"Em đừng đau lòng, tôi thật sự không ngờ em sẽ để ý đến vậy..." Hàn Tuấn nói thì nói thế, song ngữ khí lại nhẹ nhõm. Cái người làm gì cũng thích giấu nhẹm trong lòng như Lâm Lang lại nổi cơn ghen vì hắn, thực tình quá hiếm thấy, nói thật hắn ngoại trừ cao hứng thì chẳng còn gì khác.
Nhưng Lâm Lang lại bắt gặp vẻ mặt kia của hắn, càng cảm thấy tiền đồ của mình vô vọng. Nếu có thể lựa chọn, cậu không mong mình sẽ yêu sâu đậm nhường này, bởi sẽ luôn sống trong sợ hãi và mỏi mệt.
"Anh cứ hả hê đi, về sau thích có lệ với em thế nào thì cứ việc, dù sao em cũng khăng khăng một lòng với anh rồi, anh muốn chà đạp kiểu gì thì tùy!"
"Lâm Lâm!"
Lâm Lang cũng biết bộ dạng của mình quá dọa người, chẳng có tí mặt mũi nào, song cậu biết làm sao đây, cõi lòng thương tâm quá đỗi, giống như pháp bảo duy nhất sót lại cũng biến mất rồi, chỉ có thể dựa chết vào bố thí của Hàn Tuấn một cách hèn mọn. Lâm Lang giận dỗi bước thật nhanh lên trước, nhưng hắn lại không đuổi theo, cậu đau lòng muốn chết, vừa tức vừa sợ, lại chạy thêm vài bước nữa, rồi bắt đầu hối hận. Cậu ghét chính mình không che giấu nổi lòng ghen tị, lại hối hận sao mình hẹp hòi đến thế.
Cậu rốt cuộc kiềm lòng chẳng đậu mà quay đầu lại, cân nhắc nên lấy cớ gì cho mình một bậc thang. Nhưng vừa xoay người liền lạnh thấu tâm can, vì nào còn bóng dáng Hàn Tuấn nữa, cậu nôn nóng ngó dáo dác, rốt cuộc trông thấy hắn bước lên một chiếc taxi gần trạm xe buýt đối diện.
Lần này Lâm Lang triệt để choáng váng, cậu đứng trong mưa, nước mắt không nghe lời mà tuôn rơi. Cậu nghĩ bản thân rất dễ khiến người ta chán ghét, Hàn Tuấn cũng chịu không thấu loại người như cậu. Cậu đứng mãi trong mưa, sợ người khác nhìn ra điều bất thường, đành sải bước chạy tới mái hiên của cửa hàng bên cạnh, nén nước mắt không dám khóc thành tiếng. Nhưng cậu nhịn quá vất vả, thấy đằng trước có một nhà vệ sinh công cộng, bèn nhanh chóng chạy tới đó, tiến vào một buồng, đóng cửa rồi đứng bên trong bật khóc. Lệ lăn xuống từng giọt, vương trên mặt vẫn ấm nóng hôi hổi.
Cậu khổ sở cũng không phải vì trận tranh chấp này, biết rõ đó chỉ là ít xích mích ngắn ngủi giữa mình và Hàn Tuấn, không chừng về nhà liền hòa nhau, sở dĩ bi thương là vì sợ rằng đây chỉ là khởi đầu, mai sau tình huống tương tự sẽ ngày càng nhiều. Cậu nên làm gì bây giờ, cậu phải chăng nên học cách bao dung, dẫu tương lai Hàn Tuấn thực sự ngoại tình, cậu cũng nên nén giận, chuyện to hóa nhỏ mà cho qua?
Màn đêm đã buông xuống, trời lờ mờ tối, mưa lại dần yếu đi. Cậu ăn đại một tô mì ở ngoài, nhưng ăn chả thấy mùi vị gì, nuốt hai miếng rồi buông đũa. Cậu quay về tiểu khu, đi tới đi lui trước cửa nhà, mắt thấy ngoài trời càng lúc càng lạnh, bấy giờ mới mở cửa bước vào. Hắn nhàn nhã ngồi trên sofa đọc báo, cứ như đã quên bẵng chuyện không thoải mái mới phát sinh giữa họ. Cậu bê đôi mắt đỏ bừng bước qua, ngồi xuống cạnh hắn, quá đỗi không cam lòng, thật chỉ muốn khóc òa lên, nhưng vẫn nhỏ giọng năn nỉ: "Hàn Tuấn..."
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền rơi nước mắt, cảm thấy mình thật đáng thương, cũng thật đáng giận, chính mình còn thấy xem thường bản thân. Song cậu bây giờ làm gì còn cốt khí, chỉ ngồi tại chỗ chùi nước mắt, hỏi khẽ: "Hồi chiều sao anh không nói tiếng nào đã đi rồi?"
Hàn Tuấn thả báo xuống, im lặng nhìn cậu: "Em khóc cái gì? Sợ tôi không cần em nữa sao?"
Lâm Lang nghe thế thì sợ hết hồn, rưng rưng ngẩng đầu lên: "Hàn Tuấn..."
"Biết tôi giận cái gì chưa?"
"Em... em không nên nhỏ mọn như vậy, từ nay em nhất định không thế nữa, chỉ cần anh... chỉ cần anh không cùng người khác... em sẽ không tức giận."
Hắn nghe xong, sắc mặt lại trở nên khó coi: "Em rộng lượng như vậy thật sao, chỉ cần tôi không lên giường với người khác thì làm gì em cũng không tức giận?"
"Cũng không phải... không phải thế..." Lâm Lang mím môi, đáp không nên lời.
"Tôi giận không phải vì em lòng dạ hẹp hòi, người đang yêu hẹp hòi là rất bình thường, tôi giận vì em không nghe lời tôi, quá thân cận với Cao Chí Kiệt."
"A?" Lâm Lang hơi giật mình: "Em với Cao Chí Kiệt..."
"Đừng nói mấy câu na ná như em và cậu ta chỉ là bạn, tôi không tin, chỉ cần em thề từ nay phân rõ giới hạn với cậu ta, hai ta lập tức giảng hòa."
Lâm Lang mím môi, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng không nói câu nào.
"Sao không nói gì?"
"Em sẽ cố gắng..." Nước mắt rơi xuống tí tách, Lâm Lang tủi thân quá đỗi, còn thấy uất ức khôn xiết, hai mắt bị dụi đến đỏ ửng. Hàn Tuấn bấy giờ mới thả lỏng nét mặt, dang tay ra, nói: "Lại đây tôi ôm một cái."
"Quần... quần áo em ướt cả rồi..." Lâm Lang đứng lên khỏi sofa: "Em đi thay đồ."
Nhưng hắn cũng lập tức đứng lên cùng cậu. Lâm Lang trở lại phòng ngủ, hiện cậu đã dọn vào phòng Hàn Tuấn, cậu cởi áo khoác, quay đầu thấy hắn đang ngồi trên mép giường nhìn mình, bèn xấu hổ bảo: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo."
"Thay quần áo thì thay đi, tôi nhìn thì không thay được à?"
Lâm Lang đỏ mặt cởi luôn quần xuống, chỉ tròng mỗi cái qυầи ɭót trắng, cúi lưng tìm đồ trong tủ quần áo. Trên người cậu tràn đầy dấu hôn đỏ thẫm, vòng eo mảnh khảnh khiến vết hõm trên mông càng sâu, nom gợi cảm vô vàn. Lúc cậu muốn mặc quần vào, hắn đột nhiên đi tới ôm cậu, ghé tai cậu thì thầm: "Lâm Lâm, em thật xinh đẹp."
Giọng hắn dịu dàng xiết bao, phảng phất yêu thương da diết không thể tự kiềm chế, cậu mơ màng ngoái đầu lại, hắn đã tháo dây lưng, si mê hôn cổ cậu: "Hôm nay em quyến rũ lắm."
Lâm Lang muốn phản kháng, nhưng thiết nghĩ hai người mới làm hòa, suy cho cùng vẫn không dám. Hôm nay đã làm hai lần, phía sau còn hơi sưng, lúc hắn tiến vào, cậu che miệng bật khóc khe khẽ. Song cậu càng khóc, hắn lại càng hưng phấn, nỗ lực ma sát trong cơ thể cậu, vừa cắm rút vừa hỏi: "Yêu tôi đến thế sao?"
Toàn thân Lâm Lang nóng lên, nghẹn ngào gật đầu, cậu thương hắn thế đấy, chỉ hận không thể chết ngay giờ khắc này, khi mà hắn vẫn còn yêu cậu. Cậu vòng tay lên cổ hắn, vặn vẹo vòng eo, nói: "Tuấn, Tuấn, anh sẽ luôn tốt với em như bây giờ chứ?"
Nhưng Hàn Tuấn không đáp lời cậu, chỉ đưa đẩy càng mạnh hơn. Khoái cảm nuốt sống Lâm Lang, lưng hắn thậm chí bị cậu cào ra máu. Thời điểm hai người ngã xuống giường, cậu còn khóc òa lên, hắn ôm lấy cậu, hôn lên cái trán ướt mồ hôi: "Ngoan, đừng khóc."
"Em sợ có ngày anh không cần em nữa." Lâm Lang bịt kín mắt: "Em đã như vầy rồi, nếu anh không cần em thì em biết làm sao bây giờ?"
"Không có ngày đó."
Dù thế, Lâm Lang vẫn khóc mãi không thôi, lại sợ Hàn Tuấn nghe thấy sẽ ghét mình, liền che đầu lại. Hốc mắt Hàn Tuấn ươn ướt, cười lôi cậu ra khỏi chăn, nhẹ giọng gọi: "Lâm Lâm."
Kỳ thực chiều nay Hàn Tuấn đột nhiên không từ mà biệt cũng không phải vì ghen, mà biểu hiện của Lâm Lang khi tưởng hắn phải lòng bạn gái Cao Chí Kiệt đã tác động sâu sắc tới hắn, không cam tâm lại chua xót biết bao, khiến hắn có cảm giác mình chưa từng được Lâm Lang yêu nhiều như lúc này. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nảy sinh hứng thú quái ác đến vậy, nhìn dáng vẻ muốn rơi lệ của Lâm Lang, ấy mà lại thấy thích. Lâm Lang sẽ nắm chặt hắn không buông, sẽ vì hắn mà sợ hãi. Hắn cảm thấy thật vui sướng, cũng rất muốn hành động quá đáng hơn chút, hy vọng nhìn thấy càng nhiều biểu hiện căng thẳng của Lâm Lang. Dẫu chính hắn cũng biết ý nghĩ này quá đê tiện, song khắc ấy vẫn muốn tuân theo ham muốn của bản thân, quay lưng gọi taxi bỏ đi.
"Tôi thân mật với cô nàng kia cũng không phải vì thích cô ta, tôi là ghen tị em với Cao Chí Kiệt trò chuyện quá vui vẻ, muốn khiến em cũng ghen nên mới cố tình bày trò. Em cười nhạo tôi cũng được, nổi giận cũng được, tôi ấu trĩ nực cười thế đấy, chẳng khác nào nhóc con nông nổi cả... Mấy cô nàng sao so được với em..."
"Anh lại dỗ em..."
"Tôi nói thật..." Hắn vuốt ve thân thể thon dài của thiếu niên: "Họ làm sao dễ nhìn bằng em, nhạy cảm bằng em, mới chạm vào đã run rẩy không ngừng... Chưa hết... lại còn chặt như vậy... Chỗ đó của phụ nữ không chặt bằng đàn ông, chẳng lẽ em không biết?"
Lâm Lang đẩy tay hắn ra, khàn giọng bảo: "Anh cũng chỉ thích làm với em thôi..."
Hàn Tuấn có cảm giác tự nện đá vào chân mình: "Vậy... Vậy em hỏi tôi mấy cô nàng so với em kiểu gì, tôi muốn trả lời rằng tôi thích chính con người em, em lại bảo tôi chỉ giỏi nói suông, nói theo thực tế thì em nghĩ tôi lưu manh. Tôi có thích em hay không, lẽ nào em không cảm nhận được? Tôi thích làʍ ȶìиɦ với em, nhưng nếu chỉ thích thân thể em thì có thể tìm đại ai đó, rồi cũng sẽ có cao trào. Phải nói tôi chỉ thích làm với mỗi mình em, làm cùng người khác chưa bao giờ thể hội được khoái cảm giống vậy, bởi vì tôi yêu em. Em chưa từng trải qua nên không biết đó thôi, làm cùng người mình yêu và người mình không yêu cảm giác hoàn toàn khác nhau, tôi yêu em, muốn chiếm lấy em, chẳng lẽ là sai ư?"
Lâm Lang gục mặt lên gối, nói nhỏ: "Nhưng nếu có ngày anh không yêu em nữa..."
"Tôi cho em biết, sẽ không có ngày đó đâu, em tin tôi chứ? Giả như có ngày em trưởng thành, chín chắn rồi, phát hiện bản thân đem lòng yêu người khác thì tôi nên làm gì bây giờ?"
"Không đâu. Em không giống anh, em biết mình là dạng người gì, người khác có lẽ sẽ di tình biệt luyến, nhưng em nhất định sẽ không." Lâm Lang mở to mắt, bất động nhìn Hàn Tuấn: "Có một số người sẽ phải lòng rất nhiều người, song em thì thông, chính vì biết mình không phải như thế nên mới sợ hãi."
Hàn Tuấn nhìn cậu không nhúc nhích, tựa như nghe thấy lời thổ lộ êm tai nhất thế gian: "Tôi đây cũng xin nói với em, tôi cũng không phải người như thế. Tôi thấy em nghi ngờ mình cũng sẽ nôn nóng và tức giận. Lâm Lâm, tôi sắp ba mươi tuổi rồi, chuyện gì cũng từng chứng kiến, từng trải nghiệm, tuổi tác và ý chí đủ khiến tôi nhìn thấu mình là loại người gì, có khả năng di tình biệt luyến không, tôi biết rõ hơn bất cứ ai liệu mình có đủ lòng tin cùng ai đó yêu thương nhau cả đời hay chăng. Tôi lấy trách nhiệm ra đảm bảo rằng mình có thể tĩnh hạ tâm lai, đường hoàng yêu một người, nghiêm túc phát triển cuộc tình này. Lâm Lâm, em hãy tin tôi."
Lâm Lang òa khóc nức nở, tiến lên ôm cổ hắn, vừa rơi nước mắt vừa bảo: "Anh phải nhớ kỹ lời mình đó."
Cậu tin tưởng hắn, hơn nữa cũng sẽ nỗ lực để hai người luôn giữ trọn được tình yêu say đắm và xúc cảm mãnh liệt. Cậu muốn thực hiện giấc mộng thuở bé của mình trên chính người đàn ông này, trọn đời, chỉ yêu một người.