Hàn Tuấn dừng chân, lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu, đưa điện thoại di động lên tai, hỏi: "Em khóc sao?"
Trong di động truyền ra âm thanh nghẹn ngào kiềm nén, dù cách tầng gió tuyết dày đặc, hắn vẫn có thể mường tượng ra dáng vẻ kiên cường cố nén nước mắt của người ấy. Hàn Tuấn mím môi nhìn người ấy đi mỗi lúc một xa, gió bấc cuốn theo bông tuyết rơi đầy lên vai hắn.
Nếu đã bị hắn nhận ra, Lâm Lang dứt khoát không trở lại nhà hàng nữa, một mình đi dạo đến tối mịt mới về nhà. Cậu rón rén mở cửa phòng Hàn Tuấn nhìn thoáng qua, bên trong tối như mực, chẳng hề có động tĩnh gì. Khép lại cửa rồi quay về phòng mình, bật đèn mới phát hiện Hàn Tuấn cũng không ở đây. Chăn trên giường vẫn giữ nguyên hình dáng cậu gấp sáng nay, cậu ngơ ngác ngồi xuống mép giường, di động trong túi đột nhiên reo vang, Cao Chí Kiệt thở hồng hộc nói: "Tối nay Hàn Tuấn không về đâu."
Lâm Lang nghe thấy tiếng cười nịnh hót của phụ nữ, cậu "ờ" một tiếng, đoạn cúp máy luôn. Cậu không sợ Hàn Tuấn phóng đãng bên ngoài rồi chuốc lấy rắc rối, vì cậu biết Hàn Tuấn yêu cầu rất cao, tuy rằng nhiều phụ nữ nhưng toàn mấy cô xuất thân đứng đắn, chưa bao giờ mắt đi mày lại với gái lạ. Hắn cũng không phải chỉ có mỗi căn nhà này, dĩ vãng qua đêm với gái đều ở bên ngoài, lần trước còn dịu dàng thủ thỉ với cậu rằng chưa từng dẫn cô nào về đây.
Không cần lo lắng hay băn khoăn, hệ thống sưởi lại vừa thông, Lâm Lang liền lột sạch chỉ chừa mỗi qυầи ɭót và chui vào chăn. Tuyết phản chiếu ánh đèn, cảnh đêm ngoài cửa sổ mờ sáng mông lung. Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ thật lâu, mãi tới nửa đêm mới thϊế͙p͙ đi.
Trong mơ cậu thấy Hàn Tuấn lại say rượu gây tai nạn, cuối cùng khóc đến bừng tỉnh. Tỉnh dậy mới biết là mơ, cõi lòng như màn sương nặng trĩu, lệ nơi khóe mắt trượt xuống tóc mai. Trong đêm tối nghe được tiếng thở dốc khe khẽ, cậu thất kinh, vội vàng bật đèn. Hàn Tuấn tóc tai hỗn độn, cà vạt tháo hơn nửa, đang úp mặt lên mép giường ngủ say.
Lâm Lang cuống quýt mặc áo ngủ nhảy xuống giường, vỗ vai người nọ: "Hàn Tuấn."
Hắn hơi hé mắt, trên áo còn in dấu son phụ nữ. Lâm Lang ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cau mày hỏi: "Anh uống rượu hả?"
Hàn Tuấn kinh ngạc nhìn cậu, bất chợt mỉm cười, gọi: "Lâm Lang."
Nói xong liền ngủ mất. Lâm Lang chán ghét đẩy hắn ra: "Người toàn mùi rượu không, ra ngoài tắm đi!"
Người nọ vẫn không nhúc nhích, xem ra đã ngủ say.
Lâm Lang nhìn hắn mà chẳng biết làm sao. Lúc Hàn Tuấn ngủ, đường nét khuôn mặt hắn mềm mại hơn nhiều, mày hơi nhíu lại, thấp thoáng dáng vẻ trẻ thơ. Lâm Lang lôi hắn lên giường, giúp hắn cởi giày đắp chăn. Di động bất ngờ vang lên, Lâm Lang thấy là Cao Chí Kiệt nên bắt máy.
"Cao Chí Kiệt đây, Hàn Tuấn về nhà rồi đó, cậu ra phòng khách xem thử đi."
"Anh ấy lên giường rồi."
Cao Chí Kiệt thở phào: "Vậy tôi an tâm rồi, bữa nay chả biết ảnh cắn trúng thuốc gì mà từ lúc cậu đi cái là nốc rượu ừng ực, bọn tôi sợ quá nên đâu không dám lên tiếng, quen biết nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy ảnh mất khống chế vậy đấy. Cuối cùng vừa uống đến gục xuống thì tự dưng bật dậy khăng khăng đòi về. Tôi chịu đựng rét mướt đưa ảnh về, vậy mà cửa cũng không cho tôi bước qua, uổng công tôi còn sợ ảnh xỉn quá ngã luôn trong phòng khách."
Lâm Lang đáp "ừm", đoạn chạy vội ra cửa sổ nhìn xuống, thấy xe Cao Chí Kiệt đang đậu dưới lầu: "Anh còn bên ngoài hả?"
Cao Chí Kiệt hạ cửa sổ xe, vẫy tay: "Tống xong người về nhà rồi, tôi cũng về đây."
Lâm Lang vẫy vẫy tay, rồi lại run cầm cập nhảy lên giường ngay tắp lự, kéo chăn chui vào. Đầu chưa chạm gối, cánh tay Hàn Tuấn đã duỗi sang ôm cậu vào lòng. Lâm Lang khẽ "ơ" một tiếng, toàn thân đã dán sát lên người hắn. Tay Hàn Tuấn đã gần khỏi hẳn, chỉ để lại một vết sẹo cực nhỏ. Tục ngữ nói say rượu loạn tính, Lâm Lang không dám khinh thường, thở gấp nói: "Anh đừng mượn rượu giở trò."
Không thấy người nọ đáp lại, chỉ tiếp tục ôm cậu không nhúc nhích. Lâm Lang ngẩng mặt nhìn, thấy Hàn Tuấn đã ngủ say, hành động vừa rồi giống như mấy ngày nay đã quen ôm cậu.
Đêm đông ở nông thôn rất khổ, Lâm Lang sức khỏe kém, tay chân thường đến nửa đêm mới ấm lại, bà nội Lâm hay đổ nước nóng vào chai nước biển bệnh viện, rồi đặt vào chăn để sưởi ấm chân cho cậu. Chai mới đầu thì nóng hổi, sáng hôm sau lạnh như băng, nó đã cùng cậu vượt qua biết bao mùa đông giá rét. Giờ đây lại ấm áp như ngày xuân tháng ba. Có một người bên cạnh cũng không hẳn là chuyện xấu.