Cậu cởi áo lông ra, rồi kéo áo len xuống, lại bị hắn quơ về. Hàn Tuấn ôm cậu thật chặt, cậu bị ép cơ hồ không thở nổi, thân thể cũng run run, thở hổn hển như bị dục vọng khống chế đến mức mất kiểm soát. Bản thân tay trói gà không chặt khiến Lâm Lang cảm thấy hơi thất bại, cậu hung hăng lầu bầu trong lòng hắn: "Anh chờ đó, chờ xem anh già khú rồi em ngược đãi anh thế nào."
Hắn vừa nghe lập tức chống người dậy, nhìn cậu từ trên cao, hỏi: "Vậy em mau ngược đãi tôi đi, chờ tôi già cả đi không nổi nữa, mặc em muốn ngược đãi kiểu gì cũng được hết, miễn em không ghét bỏ."
Lâm Lang ngượng ngùng, hắn nói thế cứ như hai người họ sẽ thực sự sánh bước bên nhau cả đời vậy.
Lòng cậu thoáng chút bùi ngùi, ngước mắt lên hỏi: "Chúng ta ngủ tới mấy giờ thì được?"
Hàn Tuấn lần mò cởi áo khoác, một tay ôm cậu, tay kia trải áo lên chăn: "Tôi cũng không rõ lắm, đây là lần đầu tôi đi, nghe Quách Đông Dương bảo chỗ này là nơi ngắm mặt trời mọc nổi tiếng nên dẫn em tới thôi. Nhưng em không cần lo, mới nãy tôi có hỏi phòng kế bên rồi, người ta nói lúc đi sẽ tiện đường gọi chúng ta luôn."
Lâm Lang suýt nữa bật cười: "Anh biết đi nhờ họ gọi chúng ta, thế sao không hỏi thẳng mấy giờ luôn, tới giờ chúng ta tự dậy được rồi."
"Tôi sợ biết giờ rồi lại canh cánh chuyện ngủ quên, ngủ không được nữa." Hắn ấn chặt lưng cậu, tựa hồ có chút nóng lòng: "Giá mà lúc này được làm ít chuyện xấu thì tốt quá, thời gian cũng trôi lẹ hơn."
Lâm Lang xấu hổ, vờ như không nghe thấy. Hàn Tuấn dứt khoát ôm cậu kéo lên, hất chăn lộ ra đầu cậu: "Tôi nghiêm túc đấy, hay em thử cân nhắc xem?"
"Khỏi cần, em còn muốn leo núi nữa." Lâm Lang trườn khỏi chăn, ngồi dậy bảo: "Anh bảo muốn theo đuổi em mà, giờ còn tính động tay động chân là sao, em vẫn chưa đồng ý đâu."
Hắn cũng ngồi dậy, mặt dày nói: "Một người đàn ông trưởng thành toàn tâm toàn ý ái mộ em, bởi vì quá yêu em nên không ức chế nổi xúc động sinh lý, lẽ nào em nỡ tàn nhẫn phê phán?"
Lâm Lang thiếu điều nghẹn thở: "Anh... Anh cũng dẻo mỏ quá đấy?" Cậu thở đều, đúng lý hợp tình hỏi: "Trong ký túc xá bọn em còn có đứa mê Aoi Sora nữa kìa, chẳng lẽ tụi nó cũng không ức chế nổi xúc động sinh lý, tùy tiện đi sàm sỡ cô ta?"
Hàn Tuấn thoáng kinh ngạc, bất động nhìn cậu. Mặt Lâm Lang đỏ phừng phừng, cậu đúng là nhất thời nông nổi nên nói không lựa lời, chứ dưới tình huống còn lý trí, đập chết cậu cũng không thốt nên lời mất thể diện như vậy. Ánh mắt hắn trở nên ám muội, hết nhìn lại dòm cậu, Lâm Lang thẹn không thể tả, cuống quýt giải thích: "Tụi Hạ Thành Bằng cùng phòng kể đó, em... em chưa coi bao giờ hết."
Hàn Tuấn vẫn không nhúc nhích, thiết nghĩ phải nhanh nhanh đón Lâm Lang đi khỏi cái phòng ký túc sặc mùi ɖâʍ đãng ấy, một Lâm Lang tốt đẹp nhường này đâu thể mặc cho tụi nó làm hư được. Một thằng bé ngay cả xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình còn chưa xác định xong giống Lâm Lang, khó bảo đảm sẽ không "nổi hứng" với phụ nữ sau khi xem thứ đó. Để hắn biết Lâm Lang nảy sinh dục vọng với kẻ thứ ba ngoại trừ hắn, chẳng bằng trực tiếp cầm dao thụi hắn vài nhát.
"Đầu óc sinh viên thời nay sao bậy bạ thế?" Hàn Tuấn cất giọng khinh thường: "Ba cái thứ đó hại sức khỏe lắm, em không nên xem."
Lâm Lang thấy hơi buồn cười: "Chú mà cũng bày đặt ghét bỏ đầu óc người ta bậy bạ hả chú Hàn?"
"Hai chuyện này không giống nhau, hiện tôi là người trưởng thành hoàn toàn đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sự nghiệp thành công, sức khỏe tốt, có nhu cầu với chuyện ấy là bình thường." Nói đoạn, hắn bỗng nhiên đè vai cậu: "Tôi bảo em bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ em cứ khăng khăng coi tôi là tên cuồng ȶìиɦ ɖu͙ƈ?"
Lâm Lang quay mặt đi không đáp, nghĩ bụng dù sao cũng chưa từng thấy ai mê chuyện đó giống anh, ỷ mình thể lực dồi dào rồi làm hùng hục, bất chấp sống chết của cậu. Cậu đâu phải đàn bà con gái, chỗ kia có "thiên phú dị bẩm" cỡ nào cũng chịu không thấu tàn phá của hắn. So với việc kết hợp thể xác, đa số thời điểm cậu càng thích hai tâm hồn đồng điệu hơn.
Hàn Tuấn thấy cậu im lìm, sắc mặt thoắt cái khó coi, đè cậu ngã xuống lần nữa, kéo quần cậu xuống: "Nếu em đã nghĩ vậy thì tôi chẳng cần chịu thiệt chi mệt, tôi đây háo sắc cho em xem."
Lâm Lang túm chặt lưng quần, hắn kéo vài lần không xong, đổi sang tấn công thân trên, cuốn áo len của cậu lên, gảy gảy núm vú.
Thân mình Lâm Lang giật bắn, suýt nữa rên thành tiếng. Trong phòng không có máy sưởi, hai điểm trước ngực bị lạnh, vừa gặp kích thích lập tức cứng lên, hắn vươn lưỡi ɭϊếʍƈ đầy mê đắm: "Sao đã cứng rồi?"
Lâm Lang run rẩy vài cái, gần như muốn khóc: "Cút đi, em không phải con gái, anh ɭϊếʍƈ cái gì mà ɭϊếʍƈ?"
"Tuy cục cưng không phải con gái, nhưng nơi này nhạy cảm cực kỳ, mỗi lần ông xã đụng vào là em sướng muốn chết, nào, rên mấy tiếng cho ông xã nghe." Dứt lời, hắn cắn mạnh một phát, Lâm Lang quả nhiên rên lên, giãy giụa tránh thoát, ngược lại khiến đầu nhũ chạm trúng răng hắn: "Nếu anh... anh dám làm bậy, em mà để ý đến anh nữa thì quyết không phải người!"
"Không làm bậy không làm bậy, ông xã chỉ chạm phía trên của em, cho dù em uốn éo cơ thể cầu xin, tôi cũng không chạm bên dưới đâu." Đoạn, hắn gục mặt lên ngực cậu, ɭϊếʍƈ láp đầy say mê. Lâm Lang thở dốc dồn dập, tiếng rên rỉ ướt át thỉnh thoảng kiềm không được bật ra như mang theo hơi thở quyến rũ. Chỉ chốc lát, đầu nhũ hồng nhạt đã bị ɭϊếʍƈ cắn đỏ ửng, lưỡi hắn đánh vòng xung quanh, rồi đột ngột ʍút̼ một cái, có lẽ do quá kích thích, chưa đầy vài phút cậu đã bắn. Khoảnh khắc cao trào ập đến, cậu khẽ run rẩy trong thất thần, hắn sờ soạng thân dưới của cậu, hỏi bằng khuôn mặt rất chi vô tội: "Em sao thế?"
Lâm Lang xấu hổ bụm kín mặt, run giọng nói: "Khăn giấy, khăn giấy..."
Ai ngờ thừa dịp cậu che mặt, hắn tức khắc vói tay vào lưng quần cậu dò xét, Lâm Lang "a" một tiếng, thẹn tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống. Tay hắn bóp một cái rồi lại rút ra, mang theo chất lỏng trăng trắng: "Lâm Lâm, em sao đã bắn rồi? Phía trên thoải mái thế cơ à?"
Lâm Lang cựa mình rút một miếng giấy, ngượng thiếu điều chảy nước mắt: "Đồ lưu manh, cuồng ȶìиɦ ɖu͙ƈ."
Hắn đột nhiên cử động, cậu sợ đến nỗi co thành một cục, nước mắt lưng tròng không dám lên tiếng nữa.
"Quên ban nãy bị trừng phạt thế nào rồi hả?"
Lâm Lang ức mà không dám nói, vừa rồi người bắn là cậu, hiện tại chỉ cảm thấy xấu hổ nhiều gấp mấy phẫn nộ. Cậu ngốc thế đấy, hắn nói cậu lên xe thì cậu lên, nói ở khách sạn thì cậu ở, giờ hay rồi, lo mà lãnh giáo huấn đi.
Nếu là tự làm tự chịu, vậy ở đây ăn năn hối hận có chút không thích hợp lắm, Lâm Lang nhấc áo lông mặc vào lại, kéo khóa đến cổ, còn đội nón, bao mình chặt chẽ, đoạn nghiêng người dịch sang một bên, trùm chăn kín mít. Hàn Tuấn nhoài sang nhìn cậu, cậu nhắm tịt mắt không nói gì, hắn liền tắt đèn, kéo chăn qua rồi nằm xuống cạnh cậu. Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Lang vẫn không thấy buồn ngủ, hai người nằm sát rạt, chả mấy chốc đã nóng lên. Lâm Lang muốn ngồi dậy cởi phứt áo lông dày cộm, nhưng suy đi tính lại vẫn quyết định ráng chịu đựng. Gian phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng tháo dây lưng. Hắn bất ngờ ôm lấy cậu từ sau lưng, thở hổn hển mà rằng: "Tôi biết em chưa ngủ, tôi nhịn khó chịu quá, Lâm Lâm, giúp tôi đi."
Tim Lâm Lang đập thình thịch liên hồi, mặt nóng hôi hổi. Nhưng lúc này mà bảo cậu quay qua nói "Được rồi, em giúp anh", đánh chết cậu cũng không làm được đâu. Thê nên cậu làm như không nghe thấy. Trong bóng đêm, tiếng thở dốc của hắn vang vọng khắp phòng, Lâm Lang mở to hai mắt, dùng mu bàn tay chặn miệng. Cậu hưng phấn, sợ hãi, mù mịt, mặt nóng bỏng, cứ như đang nằm mơ.
Phút giây lên đỉnh, Lâm Lang nghe thấy tiếng rên trầm đục của hắn, người cậu run lên, phía dưới thoáng cái rắn đanh. Cậu nhắm mắt lẩm nhẩm từ vựng, tốn cả mớ thời gian mới bình tĩnh nổi. Hắn bật đèn, đứng dậy lấy giấy vệ sinh. Lâm Lang nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng động sau lưng, căn phòng chỉ chốc lát lại lâm vào bóng tối, hắn ôm cậu từ phía sau, gọi khẽ: "Lâm Lâm."
Lâm Lang tăng nặng hô hấp, giả bộ đã ngủ say. Hắn bật cười sau lưng cậu: "Em đừng vờ vịt nữa, tôi biết em đang thức."
Lâm Lang rốt cuộc hết giả vờ nổi, toàn thân vẫn không nhúc nhích, nói: "Anh..."
Vừa mở miệng đã dọa mình giật nảy, giọng cậu khản đặc như đã nghẹn lâu lắm rồi. Cậu xấu hổ ho khan một tiếng, nói tiếp: "Sau này anh đừng mơ em đi đâu với anh nữa."
Cậu nghe tiếng hắn cười khẽ trong bóng tối, dao động từ lồng ngực rộng lớn truyền đến lưng cậu. Hắn sáp tới hôn hôn tai cậu, thì thầm: "Tôi cố nhịn hết sức rồi, ban đầu chỉ định chọc em thôi..."
Lâm Lang không muốn dây dưa với đề tài này nữa, trầm mặc không nói gì. Lát sau, hắn bỗng dưng cầm tay cậu, hôn lên đầu ngón tay: "Nói chuyện với tôi đi."
"Em không muốn nói, muốn ngủ thôi." Lâm Lang khẽ giật đầu ngón tay vài cái, lập tức bị hắn ngậm vào miệng.