húng tui đan bay thiệc cao trên biển Thái Bình Dương thì Trung Tá Giao nói dới tui nào là tui sẽ thành một đại anh hùng, tui sẽ là Bát Ngô dĩ đại sống mãi trong guần chúng ta hay trong xự nghịp của chúng ta dì đó khi chúng tui trở dìa Hoa Kỳ. Ổng nói là quần chúng sẻ xếp hàng, diển hành chào đón tui, sẻ cảm động dà khóc, đại loại khỉ khọt như dậy, đến nổi tui sẻ hổng thể mua được một lon nước hay một món đồ ăng cho chính tui, bởi dì ai củng chờ đợi để mua nước, mua đồ ăn cho tui. Ổng còn nói là Quân Đội sẻ còn đưa tui đi đây đi đó để cổ động tiên triền cho phong trào mua công khố phiếu, phong trào đi bộ đội tham da ngỉa dụ guân xự, đại loại nhửng thứ khỉ rác rưởi như dậy, và tui sẻ được tiếp đải như “một ông hoàng.” Dìa chiện này thì Trung Tá Giao có phần đúng.
Khi chúng tui đáp xuốn phi trường “Trăm Đồng Sáu Cô”, một đám đông thiệt bự đang chờ chúng tui xuóng máy bay. Ngừi ta cầm bảng dà biểu ngử hay đại lọi như dậy. Trung Tá Giao nhìn ra cửa sổ máy bây rồi nói là ổng rất ngạc nhiên tại sao hổng thấy bang nhạc hành khúc nào ra chào đón hai đứa tui. Nhưng ròi tui sẻ rỏ là cái đám đông như dậy củng là góa đủ cho tụi tui rồi.
Chiện đầu tiên sải ra khi chúng tui bước xuống máy bay là đám đông bắc đầu ca hát cho tụi tui nghe đại lọi như là như có tên khùng trong cái gì đó rồi một trái cá chua thiệc bự bay dô mặc Trung tá Giao. Sau đó thì cái khỉ gì củng trở thành điên khùng khỉ khọt y như mấy câu hát đó. Có cảnh sát ở đó nhưng cái đám đông quần chúng này tràn lấn cảnh xát rồi tràng lên luôn tới chổ tụi tui và la rống đủ thứ lời dơ bẩn dà tục tiểu, có tới hai ngàng mạng, râu ria dài và bù xù hay đại loại như dậy, và đây là cái cảnh đáng sợ nhức mà tui đả thấy kể từ khi tui trở lại ruộng lúa nơi mà thằng Bửu bị giết.
Trung tá Giao đang ráng lau xạch cà chua trên mặc ổng dà cư xử cho đàng hoàn, nhưng mà tui nghỉ là, kệ mẹ dới phẩm cách, phẩm chất cái con khỉ dì, bởi dì tụi tui một chọi một ngàn, và hổng có dủ khí để hổ trợ. Bởi dậy, tui bắc đầu chạy.
Cái đám guần chúng đó củng chắc chắng là đang kiếm cái khỉ dì đó để dí cho dui, bởi dì ai củng bắc đầu rượt theo tui như là bọn chúng thường làm khi tui còn nhỏ, cái đám này dừa chạy dừa la hò la hét, guơ biểu ngử. Tui chạy gần hết khỉ cái đường băng ở sân bay, rùi trở lại tới chổ máy bay đáp lần nửa, chiện này còn ghê hơn là cái đám guậy phá lột bắp Ne bơ rát ca rượt tui ở trận Túc Cầu Cam Cuối Mùa nửa. Cúi cùng, tui chạy dô một cái L. rồi ngồi trên bồn cầu và khóa cửa cho tới lúc tui nghỉ là cái đám guần chúng đả chịu thua dà đả dìa nhà rồi. Chắc là tui đả ngồi ở đó một tiếng hay đại lọi như dậy.
Khi tui đi ra và đi bộ xuống hành lang thì thấy Trung Tá Giao ở đó, chung guanh ổng là một trung đội cảnh sát và quân cảnh Em Bì, ổng coi bộ rất thiểu nảo, thấy tui ổng mừng lắm. “Lẹ lên, Lâm!” ổng nói. “Ngừi ta phải neo máy bay lại chờ tụi mình để bay tới Hoa Thịnh Đốn.
Khi tụi tui lên máy bay để tới Hoa Thịnh Đốn, củng có một đám phái đoàn dâng sự trên máy bay, và Trung Tá Giao dới tui ngồi ở hàng ghế trước. Máy bay chưa cất cánh mà cái đám người chung quanh tụi tui đả đứng dậy kiếm chổ khác ngồi đàng sau đuôi máy bay rồi. Tui mới hỏi Trung tá Giao tại sao có chiện như dậy, rồi ổng nói có thể là bởi dì tụi tui có mùi hơi ngộ hay đại lọi như dậy. Ổng nói tui đừng có bậng tâm. Ổng nói là mọi thứ sẻ tốt hơn khi tới Hoa Thịnh Đốn. Tui hy dọng như vậy, bởi gì ngay cả một tên khờ như tui củng thể thấy ra được là từ nải dờ, mấy thứ sảy ra điều hổng giống như ông trung tá đả từng nói.
Khi máy bay tới Hoa Thịnh Đốn, tui mừng đến nổi muốn nổ banh luôn! Tui có thể thấy Tượng Đài Hoa Thịnh Đốn như cây diết chì dựng đứng và tòa nhà quốc hội Cạp Thồ của Hoa Kỳ và mọi thứ từ cửa sổ mà trước đây tui chỉ thấy được trong hình, và bây giờ tất cả trước mắc tui, thiệc như là mưa và gió. Quân đội đả gởi một chiếc se ra để đón tụi tui và đưa tới một khách xạn thiệc là đẹp đẻ, dới thang máy và nhiều thứ và có ngừi kéo và xách mấy cái đồ khỉ dùm cho bạn. Tui chưa từng dô thang máy bao dờ.
Sau khi tụi tui dô phòng và xiếp mọi thứ xong, Trung tá Giao tới phòng tui và nói là chúng tui sẻ ra ngoài để giải khác tại một cái ba nhỏ, ổng nhớ là chổ đó có nhiều gái đẹp lắm, rồi ổng nói là ở đây khác dới Ca-li nhìu lắm bởi dì ngừi mở miền Đông là ngừi dăng minh hay đại loại như dậy. Ổng bị sai bét một lần nửa.
Tụi tui ngồi ở một bàn rồi Trung tá Giao kiêu bia cho tui và cái gì đó cho ổng, rồi ổng bắc đầu dạy tui ngày mai tui phải đi đứng ăng nói ra làm sao khi Tổng Thống gài guân chương dô áo tui.
Ổng đang nói nửa chừng thì có một cô gái xinh sắng tới bàn tụi tui và Trung tá Giao nhìn lên rùi kiêu cổ lấy thiêm hai cái bia nửa, tui nghỉ là ổng tưởng cô này là bồi bàn. Nhưng cổ nhìn xuống rồi nói, “Một ly nước miếng còn ấm tui củng hổng thèm lấy cho ông nửa, cái đồ dơ bẩn, cái đồ bú Kẹt.” Rồi cổ goay qua tui rồi nói, “Ê, khỉ đột bự, hôm nay ngươi ăn thịt được mấy em bé rồi?”
Rồi thì tụi tui trở dìa khách sạn từ lúc đó, rồi kiêu bia từ phòng tụi tui, và Trung Tá giao mới có thể nói xong nhửng dì tui cần phải làm dào ngày mai.
Sáng hôm sau tụi tui thức dậy sớm dà sảng khái rồi đi bộ đến Tòa Bạch Ốc, nơi Tổng Thống ở. Đó là một căn nhà thiệc đẹp, dới thảm cỏ xanh bự, cái biệc thự này củng bự cở cái tòa thị xảnh ở Mỏ Bài. Có thiệc là nhiều ngừi trong quân đội ở đó bắc tay tui liên tục như bơm hơi rồi nói tui thiệc là một ngừi đứng đắng, cao thượng cao gúy, vỉ đại, rồi thì tới giờ nhận huân chương
Tổng Thống là một ông già bự con nói chiện giống trong phim cao bồi Tét Xát hay đại lọi như dậy, dà có một đội ngủ nhân diên tập trung ở đó dống như là người ở hay là bồi bàn, thợ lau chùi, hay dống dậy, nhưng tấc cả đả ra ngoài trong khu vường đầy bông hồng, dưới ánh nắng bang mai.
Một tay từ quân đội bắc đầu đọc mấy cái khỉ bậy bạ dì đó và ai củng chú ý lắng nge, trừ tui ra, bởi dì tui đang chết đói, vì tui chưa có một miếng điểm tâm trong bụng. Cúi cùng tên đó củng nói song, rồi Tổng Thống bước tới lấy guân chương từ một cái hộp rồi gài lên ngực áo tui. Rồi ổng bắc tay tui rồi toàn bộ mấy ngừi này bắc đầu chụp hình té lọe và dổ tay hay đại loại như dậy.
Tui nghỉ là chắc mọi diệc đả xong xui, và tui có thể ra khỏi cái chốn khỉ này, nhưng Tổng Thống, ổng dẩn còn đứng ở đó, nhìn tui hơi ngộ ngỉnh. Cuối cùng, Tổng Thống nói, “Ê nhóc, có phải tiếng gầm gừ ọt ẹc đó kiêu từ bụng chú mày phải hông?”
Tui liếc goa Trung Tá Giao nhưng ổng chỉ trợn mắc lên, nên tui mới gậc đầu, rồi tui nói, “Ừa!” rồi Tổng Thống nói, “Tưởng cái gì chớ, dải guyết cái chiện đó dể ẹt, chú mày theo tao qua đây kiếm cái gì ăng đi!”
Tui theo ổng dô trong một cái phòng nhỏ tròn tròn, rồi Tổng Thống kiêu một anh chàng ăng mặc dống bồi bàn đem điểm tâm tới cho tui. Chỉ có hai đứa tụi tui ở trong đó, và trong khi chờ điểm tâm, ổng bắc đầu hỏi tui ít thứ, thí dụ tui có biếc tại sao tui phải goánh VC hông, rồi thì ngừi ta có đối xử đàng hoàng dới tui trong quân đội hông. Tui chỉ gậc đầu và sau một hồi ổng hổng hỏi nửa dà mọi chiện trở nên im lặng, rồi ổng nói, “Chú có muốn coi TV khi tụi mình chờ đồ ăn hông?”
Tui gậc đầu lần nửa, rồi Tổng Thống bậc cái TV kế bên bàn của ổng, rồi tụi tui coi “Dân nẩu Bí Và Lỳ Hiu.” Tổng Thống có vẻ khoái lắm và nói ổng xem chương trìn này mổi ngày và ổng thấy tui giống nhân dật Giẹc Hồ trong TV. Điểm tâm xong, Tổng Thống hỏi tui có muốn ổng dẩn đi quanh nhà cho biết hông, và tui nói, “Ừ,” và rồi tụi tui đi. Khi tụi tui ra ngoài, cái đám mấy anh chàng thợ chụ hình đi lòng dòng theo tụi tui, lúc đó, Tổng Thống quết định ngồi xuống một băng ghế nhỏ rồi ổng nói dới tui, “Ê chú em, chú em đả bị thương phải hông?” và tui gậc đầu, rồi ổng nói, “Nè, chú coi nè,” và Tổng Thống kéo áo lên để khoe tui một dết thẹo củ thiệt bự trên bụng ổng, nơi mà ổng bị mổ hay sao sao đó, rồi ổng hỏi, “Chú em bị thương chổ nào đâu?” Và bởi dậy, tui cởi guần ra để cho ổng thấy dấu đạn của tui. Rồi thì, cả đám mấy anh chàng chụp hình ào tới bắc đầu chụp hình liên tục, và một vài tay khác củng chạy tới, dội dàng nơ tui ra chổ khác, tới chổ Trung Tá Giao đang chờ.
Trưa hôm đó ở khách sạn của tụi tui, Trung Tá Giao bấc thình lình tung cửa dô phòng tui với một mớ báo chí trên tay, ôi trời ơi, ổng đang nổi khùng lên. Ổng bắc đầu rống lên rồi chửi thề om xòm rồi quăn cái đống báo đó lên dường tui và tui có thể thấy hình của tui ở trang đầu tiên, đang khoe cái đít bự tổ bố của tui và Tổng Thống củng kéo áo lên khoe thẹo. Một tờ báo còn vẻ một lằng đen lên hai mắc của tui để ngừi ta hổng nhận ra tui, y như là ngừi ta hay làm dới mấy cái hình tục tiểu.
Và cái tít dưới hình thì ghi là “Tổng Thống Doãn Sơn và Anh Hùng Chiến Tranh Đang Thư Giãn ở Vườn Hồng.”
“Lâm, sao mày ngu quá dậy!” Trung tá Giao nói. “Sao mày có thể làm chiện như dày với tao? Tao tiêu tùng rồi. Sự nghiệp của tao chắc sắp sửa dô… lăng rồi!”
“Tui đâu có biết,” tui nói, “nhưng mà tui ráng làm theo lẻ phải.
Dù sao đi nửa, sau cái dụ đó, đời tui một lần nửa đen như mỏ chó, nhưng mà ngừi ta dẩn còn chưa dẹp hết sự hy vọng dô tui. Quân đội đả guyết định là tui sẻ đi tua để có thiêm người ghi tên đi lính cho cuộc chiến, dà Trung Tá Giao đả kiếm ai đó diết bài diển văn cho tui. Bài diển dăng đó dài và nhét đủ mấy thứ như “Trong thời điểm gian khổ, hổng có gì danh dự và để bày tỏ lòng ái quấc hơn là phục vụ đất nước trong Quân Đội,” và cả đám rác rưởi thúi goắc như dậy. Dấn đề là tui hổng thể nào nhét được cái bài diển văng đó dô đầu. Ừ mà tui có thể thấy hết mấy chử đó trong đầu tui, nhưng tới khi tui cần đọc ra thì mọi thứ chử đó quậy dới nhau thành giống như một bải sình lầy.
Trung Tá Giao phải làm diệc một mình dới tui. Ổng bắc tui thức tới nửa điêm mổi ngày, ráng đọc diển văng cho iêm xui, nhưng cuối cùng ổng đưa hai tay lên đầu hàng rồi nói, “Tao hổng thể nghỉ là cách này xài được!”
Cuối cùng ổng ngỉ ra được một ý kiến. “Lâm,” ổng nói, “đây là cách tụi mình xẻ làm. Tao sẻ tỉa cái bài diển văng ngắng gọn, để mà chú mày chỉ cần nói vài thứ. Mình sẻ thử cách này.” Rồi thì ổng tỉa ngắn hơn, rồi ngắng hơn nửa, rồi tỉa nửa, cho tới khi ổng thỏa mản là tui sẻ nhớ bài diển dăn và tui sẻ hổng có vẻ giống một tên ngố. Và cuối cùng, toàn bộ tui phải nói là “Hảy tham gia Quân Đội và chiến đấu cho tự do.”
Trạm dừng đầu tiên của tụi tui là một trường đại học nhỏ, có vài phóng diên và phó nhòm ở đó, và tụi tui ở trên sân khấu của một giảng đường thiệt bự. Trung Tá Giao đứng lên và bắt đầu bài diển dăng mà đúng ra tui phải đọc. Rồi khi ổng đọc song, ổng nói, “Và bi dờ, chúng ta sẻ được vài lời từ một chiến sỉ mới được Guân Chương Danh Dự cao quý của Quốc Hội, xin giới thiệu Binh Nhức Ngô Lâm,” rồi ổng ra dấu cho tui bước tới. Một số người đang dổ tay, và khi tiếng dổ tay chấm dứt, tui đưa ngừi tới rồi nói, “Hảy tham gia Quân Đội và chiến đấu cho tự do.”
Tui đoáng là ngừi ta chờ tui nói thiêm, nhưng mà tui đả được lịnh nói nhiêu đó thui, bởi dậy tui chỉ đứng đó, ai củng nhìn tui hết, và tui thì nhìn họ lại. Rồi bấc thình lình, ai đó ở hàng ghế trên cùng la lên, “Ông nghỉ như thế nào dìa cuộc chiến tranh này?” Và tui nói cái ý nghỉ đầu tiên tới trong đầu tui, đó là, “Nó là một đống kức.”
Trung tá Giao tới chụp cái mi-cờ-rô kéo ra xa khỏi chổ tui và bắc tui ngồi xuống, nhưng tấc cả phóng diên ghi chép liên tục trong sổ tay của họ, và cái đám phó nhòm thì chụp hình liên tu, và mọi người trong đám khán thính dả khoái điên luôn, người ta nhảy lên nhải xuốn và la hoang hô hoan hô. Trung tá Giao tức tốc đưa tui ra ngoài, và tụi tui lên xe hơi chạy như bay ra khỏi phố, và ông trung tá hổng nói dì dới tui hết, nhưng ổng nói cái gì đó dới chính ổng, rồi ổng cười một cách kỳ cục, dống như một tên khùng.
Sáng hôm xau, tụi tui đang ở khách sạng và chuẩn bị đọc diển văng lần thứ hai thì điện thoại reo. Cú điện thoại này là dành cho Trung tá Giao. Ngừi nào đó ở đầu dây bên kia có vẻ dành hết phần nói chiện, và ông trung tá chỉ làm cái phần nghe và chỉ nói “Dạ thưa, vâng” thiệc là nhiều lần, và thỉnh thoản, ổng liếc nhìn tui. Cuối cùng, khi ổng gác điện thọi suốn, ổng mới nói, “Nè, Lâm, chú mày đả dức đẹp mọi thứ rùi. Tua của chúng ta đả bị căng-xeo. Chấm hết. Tao đả bị chiển nhiệm sở dìa một trạm khí tượng ở Băng Lan, tao hổng biếc và củng cóc cần biết cái số phận của cái đít bự đáng tiếc của chú mày. Tui hỏi Trung Tá Giao là hai đứa tụi tui có thể uống Cô ca cô la bi dờ hông, rồi ổng nhìn tui trong một phúc, rồi bắc đầu nói cái gì đó dới chính ổng, rồi ổng cười một cách kỳ cục, dống như một tên khùng.
Ngừi ta chiển tui dìa Phước Định sau chiện đó, dà tui nhận nhịm xở ở Đại Đội Hơi Nóng. Xuốc một ngày và hết nửa điêm, tui phải xúc than đá bỏ dô mấy cái nồi xúp de để mà trại lính được ấm áp. Đại đội trưởng là một cái anh chàng già già thuột cái tuýp ngừi hổng còn màng tới cái con khỉ dì nửa, và ổng nói là khi mà tui tới làm ở chổ của ổng thì tui chỉ còn có hai năm trong Quân đội rồi giải ngủ, và nếu tui giử cho hai cái lổ mủi của tui xạch xẻ thì mọi chiện sẻ iêm xuôi. Dà tui đang ráng làm điều đó. Tui suy nghỉ rất nhiều dìa má tui, dìa thằng Bửu, dìa cái cơ sở đánh tôm nho nhỏ, tui nghỉ tới Duyên ở Đại Học Há-Vợt, và cùng lúc tui củng chơi ping-pong.
Một ngày mùa xuân, có một thông cáo nói là ngừi ta xắp có một tua đấu bóng bàn, và ngừi thắng giải sẻ được đi tới Hoa Thịnh Đốn để chơi giải vô địch Toàn Quân Đội. Tui ghi tên tui dô cuộc thi và thắng giải một cách dể ẹt bởi gì tui chỉ có một đối thủ chơi hay, nhưng mấy ngón tay của tay này đả bị bay mấc tiêu trong chiến tranh nên hắn cứ làm rớt cái vợt xuống đất hay lên bàng goài.
Tuần kế tới tui được gởi tới Hoa Thịnh Đốn và cuộc thi đấu được tổ chứt ở Bịnh Diện Quan Rít, nơi mà có nhiều anh chàng thương binh coi tụi tui chơi. Tui thắng trận đầu dể dàng như ăn khoai mì trong trại cải tạo, trận thứ hai củng dể ẹc như ăn cơm độn, nhưng trận thứ ba, tui hòa dới một tên nhỏ con lóc chóc, tên này làm đủ trò làm banh quay xiên xẹo tùm lum hết và tui muốn chóng mặc dới cái tên này, như là bị hắn guất dô đít mấy cú. Hắn đả dẩn trước tui hai séc 4 – 2 dà tui thấy là tui sắp thua rồi, nhưng bấc thình lìn tui nhìn dô đám đông và thấy, còn ai khác nửa ngồi trên xe lăng, chính là Trung Úy Dân ngày trước ở bịnh diện Đà Nẻng!
Tụi tui có một chúc nghỉ xả hơi giửa mấy xéc nên tui tới chổ ông Dân rồi nhìn xuốn, hai chưng của ổng đâu mấc tiêu rùi.
“Ngừi ta phải cắc bỏ nó, Lâm,” ổng nói, “nhưng ngoài cái chiện đó ra, tôi hông sao hết.”
Ngừi ta củng đả tháo cái băng trên mặc của ổng, và tui thấy nhửng cái thẹo ghê ghớm nơi ổng bị phỏng dà bị cháy khi xe thiếc dáp của ổng bị cháy. Hơn nửa, ổng vẩn còn có một cái ống chạy dô người ống từ một cái bình treo trên cây cột gắn dô xe lăng.
“Người ta nói là ngừi ta sẻ để y nguyên như dậy luôn,” ông Dân nói. “Ngừi ta nghỉ là mấy thứ này củng đẹp, giống như đồ trang sức cho tôi.”
Dù sao đi nửa, ổng ưởn tới rồi nhìn thẳng dô mắc tui, rồi nói, “Lâm, tôi tin là chú có thể làm bấc cứ thứ khỉ gì mà chú muốn. Tôi đả nhìn kỷ chú chơi, và tôi dám cá là chú sẻ thắng cái tên nhóc con này bởi vì chú chơi ping-pong rất là ghê gớm, và vận mạng của chú là của kẻ vô địch.”
Tui gậc đầu, củng tới lúc tui phải trở lại bàng, và sau đó, tui hổng bị mấc một điểm nào hết, tui tiếp tục thắng để dô chung kết và thắng giải toàn cuộc đấu.
Tui típ tục ở Quan Rít khoản 3 ngày, và tui và ông Dân có dịp dành thời gian cho nhau. Tui đẩy ổng đi đây đi đó trên se lăn, thỉnh thoản tụi tui ra ngoài vườn cho ổng lấy thiêm chút ánh nắng, tối tới, tui có thể chơi ác-mo-ni-ca cho ổng nghe như là tui thường làm dới thằng Bửu. Ông Dân dành hầu hết thời gian nói dìa mọi sự diệc – dìa đủ thứ chiện hết – như là dìa lịch xử và triếc học, và một hôm ổng nói dìa thiết Tương Đối của En-xờ-ten, và ý nghỉa của nó đối dới vủ trụ. Mà ngay lúc đó, tui có một miếng dấy trong tay, tui mới vẻ cho ổng thấy nhửng gì tui biết, và nguyên công thức của Thiết Tương Đối, bởi dì đó là nhửng gì tui phải học trong lớp Quang Học Trung Cấp ngày nào khi tui còn ở Đại Học. Ổng xem rồi nói, “Lâm, chú quả thật không bao giờ làm tôi hết ngạc nhiên về chú.”
Một hôm, khi tui trở dìa căn cứ Phước Định để típ tục xúc than ở Đại Đội Hơi Nóng, có một ông từ Ngủ Giác Đài tới gặp tui, ngực áo của ổng đầy nhóc guân chương, và ổng có một nụ cười thiệt bự trên mặt, ổng nói, “Binh Nhứt Ngô Lâm, tui rất lấy làm xung xướng được thông báo dới chú là chú đả được lựa chọn để là một thành diên của Đội Bóng Bàn Hoa Kỳ để chơi ping-pong tại xứ Tàu Đỏ. Đây là một danh dự đặt biệt, bởi dì lần đầu tiên trong cả một phần tư thế kỷ, đất nước chúng ta sẻ làm một chiện dì đó dính dáng tới cái đám Tàu Đỏ, dà đó là một biến cố quang trọng hơn rất nhiều so dới các diệc chơi cái trò khỉ ping-pong. Đây là diệc ngoại dao, dà tương lai của nhân loại đang treo tòng teng dưới sợi chỉ mỏng. Chú hiểu ý tui nói chứ?”
Tui nhúng vay rồi gậc đầu, nhưng cái dì đó trong tui đang lún chìm. Tui chỉ là một thằng ngố đáng thương, dậy mà bi giờ dận mạng của cả thế giới và loài ngừi đang nằm ở trong tay tui.
Chú thích:
Băng Lan = Iceland
Ca-li = Gia Châu, California, một bang ở miền Tây Hoa Kỳ.
Cạp Thồ = Capitol, Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh Đốn (Washington)
Dân Nẩu Bí Và Lỳ Hiu = “The Beverly Hillbillies.” Chương trình TV hài hước phát sóng trên đài CBS từ năm 1962 đến 1971.
Doãn Sơn = Tổng Thống Johnson của Hoa Kỳ
Em Bì = M.P., Quân cảnh
Giẹc Hồ = Jethro, một nhân vật trong chương trình “The Beverly Hillbillies.” (“Dân Nẩu Bí Và Lỳ Hiu”).
Phước Định= Fort Dix. Căn cứ quân sự của Hoa Kỳ ở New Jersey
Quan Rít = Quân Y Viện Walter Reed ở Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, Hoa Kỳ
Tét Xát = Texas, bang lớn nhất của Hoa Kỳ.
Trăm Đồng Sáu Cô = San Francisco, Cựu Kim Sơn, một thành phố nổi tiếng ở Hoa Kỳ