Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 112: Giữa hè

Lòng cậu lạnh xuống, nhận ra mình bị lừa rồi, khẽ mắng một câu khốn kiếp, song chưa kịp xoay đi đã trông thấy một người đứng tại góc tường cách đó không xa, cao lớn mạnh mẽ.
Nói không nên lời là vui mừng hay cáu giận, rồi đột nhiên ý thức được mình chỉ mặc qυầи ɭót, chân cũng để trần.


Nhưng... Nhưng mà...
Cậu chỉ muốn chạy ngay tới hôn người ta, ôm người ta thôi.
Hốc mắt phủ mờ bởi tầng hơi nước, cậu mím môi hỏi: "Hơn nửa đêm anh tới đây hù dọa ai đấy?"
Hắn thả túi xuống đất, mở rộng vòng ôm, cười nói: "Còn không mau lại đây."


Lâm Lang cười thật tươi, tung tăng chạy đến nhảy lên, người nọ bị xô lui về sau nửa bước, cười nhẹ bế cậu lên, nâng mông cậu cười nói: "Sao nặng thế nhỉ?"
Lâm Lang há mồm cắn một phát lên vai hắn: "Nặng cũng phải ôm cho vững!"


Trong đầu có gì đó chảy ồ ạt ra ngoài, cậu mặc xác cái gì kiêng kỵ hay xấu hổ, bất chấp tất cả, chỉ tham lam hít hà hương vị trên người hắn. Một ngày không gặp như cách ba thu, cậu với hắn đã xa nhau nhiều năm lắm rồi. Hàn Tuấn đòi hôn cậu, Lâm Lang tránh không thoát, đành đỏ mặt thừa nhận.


Đèn trong sân chợt sáng, Lâm Lang sợ hết hồn, vội vàng nhảy xuống người hắn, nhìn lại, hóa ra là bà nội Lâm, bà khoác áo đứng trước cửa, hỏi: "Ai vậy?"


Lâm Lang cuống cuồng chạy về, hô: "Nội ơi, là con." Cậu vừa chạy đến bên người bà, Hàn Tuấn đã xách túi bám theo, cậu vội giới thiệu: "Thầy giáo ở trường đến thăm con, thầy Hàn đấy ạ."
Hàn Tuấn đi qua, cười chào hỏi: "Chào bà nội Lâm."


Bà nội Lâm hoảng hốt, cười đáp: "Sao thầy lại tới vào giờ này chứ, nhanh vô nhà thôi." Bà vừa nói vừa giáo huấn Lâm Lang: "Thầy đến sao không mặc thêm quần áo, để thầy chê cười rồi thấy chưa."


Lâm Lang đỏ mặt, Hàn Tuấn mỉm cười theo vào, nói: "Không sao đâu ạ, cũng tại con tới không đúng lúc, quấy rầy bà nghỉ ngơi."


Lâm Lang thấy bà nội Lâm cứ hỏi đông hỏi tây, sợ nói nhiều sẽ lòi đuôi, vội lên tiếng: "Nội ơi, thầy Hàn mới tới thôi mà, thầy đi cả ngày mệt rồi, có gì mai hẵng nói nha."


Bà nội Lâm cẩn thận nhìn bốn phía, bảo: "Thầy xem, nhà chúng tôi tồi tàn quá, cũng không còn chỗ nào sạch sẽ... Hay thầy ngủ tạm trong phòng Lâm Lang trước đi, đêm nay thằng bé ngủ với tôi."
"Không cần, con với Lâm Lang ngủ chung giường được rồi." Hàn Tuấn đứng lên khỏi ghế: "Làm phiền bà nghỉ ngơi."


Bà nội Lâm ấy mà không hề nghi ngờ, hai người vào phòng, Lâm Lang cũng bắt đầu câu nệ, lấy áo ngắn tay trên giường tròng lên người, vừa mặc vừa hỏi: "Sao anh tới đây giờ này, còn chẳng báo với em một tiếng nữa chứ?"


Dè đâu người nọ chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn cậu, dưới ngọn đèn mờ nhạt, mị hoặc và anh tuấn không sao tả xiết.


Toàn thân Lâm Lang bứt rứt vô cùng, trái tim càng đập thình thịch không ngớt. Ban nãy cậu chưa mang giày đã chạy luôn ra ngoài, lúc này bàn chân dính đầy bùn đất. Cậu đỏ mặt xỏ dép lê vào, nói: "Em... em ra ngoài rửa chân."


Mới đi hai bước đã bị người nọ kéo tay, Lâm Lang chẳng chút nghĩ ngợi, trực tiếp quay lưng nhào qua.
"Hàn Tuấn, Hàn Tuấn." Giọng nói hàm chứa vui sướng vô hạn, như thể muốn hòa tan cả chính mình.


Hàn Tuấn cười nhẹ, hôn hôn bờ môi cậu: "Tôi còn tưởng em không cần tôi nữa, ai ngờ lại nhiệt tình vậy đâu, sớm biết thế tôi đã gác hết mọi công việc, đuổi theo em đến đây từ mấy hôm trước rồi."
"Sao anh tìm được nhà em, phải hỏi thăm nhiều lắm đúng không?"


"À không, phải đến từng thôn một tìm kiếm, nhưng cũng khá thuận lợi." Hắn ngồi xuống giường: "Không ngờ ở đây em lại nổi tiếng dữ vậy, tôi mới hỏi Lâm Lang, dân trong mấy thôn đều biết em."


Đúng thế, khi cậu vừa thi đậu đại học F, người cùng thôn còn treo banner đỏ chót nữa kìa. Ở chỗ bọn họ, đại học F chỉ xếp sau Thanh Hoa Bắc Đại thôi.
Lâm Lang đứng dậy nói: "Anh chờ chút, em đi múc nước cho anh rửa chân."
Hàn Tuấn giữ chặt cậu: "Cả người toàn mồ hôi, tắm một cái thì hơn."


Lâm Lang khó xử nhìn ra ngoài: "Nhà bọn em không có phòng tắm..."
"Không có phòng tắm? Vậy bình thường em tắm ở đâu?"
"Thì tắm ngay trong sân ấy, quê em toàn vậy cả, cứ tắt đèn đi là xong."
Hàn Tuấn cũng chẳng so đo, suy nghĩ một hồi rồi bảo: "Không sao, tắm tạm cũng được."


Lâm Lang thấy bà nội Lâm ngủ rồi, bèn ra sân xả một thùng nước lạnh: "Anh tắm đi, em đi ngủ trước."
Nói xong liền xấu hổ, cúi đầu chạy vào phòng. Hàn Tuấn cười cười, bắt đầu cởi quần áo.


Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lâm Lang nhìn thấy cơ thể trần trụi cao lớn mà uy mãnh của hắn, cùng với một bóng mờ, toàn thân không kiềm được phát nóng, hạ thân dựng thành lều trại, nghĩ kiểu gì cũng không xẹp xuống. Nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng nước khiến người ta mơ màng, cậu ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, tự thấy mình ɖâʍ đãng quá thể.


Người nọ hoàn toàn không phát hiện bất thường, có lẽ đang ở nhà cậu nên giữ mình hơn nhiều, tắm xong thì mặc quần đùi tiến vào. Hắn nằm xuống cạnh cậu, Lâm Lang thấy hắn vươn tay ôm mình, lập tức né đi như bị điện giật, trong lòng vừa không nỡ vừa tự trách. Hàn Tuấn vậy mà không ép cậu, thấp giọng nói: "Nói chuyện với tôi đi, mấy ngày nay tôi nhớ em vô cùng."


Ánh trắng xuyên qua ô cửa đầu giường, vừa lúc soi tỏ gương mặt Lâm Lang, cậu nhìn xà nhà tối như mực, hỏi: "Nhớ em sao không gọi điện?"
"Muốn tặng em một bất ngờ. Ở thành phố F giải quyết gấp cho xong chuyện công ty, vừa rảnh cái là chạy tới đây ngay, tiếc rằng không nán lại lâu được, ngày mốt phải về rồi."


Lâm Lang hừ một tiếng: "Anh muốn ở lâu chưa chắc em bằng lòng đâu, cứ thể hiện nữa đi."
Hai người trầm mặc một hồi, người nọ chợt nở nụ cười, hỏi: "Em cảm thấy ấn tượng của bà em về tôi thế nào?"


"Còn sao nữa, trời tối hù, mắt bà lại kém, cùng lắm nghe bảo anh là thầy giáo nên mới khách sáo với anh thôi."
"Em giỏi thật đấy, cả cái cớ thầy giáo cũng bịa ra được."
"Ờ thì... em cũng đâu thể nói anh là bạn cùng phòng, nói thầy giáo người ta còn dễ tin chút."


"Vậy ăn ngay nói thật cũng được, tôi là đặc biệt đến cầu hôn, muốn xin cưới tiểu yêu tinh nhà họ Lâm đây."
Mặt Lâm Lang đỏ bừng: "Nói bậy, anh là cô vợ xấu tới gặp ba mẹ chồng thì có."


Hàn Tuấn bật cười, đột ngột đè lên: "Vài ngày không trị em là em bắt đầu vô pháp vô thiên rồi..."
"Anh cút đi... ưm... buông em ra... a... anh nhẹ một chút..."
Ngón tay người nọ chạm tới rãnh mông cậu, lần đầu tiên thử thò tay vào, Lâm Lang kẹp chặt hai chân, cầu xin: "Đừng mà, dơ lắm."


Hàn Tuấn cắn vành tai cậu, khẽ dụ dỗ: "Ngoan, bảo bối nghe lời nào. Từ hôm nay phải từ từ mở rộng nơi này, tương lai tôi đi vào mới không bị thương."


Cả người Lâm Lang ửng hồng, tay kia của hắn bỗng dưng nắm chặt đầu nhũ cậu, Lâm Lang run lên, phía dưới liền bị tay hắn bao phủ. Tầng tầng nếp uốn chậm rãi giãn ra, Lâm Lang xấu hổ co ngón chân lại. Hàn Tuấn thở hổn hển: "Lâm Lâm, bên trong em thật chặt, vừa trơn vừa nóng."


Cửa huyệt co rút như bị kinh hoảng, hé lộ thịt mềm xinh đẹp bên trong, ɖâʍ đãng mà kích thích. Lâm Lang cắn vai hắn: "Không cho nói... A..."
Lâm Lang nhịn không được ngẩng đầu lên, Hàn Tuấn cúi đầu cười, vươn lưỡi ɭϊếʍƈ khóe miệng thiếu niên, dịu dàng triền miên vô tận.


Thời khắc chính thức sa vào, Lâm Lang nghĩ, coi bộ hồi nãy tắm vô ích rồi, lát phải tắm lại cho xem.