Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 200: Hoa nở đến đồ Mi càng thêm nồng nàn

Về đến nhà đã chín giờ hơn, Cao Chí Kiệt đưa cậu tới cổng tiểu khu rồi về ngay, Lâm Lang đi mấy bước đã thấy Hàn Tuấn thong thả lượn qua lượn lại trước cửa nhà. Nhác thấy cậu, hắn lập tức đút hai tay vào túi, nhìn cậu bằng vẻ mặt không vui: "Còn chưa rời khỏi tôi mà đã bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt rồi hả?"


Lâm Lang đỏ mặt ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai, lá gan mới phình lên: "Chưa tách ra mà anh đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi, chờ sau này không còn em bên cạnh liệu có ngủ nổi không đây?"


Hàn Tuấn nghiến răng nối gót vào nhà, mới bước vào đã ấn cậu lên tường: "Lẳng lơ thế này cơ mà, xem ra tôi phải mua đai trinh tiết cho em đeo thôi."


Lâm Lang lại chẳng thấy xấu hổ, vì cậu căn bản không biết đai trinh tiết là thứ gì. Hai người khóa môi một hồi tại cửa, hôn đến triền miên nhiệt tình. Lâm Lang bỗng dưng thấy buồn, ôm cổ hắn khẽ nỉ non: "Em không muốn tách khỏi anh."
"Tôi cũng không muốn, ngoan, tối đa là một năm thôi."


Lâm Lang dựa lên vai hắn: "Một năm cũng dài lắm, em đang độ tuổi đẹp nhất đó, coi chừng em ngoại tình."
"Nếu tiểu hồng hạnh nhà em dám vượt tường, tôi lập tức diệt em tận gốc." Hàn Tuấn mê đắm ngửi mùi hương nơi cậu: "Em nên nhìn rõ tình thế, trên đời nào còn ai tốt hơn tôi?"


Lâm Lang cúi đầu, hỏi ngược lại: "Chỉ có thể làm vậy thôi sao?"
"Kỳ thực tôi có một kế hoạch."
"Kế hoạch gì?"
Hàn Tuấn ôm cậu nằm xuống sofa, hai người quấn riết lấy nhau, chỉ là hôn môi đơn thuần cũng có thể khơi mào lửa nóng: "Bí mật, giờ chưa thể cho em biết."


Lâm Lang bật cười, mi mắt sáng rỡ như hàm chứa ánh đèn, đoạn cậu cúi đầu áp trán lên trán hắn, cất giọng buồn bã mà mệt mỏi: "Em tin anh."
"Vậy chúng ta hứa với nhau đi." Hàn Tuấn nâng cậu dậy, cưỡi trên thắt lưng cậu.
"Hứa cái gì?"


"Khoảng thời gian không có tôi ở bên không được rung động trước người đàn ông khác, ngay cả thân cận cũng không được, bằng không đừng mong tôi tha cho em, còn đi đánh gãy chân thằng kia."
Lâm Lang bĩu môi: "Nhỡ anh đa tâm, hiểu lầm thì sao?"


"Dù tôi hiểu lầm, mọi chuyện không phải thật cũng không được, nếu có thể khiến tôi hiểu lầm chứng tỏ em thân thiết với người kia hơi quá."


"Em không phải loại người đó." Lâm Lang xấu hổ nói: "Người lo lắng phải là em mới đúng, anh..." Mặt cậu đỏ rần, giọng điệu có chút kích động: "Anh... anh là đồ ngựa giống!"
Hàn Tuấn sửng sốt, rồi tức khắc bật cười, nắm tay Lâm Lang hỏi: "Sao đổ oan cho tôi vậy hả?"


"Anh... nếu bên cạnh không có ai, anh chẳng đời nào chịu nhịn đâu."
"Trước kia đâu có ai, cũng không ai tới đây, tôi không phải người phóng túng... Chỉ em là ngoại lệ thôi."
"Vậy ai năm ngoái mới nói đàn ông một khi ăn mặn rồi sẽ có nhu cầu?"


Hàn Tuấn nhất thời cạn lời. Mắt Lâm Lang tối sầm, trầm giọng bảo: "Anh lo mà quản cho tốt chính mình, bằng không đừng trách em nhẫn tâm. Nếu anh dám léng phéng với ai khác, cả đời này đừng mong em tha thứ, cái khác có thể nhịn, riêng chuyện này thì không."
"Vậy tôi có nhu cầu thì sao? Hay mình lén gặp mặt đi?"


"Giống yêu đương vụng trộm ấy hả, em không thèm." Lâm Lang đỏ mặt, nắm tay phải của hắn tới trước mặt: "Anh có thể nhờ nó."
Hàn Tuấn kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Tôi từng này tuổi rồi mà em còn muốn tôi nhờ nó, mất mặt lắm biết không?!"


"Gần đây phóng túng quá độ, vừa hay có cơ hội điều dưỡng thân thể, tốt quá trời."
Hàn Tuấn vừa nghe liền ngồi dậy: "Sao lại nói vậy, chẳng lẽ em cảm thấy cơ thể tôi không bằng hồi trước?"
Lâm Lang lúng túng, lí nhí đáp: "... Nói chung... Nói chung là không lâu bằng trước kia..."


"Tôi là sợ em ăn không tiêu mới hi sinh rút ngắn thời gian xuống hết mức có thể, em lại đi nghi ngờ tôi không được?!"
Nói đoạn, Hàn Tuấn bế cậu lên bằng một tay: "Hôm nay mà không làm đến rạng sáng, về sau tôi không chạm vào em nữa."


Lâm Lang muốn xin tha, nhưng không kịp nữa rồi. Có lẽ bởi hoa xuân đang bung xòe những nụ hoa cuối cùng, nên hương thơm đặc biệt nồng nàn. Hai người lăn lộn cuồng nhiệt trên giường, toàn thân ướt rượt mồ hôi, Hàn Tuấn dường như muốn chứng minh bản thân nên kéo dài một cách đáng sợ. Cơ thể Lâm Lang yếu ớt, vốn đã chẳng tích trữ bao nhiêu, bắn hai ba lượt đã bắn không ra nữa, ngưỡng cổ thở hổn hển. Hắn phủ trên người cậu, thân hình thon dài mạnh mẽ lấp loáng ánh nước, mười ngón tay đan chặt vào tay cậu, thắt lưng đong đưa thong thả mà dai dẳng, đường nét cơ bắp căng chặt khỏe khoắn, tựa như một bức tượng Hy Lạp cổ. Lâm Lang nằm sấp trên giường, vặn vẹo khó nhịn, nức nở mà rằng: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn, ngoài em ra anh không được ôm ai hết..."


Hàn Tuấn thở dốc, xoay mặt cậu qua hôn lưỡi: "Gọi ông xã đi."
"Ông xã... ông xã..." Lâm Lang khóc thành tiếng: "Anh bảo em làm gì cũng được, chỉ cần đừng quên em."
"Vậy em kẹp chặt chút nữa..."
Lâm Lang quả nhiên thít chặt đường ruột, lại cắn môi mắng: "Anh là đồ sắc ma, sắc ma..."


Hai người họ đang hành động trái ngược nhau, Hàn Tuấn nói mấy câu hạ lưu là vì Lâm Lang trước nay luôn thích, thân thể cũng thường trở nên mẫn cảm hơn khi nghe những lời có vẻ thô tục của hắn. Song Lâm Lang giờ đây chỉ một mực nghĩ hắn là sắc ma, đời nào tin tưởng hắn chứ? Lâm Lang có chút thương tâm, mơ màng tiếp cận cổ hắn, cắn mạnh một phát.


Hắn đau đến kêu một tiếng, thắt lưng lại húc một cái, Lâm Lang "ưm" một tiếng rồi bắn ra, bấy giờ mới phát hiện cổ hắn bị mình cắn chảy máu, nhất thời choáng váng, nghẹn ngào hô: "Em... em cắn anh chảy máu rồi..."


Hàn Tuấn phì cười, ôm cậu ra sức đưa đẩy, thân hình dồi dào sinh lực quá đỗi, mang theo hương vị dụ hoặc. Người nọ tràn trề ham muốn đến vậy lại khiến Lâm Lang kinh hoảng, cậu sợ tương lai Hàn Tuấn không chịu nổi tịch mịch, cũng sợ mình sẽ không biết xấu hổ mà nhung nhớ cơ thể này. Cậu khẽ thè lưỡi ɭϊếʍƈ lên vết thương của hắn như mèo con, cố nén tật sợ máu. Mồ hôi trên người cả hai đều tập trung tại eo bụng hắn và đùi cậu, tiếng nước dính dấp vang lên theo từng động tác. Vô khối tình tiết phim truyền hình chợt xẹt qua đầu cậu, cậu nghĩ liệu cha Hàn Tuấn có tìm một đám gái đẹp tới đây, sau đó cho Hàn Tuấn uống thuốc kích dục, buộc hắn ngủ với phụ nữ lần nữa, thậm chí mấy cô nàng còn mang thai, từ nay về sau Hàn Tuấn không bao giờ trở về được nữa. ȶìиɦ ɖu͙ƈ và nỗi phiền muộn bủa vây cậu, đầu óc rối tinh rối mù, như đang trôi nổi bồi hồi tại lằn ranh sinh tử. Hàn Tuấn vừa thở dốc vừa nhéo nhéo mông cậu: "Ss, hút chặt quá vậy!"


Lâm Lang đã muốn ngất tới nơi, hắn nâng chân cậu gác lên vai có chút thô bạo, rồi vội vàng cắm vào. Cửa huyệt khẩu đã sưng đỏ và mềm dẻo, phía dưới của hắn bừa bộn mất trật tự, lại bị dịch ruột non thấm ướt, trông cây gậy đỏ tía như đang lôi máu ra từ lỗ huyệt. Lâm Lang nghe âm thanh cắm rút ngày càng dồn dập, Hàn Tuấn đột nhiên than khẽ, mồ hôi không ngừng xuôi theo lưng hắn và chảy xuống đùi cậu. Hắn gầm nhẹ, dốc sức húc liền mấy cái vào trong cậu, mỗi lần đều chỉ tiến chứ không lùi, rõ ràng đã hết cỡ mà vẫn cố đâm, liên tục húc vào theo động tác cắm rút, đẩy cậu lên tận đầu giường. Nhận thấy từng luồng nóng rực phun vào sâu trong người mình, cậu ưỡn cổ hét khàn giọng.


Lâm Lang thất thần nằm trên giường, trên người loang lổ dấu hôn, hắn ôm cậu từ phía sau, nói có chút đắc ý: "Hai tiếng..."


Lâm Lang trở mình, ôm lấy thân thể ướt đẫm của hắn, lặng thinh không nói gì. Hàn Tuấn thở dốc một hồi mới nghe Lâm Lang khàn giọng bảo: "Dù anh làm với người khác cũng không sao, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi."


Tình yêu đáng giận thế đấy, khiến kẻ kiêu ngạo quật cường như cậu cũng sẵn sàng buông bỏ tự tôn, vẫy đuôi mừng chủ.
Nhưng Hàn Tuấn không nghe rõ, bèn ghé sát khóe miệng cậu, hỏi: "Em nói cái gì?"
"Anh từng nghe tuổi trẻ bạc tình chưa?"
"Chưa."


"Nghe bảo tuổi càng nhỏ càng dễ lãng quên tình cảm. Ví như một đứa trẻ, nếu anh ẵm nó đến một nơi xa lạ, mấy hôm đầu nó sẽ quấy khóc, nhưng thời gian sau sẽ ỷ lại người bên cạnh, lâu dần sẽ hoàn toàn quên bẵng người trước kia."
"Lâm Lâm..."


"Em cũng hy vọng mình có thể bớt nhớ về anh đi, như bây giờ em thấy mệt và sợ hãi lắm, muốn mình yêu ít hơn anh một chút mới tốt."
"Không được."
"Anh bá đạo quá."


"Tôi bá đạo đấy, tôi cho em cả mạng sống, mọi thứ của em nên thuộc về tôi, tình yêu, thân thể, thời gian cũng vậy. Dù tôi muốn em đợi mười năm, em cũng phải đợi, hơn nữa phải luôn giữ ngọn lửa trong lòng cháy thật mạnh, chờ tôi về tìm em."
"Tốt thôi, anh nhớ kỹ mọi lời mình nói đó."


"Còn gì muốn hỏi tôi không?"
Lâm Lang suy nghĩ một hồi, hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, hỏi: "Anh sẽ luôn đối tốt với em chứ?"
Hàn Tuấn phì cười, ôm cậu hỏi: "Chẳng phải trả lời nhiều lần lắm rồi sao?"
"Vậy anh trả lời lần nữa đi."
"Sẽ."


Lâm Lang bật cười, nước mắt trào ra từ khóe mắt, cậu lau đi rồi bảo: "Đây là lần đầu tiên anh trả lời vấn đề này dứt khoát như vậy. Em hỏi nhiều lần rồi, nhưng câu trả lời hôm nay khiến em vui nhất." Dứt lời, cậu hôn chụt lên môi hắn: "Được rồi, mình chia tay đi."


Hôm sau Lâm Lang đi, bên ngoài nổi gió rất lớn, cánh hoa rơi lả tả trong tiểu khu rồi bị gió thổi héo, lộ rõ vẻ tiêu điều, rụng đặc biệt dày dưới bậc thềm. Lâm Lang đi một cách tiêu sái mà nhanh nhẹn, không do dự, không quay đầu, bóng lưng tuấn tú thẳng tắp hòa vào muôn hoa, thậm chí khiến Hàn Tuấn nghi ngờ đây là kết quả Lâm Lang vẫn hằng mong đợi. Thế giới ngoài kia bao la, không có hắn trói buộc, hào quang của chú phượng hoàng hoàng kim bay ra từ nông thôn này chẳng rõ sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn.