấn, cuộc sống cậu mơ ước đã lâu giống như đạt được chỉ sau một đêm. Nhưng phú quý tới quá đột ngột, khiến cậu ngoại trừ hoang mang thì chỉ thấy bất an chẳng cách nào ức chế. Đây không phải cuộc sống do cậu dùng chính đôi tay mình dựng nên, rất nhiều thứ có được càng dễ, khi mất đi sẽ càng triệt để. Cậu trước nay luôn kiên quyết muốn dựa vào cố gắng bản thân để thành công, đành rằng đường đi trải đầy chông gai khốn khó, hai chân bị giày xéo, lưu lại một chuỗi dấu chân vương đầy máu và nước mắt, cậu cũng có thể kiêu ngạo mà vui mừng tuyên bố với toàn thế giới rằng: Nhìn đi, đây chính là con đường tôi tự mình đi!
Cậu từng đọc một mẩu truyện ngắn trên tạp chí, kể về cuộc trò chuyện giữa ốc sên con và ốc sên mẹ, ốc sên con hỏi mẹ tại sao từ lúc sinh ra chúng đã phải đeo một cái vỏ vừa cứng vừa nặng. Ốc sên mẹ đáp, vì cơ thể chúng ta không có khung xương chống đỡ, chỉ có thể bò, mà lại bò rất chậm. Thế nên phải có vỏ bảo vệ.
Ốc sên con không vui, bảo rằng chị sâu lông và em trai giun đất cũng không có xương, cũng bò chậm, vì sao họ không cần cái vỏ vừa cứng vừa nặng này? Ốc sên mẹ liền trả lời, bởi chị sâu lông có thể hóa bướm, bầu trời sẽ che chở chị ấy, em trai giun đất biết đào đất, mặt đất sẽ bảo hộ em ấy.
Ốc sên con khóc òa: Chúng ta đáng thương quá, bầu trời không bảo vệ, mặt đất cũng không che chở.
Lời cuối cùng của ốc sên mẹ khiến Lâm Lang suốt đời khó quên, ốc sên mẹ nói: Cho nên chúng ta mới có vỏ! Chúng ta không dựa vào trời, không dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính mình.
Khi ấy, Lâm Lang thoáng cái rơi lệ đầy mặt, năm đó cậu lên cấp ba, bị cảm không muốn đi bác sĩ, nhưng chịu đựng suốt mấy ngày cũng chẳng thấy đỡ. Cậu lại sợ ảnh hưởng đến học tập, trong lòng vừa khổ sở vừa sợ hãi. Cậu cảm thấy mình hệt như con ốc sên, trên vai đeo một gánh nặng, không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tâm trạng như thế, dù hiện tại hồi tưởng vẫn thấy thương cảm không thôi. Cậu thở dài, đóng sách lại rồi chuẩn bị lên giường. Mới cởi được một nửa quần áo thì thấy người nọ đẩy cửa vào. Cậu cuống quýt cầm quần áo mặc, vội hỏi: "Có việc gì thế?"
Hàn Tuấn đứng cách hai mét nhìn cậu, hỏi: "Tôi lãnh đạm với em khiến em đau lòng sao?"
Lâm Lang chẳng hiểu sao hắn hỏi vậy. Người nọ nhìn cậu chăm chú: "Nếu em không muốn, chúng ta vẫn giống như trước được không?"
Lâm Lang nửa quỳ trên giường, hình ảnh dây dưa chấn động lòng người vào mùa đông vừa rồi quay cuồng trong đầu, cậu vội vã lắc đầu: "Tôi chỉ không quen thôi, chứ không phải không muốn."
Tựa như đang đứng sát mép vách đá, bất cẩn một phát là sẽ rơi tan xương nát thịt. Hô hấp của cậu có chút rối loạn, ánh mắt lại tĩnh lặng tựa mặt hồ. Ban nãy cởi quần áo khiến tóc hơi vểnh lên, mang theo vẻ gợi cảm hỗn độn. Hàn Tuấn quay lưng ra ngoài, Lâm Lang tưởng hắn muốn đi, hấp tấp xuống giường khóa cửa. Ai dè người nọ đi tới cửa lại đột nhiên tắt đèn, trong phòng ngủ tức thì tối đen. Lâm Lang hoảng hốt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cậu rụt lui, vấp té lên giường, lại cấp tốc đứng dậy kêu: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn."
Giữa lúc bối rối, một đôi tay đè vai cậu, cậu không cách nào thấy rõ, nhưng thính giác lại trở nên nhạy cảm. Tiếng thở dốc của người nọ rất khẽ khàng, lọt vào tai Lâm Lang lại như tiếng sấm rền, rồi hắn cất tiếng gọi: "Lâm Lâm."
Điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, hệt như lần ấy trên vách núi, hắn nói với cậu rằng "Lâm Lâm, em đừng sợ". Lâm Lang rút tay về như bị điện giật, lắp bắp hỏi: "Anh... anh tắt đèn làm chi?"
"Em thích tôi sao?"
Chữ "không" kẹt trong cổ họng, Lâm Lang chẳng cách nào thốt ra. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, dường như cậu đã không thể nói ra lời tuyệt tình nữa. Người nọ thở một hơi thật dài, lại như quả tạ ngàn cân rơi vào tim Lâm Lang, đè ép đến mức cậu không thở nổi. Màn đêm quá đỗi sâu thẳm, cậu chỉ mơ hồ phác họa nên hình dáng đại khái, vươn tay ra nắm mà chỉ tiếp xúc được với bầu không khí se lạnh, còn có rèm cửa khẽ lay động, thi thoảng xuyên qua một tia ánh trăng huyền ảo. Phòng ngủ vang lên tiếng bước chân người nọ, tiếp theo "tách" một tiếng, ánh sáng chiếu đến bất ngờ khiến cậu không mở nổi mắt. Cậu vội giơ tay che, qua khe hở ngón tay thấy được người nọ đang nghiêng người ra ngoài, khép cửa lại.
Quen biết nhau lâu như vậy, Hàn Tuấn từng nói yêu cậu vô số lần, song đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi cậu, hỏi cậu có thích hắn không.
Có lẽ trong căn phòng tối, đôi bên không ai nhìn thấy vẻ mặt ai, tựa thể làm thế sẽ không thương tổn tình cảm của họ.
Lâm Lang ngẩn ngơ, nằm trên giường tưởng tượng nét mặt của hắn, nhưng bỗng dưng ý thức được ngay cả nét mặt của mình cậu cũng không biết.
Đang trằn trọc, di động dưới gối chợt reo vang. Cậu hỏa tốc cầm lên nhìn, quả nhiên là tin nhắn người nọ gửi: Em có thích tôi hay không không quan trọng, tôi thích em là đủ rồi, ngủ ngon.
Lời tỏ tình ngây ngô khác nào thiếu niên đang ôm ấp mối tình đầu. Cõi lòng Lâm Lang ấm áp, cậu ngồi dậy khỏi giường, lấy hết dũng khí đi đến trước cửa phòng ngủ hắn. Cửa phòng khép hờ, cậu khẽ kêu một tiếng "Hàn Tuấn", nghe tiếng "ừ" bên trong mới đẩy cửa vào. Vẫn tối như mực, khác cái là không kéo kín rèm như phòng cậu, ánh trăng mỹ lệ xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào phòng, có thể láng máng nhìn ra bóng người nọ ngồi bên mép giường như một vết mực loang.
Trong phòng an nhiên và yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở không đều của hắn. Lâm Lang bước qua, vươn tay thăm dò, đoạn ôm lấy đầu hắn. Dù sao họ cũng không thể nhìn thấy nhau trong đêm tối.
Người nọ hơi chấn động, trở tay vòng lên eo cậu, khàn giọng hỏi: "Hôm nay có thể ngủ ở đây không?"
Dung nham ồ ạt chảy ra, trông như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Lâm Lang khẩn trương đáp: "Tôi về thay áo ngủ đã."
Hàn Tuấn thả cậu ra, cậu lảo đảo chạy ra ngoài, tới khi trở lại, đèn bàn nho nhỏ trong phòng đã được bật lên, vừa đủ chiếu sáng gương mặt của cái người đang dựa trên đầu giường. Lâm Lang mím môi trèo lên giường, không quên cảnh cáo: "Cấm anh làm bậy."
Hàn Tuấn gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm như có khả năng hút cậu vào đó. Lâm Lang vội vã chui vô chăn, lần đầu tiên chủ động kéo tay hắn đặt lên eo mình. Nhiệt độ cơ thể hai người đều nóng hổi, dán vào nhau phảng phất có thể bốc cháy.
Hàn Tuấn ôm cậu từ sau lưng, thấp giọng hỏi: "Hai tháng chuyển ra ngoài có nhớ tôi không?"
Lâm Lang dè dặt gật đầu, thật thà đáp: "Tôi còn mơ thấy anh nữa kìa."
Người nọ cười khẽ, dao động nơi ngực lan đến trái tim Lâm Lang, khiến cậu bật cười theo, đồng thời cũng xót xa muôn phần, trở mình nói: "Mấy hôm anh không để ý tới tôi, tôi thấy sợ lắm."
Hàn Tuấn khó nén tình cảm, chống đầu lên trán Lâm Lang, ôm sát eo cậu, thở dốc nói: "Em đừng quyến rũ tôi."
Lâm Lang hoảng sợ, không rõ vì sao cậu mới hơi thân thiết một chút đã khơi dậy nhiệt tình khó lòng khống chế nơi hắn, bèn cuống quýt giơ tay chặn ngực hắn. Hàn Tuấn cọ cọ trán cậu: "Em sợ cái gì?"
Lâm Lang hết dám nói thật, nơm nớp bảo: "Tôi sợ biến thành kẻ thù của anh, anh lợi hại như vậy, nếu trả thù thì tôi tiêu đời rồi."
Đây rõ ràng không phải đáp án hắn muốn nghe, Lâm Lang "ui da" một tiếng, đưa tay che tai: "Sao anh cắn tôi?" Nói xong liền muốn ngồi dậy, người nọ gấp gáp kéo cậu về, dùng ngón tay vuốt tai cậu, hỏi: "Đau lắm à?"
Lâm Lang tự dưng rên lên, cậu không ngờ tai mình lại nhạy cảm đến thế, vội né khỏi ngón tay hắn như điện giật, la lớn: "Anh đừng sờ tôi!"
Trong bóng đêm tràn ngập xao xuyến vô biên, lòng bàn tay Lâm Lang toát mồ hôi ròng ròng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Chẳng biết qua bao lâu, đèn bàn đầu giường mới bị tắt đi. Hắc ám vừa xâm nhập, Lâm Lang cũng ưu tư mở mắt ra. Người nọ ghé sát tai cậu, giọng nhỏ tới mức không thể nghe thấy: "Kỳ thực tôi luôn khát vọng em cũng thích tôi."
Lâm Lang không biết hắn thừa dịp cậu ngủ say mới bày tỏ, hay biết cậu chưa ngủ nên cố ý nói cho cậu nghe. Cậu giả bộ ngủ mớ, cuộn người lại, rúc vào vòm ngực rộng lớn của hắn.