Đầu tháng sáu, kết quả cuộc thi được công bố. Lâm Lang quả nhiên không giành giải, dẫu đã đoán trước nhưng thâm tâm vẫn khó tránh mất mát. Về nhà thấy Hàn Tuấn đang bày chén đũa, trong lòng càng áy náy, đành chạy tới xum xoe, lúc rửa tay phát hiện người nọ đeo tạp dề thì sợ hết hồn, hỏi: "Anh xuống bếp hả?"
Hàn Tuấn cười cười, cởi tạp dề vắt lên một bên: "Sáng về sớm, tiện thể nấu đồ ăn luyện tay nghề luôn."
Trước đây cậu chẳng qua chỉ thuận miệng bảo trong nhà nên có người biết nấu cơm, hắn ấy mà vẫn ghi tạc trong lòng, Lâm Lang thật muốn hoài nghi hắn cố ý khiến mình áy náy, không khỏi gục đầu xuống: "Tôi... tôi không đoạt giải... ngay cả hạng cũng không có."
Hàn Tuấn thoáng sửng sốt, lập tức cười bảo: "Sau này cố gắng hơn là được rồi, thành công hay thất bại cũng nên ôm tâm bình bĩnh. Nếm thử món cá hấp này đi, tôi tự làm đấy."
Lâm Lang càng chán nản hơn, nhấc đũa gắp một miếng, gật gật đầu: "Ngon lắm." Cậu không thích ăn cá mấy, nghe nói thịt cá giàu dinh dưỡng mới chịu ăn một hai đũa trong bữa ăn hàng ngày.
"Ngon thì ăn nhiều nhiều chút. Cuộc thi qua rồi thì cho nó qua đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Em mới học được bao ngày đâu, về sau sẽ tiến bộ."
Lâm Lang ăn cơm trong rầu rĩ, rồi về phòng ngủ trưa. Nằm lên giường mới nhớ quên rửa chén, nhưng vừa ra đến cửa thì thấy người nọ đang bận bịu trong bếp. Hắn đang khom lưng rửa chén, nghe tiếng bước chân cậu, liền nói mà không quay đầu lại: "Em đi ngủ đi, hôm nay tôi rửa chén."
Lâm Lang không nói gì, bước qua ôm eo hắn từ phía sau, tựa đầu lên lưng hắn. Hàn Tuấn hơi bất ngờ, muốn nắm tay cậu lại phát hiện hai tay mình dính đầy nước, đành phải chống hai tay, cười nói: "Em đừng quyến rũ tôi chứ."
Lâm Lang đỏ mặt, toan buông tay, cơ mà không xuống đài được, lập tức sáp lên cắn một phát. Hàn Tuấn phì cười, xoay lưng lại: "Em nghiện cắn rồi à?"
Lâm Lang lao cái vút ra cửa nhà bếp, ngẩng đầu có phần khiêu khích: "Cứ cắn anh đó, ai biểu anh không đứng đắn."
Hàn Tuấn cười nghiến răng, mắt toát ánh sáng: "Thấy em còn nhỏ nên mới chiều em, ai ngờ em ngày càng to gan, coi bộ không trừng trị em là không xong."
Lâm Lang hét ầm lên rồi bỏ trốn, cười khanh khách chạy đến cửa phòng ngủ mới nhận ra Hàn Tuấn vốn không đuổi theo, trong lòng vậy mà hơi thất vọng, nom bóng lưng tất bật của hắn lại có chút cảm động, bèn ôm cảm xúc ngổn ngang quay về phòng ngủ. Nhưng đi qua đi lại một hồi như vậy, thế mà hết cả buồn ngủ. Cậu du đãng một vòng như du hồn, làm ổ trong phòng khách xem TV. Tuy nhiên, hơn mười hai giờ trưa căn bản chả có phim truyền hình gì hay. Cậu xem một lúc đã muốn ngủ, đang thiu thiu tự dưng thấy miệng lành lạnh, vội vàng mở to mắt. Chỉ thấy Hàn Tuấn dùng nĩa đưa một miếng táo qua. Cậu ngậm lấy chẳng chút do dự, nhai mấy cái rồi nuốt vào bụng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trêu tức của hắn thì giật thót, vội hỏi: "Làm sao?"
Hàn Tuấn cười nói: "Miếng táo vừa nãy bị tôi ɭϊếʍƈ qua rồi..."
Lâm Lang mém nữa nhảy dựng lên, song đã sớm nuốt rồi, nôn kiểu gì cũng chẳng phun ra được. Càng nghĩ càng ức, bèn giằng lấy cái đĩa từ tay hắn, nhón miếng táo nhét vào miệng: "Há miệng!"
Hàn Tuấn sững người, chỉ quai hàm phồng to của cậu: "Không phải em muốn đút tôi đấy chứ?"
"Vô nghĩa." Lâm Lang đáp qua quýt: "Mau há miệng."
Hàn Tuấn cười đón lấy, mắt thấy môi cả hai sắp chạm nhau thì Lâm Lang đấm một phát lên bụng hắn: "Anh nghĩ đẹp nhỉ, tưởng chiếm lợi từ tôi dễ thế sao."
Cậu vừa ăn vừa nói, nước trái cây hòa nước bọt chảy xuống từ khóe miệng. Đang tính lau, lại bị Hàn Tuấn kéo qua hôn. Lâm Lang mím chặt môi, hung hăng quay mặt đi, mắng: "Cứ ăn no cái là đùa giỡn lưu manh, nhanh lăn sang một bên."
Hai người quấn lấy nhau, cậu không thực sự muốn phản kháng, nên tay chẳng dồn bao nhiêu sức, cơ mà người nọ bỗng dưng lại lăn lông lốc xuống sofa, đụng cái ầm lên bàn trà. Lâm Lang hoảng sợ, tức thì đần mặt, sau đó hét lên, dạt ra chạy về hướng phòng ngủ.
Hận thay cậu nhiều năm qua không tích cực với thể dục, lười biếng quá nhiều năm, hiện tại rốt cuộc lãnh hậu quả của kém vận động. Lâm Lang kêu đến khản giọng, bị giày vò cả buổi mới yên, thấy ra giường vương đầy dịch dinh dính, cậu giận run cả người. Dở thể dục thì thôi đi, định lực còn không vững vàng, có thể đoán tiền đồ tương lai chẳng mấy xán lạn. Lâm Lang khinh bỉ mình chết được.
Hàn Tuấn hài lòng thỏa dạ, ôm cậu đi rửa ráy. Không biết do hắn đang tuổi sung mãn, hay giống như Cao Chí Kiệt nói, cấm dục quá lâu một khi bùng nổ sẽ mất khống chế, vừa thấy thân thể cậu đã giương cung bạt kiếm, trong phòng tắm lại trêu chọc cậu một hồi. Lâm Lang xấu hổ tới độ muốn độn thổ cho xong, thiếu điều dộng đầu chết quách trong phòng tắm. Cậu sống theo khuôn phép cũ đã lâu, chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ điên loan đảo phượng giữa ban ngày ban mặt thế này.