Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 208: PN 3: Đời này kiếp này (2)

Mở cửa nhà, chuyện đầu tiên Lâm Lang làm là vô toilet, đi vệ sinh xong thì về phòng ngủ một giấc, giờ cậu đỉ ngủ cũng không thích mặc quần áo, sợ Hàn Tuấn lại đây phá mình nên tiện tay khóa cửa luôn.


Giấc này lại ngủ đặc biệt sâu, tỉnh lại mới thấy bên ngoài đã tối sầm, cậu dụi mắt ngồi dậy, mặc đồ vào rồi mở cửa phòng, phát hiện trong nhà im phăng phắc, chỉ có đèn trong thư phòng vẫn sáng. Buổi trưa không ăn cơm, giờ cậu thấy hơi đói rồi, bèn tròng mỗi cái quần đùi ngắn, thân trên mặc áo rộng rãi, tay cầm một lúc ba trái trứng gà và một cọng hành, cười khoe răng, đứng trước mặt hắn bảo: "Em đói, anh làm món trứng chiên hành cho em đi!"


Bởi mới thức giấc không lâu, giọng nói lười nhác của Lâm Lang thoảng chút gợi cảm, tiếng nài nỉ khiến xương Hàn Tuấn muốn mềm nhũn cả ra, vội vàng đồng ý, xong xắn tay áo đứng lên: "Giờ mới biết đói hả, hồi hai giờ tôi gõ cửa mãi chẳng thấy em ừ hử tiếng nào. Ngủ mà cũng phải đề phòng tôi?"


Lâm Lang không biết làm sao, chỉ đành ra chiều thật ngoan ngoãn, hướng ánh mắt ướt át về phía hắn rồi cười một cái, bổ sung: "Bữa nay làm mặn mặn nha, cả ngày ăn ngọt rồi, em muốn ăn mặn chút."


Hàn Tuấn bước tới cửa nhận đồ từ tay cậu, tiện thể gõ đầu cậu một phát: "Coi tôi thành bà mẹ già để sai bảo rồi hả." Nói đoạn, hắn liền cúi xuống. Lâm Lang không muốn hy sinh nhan sắc, vừa cười vừa quay mặt đi: "Làm gì vậy, đi nấu cơm lẹ đi."


"Tôi đây đàn ông đường đường lại suốt ngày làm ba cái việc của mẹ già, thế mà không được thưởng à?"


Lâm Lang vẫn không chịu, vùng vẫy toan rút lui, hắn kéo cậu lại, gặm lên môi cậu một phát: "Phạt em cái tội đi ngủ dám khóa cửa đề phòng tôi." Nói xong lại hôn, bấy giờ mới buông cậu ra: "Còn đây là phần thưởng nấu cơm."


Lâm Lang tựa lên cửa thở dốc, Hàn Tuấn cười rồi chui vào bếp. Mới ba năm không gặp mà tay nghề nấu nướng của Hàn Tuấn đột nhiên tăng mạnh, bây giờ hễ hai người ăn ở nhà là hắn lãnh việc cầm muôi. Ba trứng quá ít, Hàn Tuấn tăng thêm hai trái nữa, sau hai ba động tác thành thạo, món trứng vàng óng mềm mại đã ra lò, hắn còn tự chủ trương nấu thêm hai món một canh. Lâm Lang đang làm ổ trên sofa xem một bộ phim võ hiệp trên TV, quay lại thấy nhiều món như vậy, bèn nói: "Hôm nay khẩu vị em không tốt, ăn không hết lắm thế đâu."


"Bé cưng vô lương tâm, em đói còn tôi thì không chắc?" Hàn Tuấn ngồi xuống, đưa đũa cho cậu: "Sao mà ngủ nguyên buổi chiều thế, mệt dữ vậy sao?"
"Mùa xuân hay buồn ngủ mà, hai ngày nay anh cứ hành em liên tục..." Lâm Lang hơi xấu hổ, nếm thử trứng rồi bảo: "Hơi mặn. Lần sau cho ít muối hơn tí nha."


Hàn Tuấn ngậm cười nhìn cậu, đàn ông ba mươi tuổi nom càng thêm quyến rũ, chín chắn và kín đáo, đã vậy còn gợi cảm. Lâm Lang cúi đầu giả bộ húp canh, đỏ mặt nói: "Anh đừng nhìn em bằng cái kiểu háo sắc đó nữa."
"Tự em suy nghĩ linh tinh thì có, tôi nhìn em bằng cái kiểu háo sắc bao giờ."


Gần đây Hàn Tuấn cứ thích vặn lời cậu. Lâm Lang không nhịn được nữa, nhớ ban nãy vừa xem lục đại thần công bát đại môn phái, bèn uy hϊế͙p͙ hắn, làm động tác chưởng: "Có tin em một chưởng đánh chết anh không?"
Hàn Tuấn ung dung liếc cậu một cái, cười đáp: "Tôi không tin đấy!"


Thế là Lâm Lang xìu luôn. Không phải Hàn Tuấn không tin, mà cậu đích xác chẳng cách nào hạ thủ. Sau bữa cơm, cậu vô bếp rửa chén, rửa xong ra thì hắn đã đi tắm. Cậu xem TV một chốc, cảm thấy không có gì thú vị, bèn tắt TV rồi cầm quyển tạp chí lên đọc. Kỳ thực cậu cũng không thích tạp chí này lắm, mấy loại báo Hàn Tuấn hay xem khá nhàm chán, cậu đọc không hiểu, chỉ có tạp chí thời trang thì lâu lâu còn xem. Cậu đang đọc thì bỗng nghe tiếng mở cửa phòng tắm, tiếp theo liền thấy hắn tiến từng bước tới gần mình, cười gọi: "Lâm Lâm, ngẩng đầu lên."


Cũng chẳng phải lần một lần hai làm chuyện này. Lâm Lang ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, buộc phải rủ mắt vờ vịt đang xem tạp chí, nhưng mới khẽ nhấc mắt đã bắt gặp bắp chân khỏe mạnh của hắn, còn có lông chân ngắn cong và ươn ướt. Tim cậu thắt chặt, nảy lên thình thịch, hai tai đỏ rực: "Anh mau mặc quần vào đi."


Trong ba năm không gặp, dường như Hàn Tuấn phát tiết mọi khao khát ȶìиɦ ɖu͙ƈ lên việc tập thể hình, thân hình càng cao to cường tráng, toàn thân cũng tràn ngập hormone giống đực. Lâm Lang không dám nhìn, lần nào nhìn cũng thấy lửa dục bốc phừng phừng. Cậu không hề có sức chống cự trước cơ thể hắn, dẫu phản kháng cỡ nào, Hàn Tuấn vẫn có thể thu phục cậu nhanh gọn.


Trong mắt cậu, không loại si mê nào có thể sánh bằng cảm xúc cậu dành cho Hàn Tuấn.


Hàn Tuấn cười một tiếng rồi xông qua, cậu không trốn, cũng không thực sự muốn trốn, loáng cái bị hắn ôm lên, lật người để cậu cưỡi ngang hông mình, còn hắn thì nằm trên sofa vuốt ve cậu. Lâm Lang lúng túng chẳng dám ngẩng đầu, dạo này cứ hễ được Hàn Tuấn vuốt ve là lại hưng phấn vô cùng, chả biết có phải người hơn hai mươi đang độ sung mãn hay không, nhiều khi xong việc nhớ lại luôn cảm thấy bối rối, sợ Hàn Tuấn cho rằng cậu quá ɖâʍ đãng. Hàn Tuấn trông thì bại hoại háo sắc thế thôi, thực ra bản chất vẫn là đàn ông Trung Quốc truyền thống, cậu sợ mình quá ɖâʍ đãng sẽ khiến Hàn Tuấn không thích. Hắn hôn trán cậu, hỏi: "Hôm nay được không?"


Lâm Lang đỏ mặt đáp: "Không được, mai em phải đến công ty, vả lại dạo này lúc nào cũng thấy mệt."


Hắn rõ ràng có chút bất mãn, nhắm cổ cậu cắn một phát. Mùi hương sau khi tắm vừa tươi mát vừa thơm tho, Lâm Lang thoáng mê muội, trong đầu vang ong ong, sợ mình nhất thời khó kiềm nén mà thất thủ. Từ khi hai người quay lại với nhau, Lâm Lang phát hiện mình thay đổi rõ rệt, nhiều khi không khống chế được tình cảm. Có lần ra ngoài với Cao Chí Kiệt, cậu còn than rằng: "Tôi nghĩ tinh thần mình hiện giờ có vấn đề, cứ thấy Hàn Tuấn là trong lòng lại thỏa mãn, cứ muốn khóc thôi."


Cao Chí Kiệt hơi giật mình, trợn mắt hỏi: "Tôi có thấy ổng tốt đến mức ấy đâu, tôi hỏi cậu, cậu yêu Hàn Tuấn, rốt cuộc là yêu điểm nào của ổng vậy?"


Lâm Lang nghĩ thật lâu cũng không ra lý do cụ thể. Cậu nghĩ, yêu một người mà cứ khăng khăng muốn biết là yêu điểm nào, nhất định tìm bằng được lý do, vậy có lẽ không phải yêu. Cậu yêu Hàn Tuấn là bởi Hàn Tuấn khiến cậu rung động. Không phải cao hay thấp, mập hay gầy, cũng không phải là đẹp hay xấu, giống như người cậu thích nên mang dáng vẻ của Hàn Tuấn, khuôn mặt, miệng, thân thể và cả linh hồn.


Nhưng trái ngược với cậu, tình cảm của cậu từ kín đáo kiềm nén biến thành càng ngày càng nồng cháy, còn Hàn Tuấn tựa hồ lạnh nhạt hơn trước một chút. Cậu nhớ trước kia hắn luôn nhiệt tình đến gần như điên cuồng mà, có lúc cậu hoài nghi phải chăng cảm xúc trong hắn đã bắt đầu phai nhạt, nhưng thái độ nhiệt tình trong chuyện giường chiếu của hắn vẫn khiến cậu an tâm. Theo như cậu tra trên mạng về số lần làʍ ȶìиɦ mỗi tháng của đàn ông phương Đông: người lao lực hai mươi tuổi là 13, lần; người lao tâm hai mươi tuổi là 17, lần; người lao lực ba mươi tuổi là 8, lần; người lao tâm ba mươi tuổi là 12, lần. Cậu không cần coi cũng biết số lần Hàn Tuấn làm cùng cậu nhiều hơn số liệu ấy gấp mấy lần, gần như thiếu dục là không vui. Tính tình Lâm Lang vốn cẩn thận, cũng rất chú ý giữ gìn phương diện tình cảm. Cậu biết một mặt của sức hấp dẫn dựa vào trời sinh, mặt khác dựa vào đầu tư. Khi một người cứ tự tin rằng nền tảng tình cảm nhiều năm đã vô cùng vững chắc, thì nguy cơ đã lặng lẽ hình thành. Nếu hai người sống bên nhau cùng cảm thấy việc làʍ ȶìиɦ giống như nhai sáp, lúc này mà xuất hiện cám dỗ mãnh liệt từ bên ngoài, thì rất dễ phát sinh chuyện ăn vụng. Sinh lý và tâm lý tốt nhất nên hòa hợp, đối với sức khỏe va tâm hồn cũng chỉ có ích chứ không hại.


Có lần hai người nằm trên giường tán gẫu, cậu đột nhiên phát hiện cơ thể hắn có vẻ cường tráng hơn trước kia, bèn vén tay thử so với hắn. Vừa so liền bị dọa giật nảy, cánh tay hắn thế mà sắp to hơn cả bắp chân cậu, không khỏi trợn mắt bảo: "Sao tay anh to vậy?"
"Em thích tôi vạm vỡ hay không vạm vỡ?"


"Ý em không phải..." Lâm Lang đỏ mặt bảo, lập tức nghe hắn cười nói hư hỏng bên tai mình: "Tôi biết em thích mà."


Lâm Lang thích thì thích thật, nhưng không thích kiểu cơ bắp lồ lộ, mà là dạng có vị đàn ông, nói chung là háo sắc. Cậu cũng chỉ là người trưởng thành bình thường thôi, lại đang tuổi khí huyết dồi dào nữa chứ. Hàn Tuấn nhéo eo cậu, nói: "Em cũng gầy quá, ôm cứ cứng ngắc."


Một câu vô tâm của hắn lại gõ tỉnh Lâm Lang. Từ đó trở đi, cậu phá lệ quan tâm việc ăn uống, chiều thứ bảy mỗi tuần vận động xong, dù mệt đến mấy cậu cũng không chịu ngồi xuống, vì cậu thấy trên mạng bảo vận động xong mà ngồi thì mông sẽ dẹp. Cậu chăm chỉ luyện yoga và hình thể như thế, không thể vì nhất thời tham lười mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cậu không hề thấy cực, ngược lại còn đắc ý và phấn khích.


Mặc dù Hàn Tuấn bảo toàn thân cậu không chỗ nào hắn không thích, song từ bộ phận hắn hay vuốt ve nhất, Lâm Lang biết hắn thích mông mình nhất, lúc nào cũng khen mông cậu rất gợi cảm rất mê người, xoa lên vô cùng thoải mái. Lâm Lang tra Baidu, thấy hình như mấy người trên mạng cũng thích nhất phần mông, đồng thời cậu cũng hiểu tầm quan trọng của cái mông. Thời gian quả chẳng phụ lòng người, nhờ được cậu chăm sóc tỉ mỉ, hôm nay đến chính cậu cũng hài lòng với mông mình. Dẫu sao cũng mới hơn hai mươi, là độ tuổi rực rỡ như hoa, cậu vừa chú ý tập luyện, giờ mỗi lần sờ mông cậu, hắn luôn khen không dứt miệng, nói đàn hồi, căng chặt, mịn màng, tròn tròn trơn trơn. Đành rằng Lâm Lang xấu hổ, nhưng trong lòng chủ yếu vẫn thấy vui. Cậu chưa có kinh nghiệm yêu đương gì, kinh nghiệm duy nhất cũng là Hàn Tuấn cho, nên chỉ có thể xem phân tích của người khác trong sách hoặc trên mạng. Dù ai cũng bảo tình yêu rất quan trọng, nhưng ȶìиɦ ɖu͙ƈ cũng quan trọng chẳng kém, ȶìиɦ ɖu͙ƈ không tình yêu vẫn có thể đi tiếp, song tình yêu không ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì trước sau cũng có ngày cảm xúc mãnh liệt tan vào hư vô, bởi con người đều có dục vọng, có một mặt thiên về động vật, tình sắc hợp nhất mới là cảnh giới tối cao. "Ông chú mê giai" Hàn Tuấn chưa bao giờ lơ là việc theo đuổi sắc.