ồi thì, sau cái việc đó, tui trở thành một tên khốn nạn đáng tội nghiệp.
Ông Dân và tui ở căn nhà chung cư tối hôm đó, nhưng sáng hôm xau, tụi tui bắc đầu thu xếp mấy thứ khỉ của tụi tui và mọi thứ, bởi dì hổng còn cái lý do gì để mà tụi tui nán lại Ấn Thành nửa. Ông Dân lết tới tui rồi nói, “Đây nè chú Lâm, chú dử số tiền này đi,” rồi ổng đưa tui hai ngàn đô la mà ông Mạnh đả trả cho tui để tui vật lộn với Ông Giáo Sư.
“Tui hổng muốn nó,” tui nói.
“Chú Lâm nên giữ số tiền này,” ông Dân nói, “bởi vì đó là tất cả nhửng gì mà chúng ta có.”
“Ông giử nó đi,” Tui nói.
“Ít nhức, chú nên lấy phân nửa,” ông Dân nói. “Chú nghe nè, chú phải cần có tiền để làm lộ phí. Chú cần nó để đi tới chổ mà chú mún tới, chổ nào củng được.”
“Ông hổng đi dới tui sao?” tui hỏi.
“Tui xin lỗi chú, chú Lâm, tui hổng thể đi chung với chú được nửa,” ổng nói. “Tui nghỉ là tui đả đem đủ tai họa tới cho chú rồi. Tối hôm goa tui hổng thể chợp mắc được. Tui nghỉ dìa cái diệc mà tui đả thuiết phục chú cá độ toàn bộ số tiền có được, và tui đả làm cho chú dính dới cái nghề vật lộn này khi mà sự thực quá rỏ là Duyên đả bắt đầu ngán ngẩm và chịu đựng hết nổi rồi. Và chú đả hổng có lổi dì hết khi bị cái tên Ông Giáo Sư hạ gục. Chú đả làm hết xức của chú. Tui là ngừi nên biết nhận phần lổi. Tui thiệt là góa tệ.”
“Thôi mà ông, đó củng hổng phải lổi tại ông đâu,” tui nói. “Dá mà tui hổng có ham mê làm thằng Cán Ngố, hổng có tin mù goáng vào mấy lời tân bốc của cái đám khán giả ‘hâm mộ’, tui đả hổng có bị vướn dô cái nạn này ngay từ lút đầu rùi.”
“Vì lí do nào củng dậy,” ông Lâm nói, “Tui cảm thấy mình hổng phải khi mà cứ tiếp tục bám vô chú nửa. Bây giờ chú còn nhiều chiện phải làm nửa. Hảy làm nhửng chiện cần làm. Chú đừng để ý tới tui nửa. Tui hổng còn giúp ích được gì cho chú nửa.”
Và chiện là như dậy đó, tui dới ông Dân nói chiện dới nhau rất lâu, nhưng mà tui hổng còn cách nào để thiết phục ổng được nửa, và sau một hồi lâu, ổng gom hết mấy thứ khỉ của ổng và tui dúp ổng đem đồ xuống bậc thang, và lần chót tui thấy ổng, ổng tự đẩy ổng đi trên chiếc xe cây nhỏ đó, dới tất cả quần áo và mấy thứ khỉ của ổng chất đống trên đùi.
Tui đi xuốn bến xe đò và mua một vé xe đi Mỏ Bài. Bình thường, đó là một chiến đi kéo dài hai ngày hai điêm, đi qua Lữ Duy Viên, xuống Nữ Sỉ Viên, tới Bờ Minh Hẩm rồi mới tới Mỏ Bài, và tui là một tên ngốc khốn khổ khốn nạn, chỉ biết ngồi một chổ khi xe đò lăng bánh.
Chiếc xe đò đi xiên goa Lữ Duy Viên trong đêm tối, và ngày hôm sau, tụi tui cập bến Nử Sỉ Viên để đổi qua chiếc xe khác. Hành khắch phải chờ cở ba tiếng, bởi dậy, tui quyết định đi bộ goanh phố chúc xíu. Tui tự mua một ổ bén mì để ăn trưa, cùng dới một ly trà đá rồi tui đi bộ xuống đường khi tui thấy một cái bảng thiệc bự ở trước một khách sạng, cái bảng đó ghi “Chào mừng các Kiện Tướng đã được mời – Giải Cờ Tướng Đặc Biệt.”
Cái bản đó làm tui nổi hứng tò mò, bởi dì tui đả chơi bao nhiêu dán cờ trong rừng rậm dới Sâm Mập, và bởi dậy, tui đi dô khách sạng. Người ta đang chơi cờ tướng trong một cái phòng khiêu vủ và có một đám đông đang coi, nhưng mà có một tấm bản ghi, “Ghi danh tham dự - 5 đô la,” nhưng tui hổng muốn xài đồng nào hết, tui chỉ nhìn goa cửa một hồi, rồi tui đi tới hành lang rồi ngồi xuốn một mình ên.
Có một cái ghế đối diện dới tui và có một ông già nhỏ con đang ngồi. Ông dà có vẻ nhăn nhó và gắt gỏng, ổng mặc một bộ côm lê đen, đi dày da, và đeo một cái cà vạt nơ và có một bàn cờ bày trên bàn trước mặt ổng.
Trong lúc tui ngồi đó, lâu lâu, ông già di chiển một con cờ, và sau một hồi thì tui thấy là hình như ổng tự chơi cờ một mình. Tui tính là còn một tiếng đồng hồ nửa xe đò mới đề pa, bởi dậy, tui mới hỏi ổng có muốn ai đó chơi cờ dới ổng hông. Ổng chỉ nhìn tui rồi nhìn xuống bàng cờ của ổng và hổng có nói cái dì hết.
Một lác sau, sau gần nửa tiếng nhìn và nghiên cứu thế cờ, ổng mới đẩy con giám mục trắng lên cái ô vuông số 7, và ngay lúc ông này định lấy cái tay của ổng lên thì tui nói, “Ơ nè bác.”
Ông già nhảy tửng lên như là ổng ngồi trúng cái kim, rồi nhìn trừng trừng tới tui.
“Bác mà đi như dậy,” tui nói, “là bác để chổ hở thiệt bự cho người ta đớp con hiệp sỉ, rồi mất luôn con hoàng hậu, rồi cái đít của bác bị kẹt cứng luôn.”
Ông già nhìn xuốn bàn cờ, tay ổng vẩn hổng thả con giám mục ra, nhưng rồi ổng kéo con cờ ngược lại rồi nói dới tui, “Có lẻ là cậu em đúng đó.”
Rồi thì ổng bắt đầu lại cái diệc nghiên cứu thế cờ, và tui củng nghỉ là đả tới lúc tui phải trở lại bến xe, nhưng ngay lúc tui bắc đầu dở cái đích để đi, ông già nói, “Tui xin lổi cậu, quả là cậu có một quan sác hết sức nhạy bén.”
Tui chỉ gật đầu, nhưng rồi ổng nói, “Thôi nè, rỏ ràng là cậu đả có chơi cờ, sao cậu hổng lại đây ngồi chơi tiếp ván cờ này dới tui? Cậu nhận cái đám quân cờ trắng với cái vị trí hiện tại nghe.”
“Hổng được,” tui nói, bởi dì tui phải trở dìa bến xe đò và đại lọi như dậy. Bởi dậy, ông già chỉ gật gù rồi đưa tay chào tui, và rồi tui đi trở lại bến se.
Tới lúc tui tới bến se thì cái chiếc xe khỉ đó đả chiển bánh và bỏ tui ở lại, và tui đứng chưng hửng ở đây, hổng có chiếc nào nửa cho tới ngày mai. Tui hổng thể đứng đực ở đó luôn. Rồi thì tui phải tìm cách diết thời gian – cả ngày trời, bởi dậy, tui đi bộ dìa lại cái khách sạng chổ ông già, và ổng vẩn còn ngồi đó, chơi cờ một mình, ổng có dẻ đang thắng. Tui đi tới ổng, ổng nhìn lên rồi ra dấu cho tui ngồi xuốn. Thế cờ của tui bây dờ thiệt là tệ hại – phân nửa đám chốt trắng đả bị làm thịt, tui hổng còn gì hết ngoại trừ một giám mục và tui củng hổng còn cái tháp nào hết, bạch hoàng hậu của tui củng sắp được dô học tập cải tạo luôn.
Hết gần một tiếng đồng hồ trôi goa tui mới lấy lại được thế cân bằng dới cái ông già này, và ổng bắt đầu càu nhàu và lắc đầu mổi lần tình huống của đám quân của tui khá hơn tí xíu. Cúi cùng, tui bắc đầu âm mưu của tui bằng cách thí một con cờ. Ông già này nhậu con cờ này liền, và chỉ ba nước cờ sau, tui chiếu tướng ổng.
“Tui tiêu tùng rồi!” ông già nói. “Nhưng mà, cậu là ai dậy?”
Tui nói tên tui, và ông già này nói, “Không, ý tui muốn nói là cậu đả chơi cờ ở giải nào rồi? Ngay cái việc nhận diện ra cậu, tui thiệc sự đả hổng làm nổi nửa.”
Khi tui nói cho ổng nghe là tui học chơi cờ ở Tân Ghi Nê, ông già mới nói, “Úi trời! Cậu nói thiệc đi, cậu chưa bao giờ thi đấu cờ tướng ở giải địa phương nữa sao?”
Tui lắc đầu, và ông già nói, “Thôi thì, hổng biết cậu có biết hay hông, tui chính là cựu vô địch quốc tế, từng là một kiện tướng thứ dữ, và cậu mới bước dô một thế cờ cậu hổng thể thắng nổi, dậy mà cuối cùng cậu đả làm tui tiêu tán thòn luôn!”
Tui mới hỏi tại sao ổng hổng chơi cờ trong phòng như mấy người kia, thì ổng nói, “À, cậu hổng biết, tui đả chơi ở trỏng rùi. Tui đả gần tám mươi tủi rồi, và người ta củng có giải cho mấy ông già. Nhưng mà cái vinh quang chính là cho mấy kiện tướng trẻ hơn – đầu óc của họ thiệt đúng là bén nhạy hơn.”
Tui gật gù rồi cám ơn ổng đả cho tui goánh cờ dới ổng và tui đứng dậy để đi, nhưng ông già nói, “Cậu em, cậu đả ăn tối chưa?”
Tui nói cho ổng nghe là tui đả ăn một ổ bánh mì cách đây dài tiếng, rồi ổng nói, “Hay là cậu cho phép tui bao cậu bửa ăn tối nha? Dù sao đi nửa, cậu đả cho tui thấy một trận đấu thiệc là tuyệt dời.”
Và tui nhận lời mời của ông già, tụi tui dô phòng ăn của Khách sạng. Ông già thiệt là tử tế. Tên của ổng là Lê Trí.
“Cậu nge nè,” Ông Lê Trí nói khi tụi tui ăn tối, “Có lẻ tui nên chơi dới cậu mấy bàn nửa để biết chắt chắn, nhưng mà trừ khi cậu hoàng toàn quá may mắn hồi chiều, có lẻ cậu là một trong nhửng tài năng sáng giá nhức mà hổng ai biết tới trong cái bộ môn cờ tướng này. Tui muốn bảo lảnh cậu dô dự một hay hai giải cờ tướng, rồi tui coi cậu chơi ra làm sao.”
Tui mới nói cho ổng nghe là tui đang hướng dìa quê, và tui đang tìm cách tạo nên cái thương nghiệp tôm và đại loại như dậy, nhưng rồi ổng nói, “Lâm, cậu nên nghỉ lại, đây là cơ hội cả đời mới có. Cậu có thể kiếm ra rất nhiều tiền trong bộ môn này, cậu biết hông.” Ổng kiêu tui suy nghỉ kỷ trong điêm nay, rồi cho ổng biết quiết định của tui vào sáng mai. Và rồi tui bắc tay ông Lê Trí, rồi tui bước ra ngoài đường.
Tui lang thang một hồi ở ngoài đường phố, nhưng mà hổng có nhiều thứ để ngắm ngía ở Nữ Sỉ Viên, cuối cùng tui ngồi suống một băng ghế trong công viên. Tui đang ráng si nghỉ tui sẻ phải làm dì, và điều này thiệc hổng có dể dàng đối dới tui. Đầu óc của tui vẩn còn lẩn quẩn dìa Mỹ Duyên và thắc mắc hổng biết cổ ở đâu. Duyên đả nói đừng có ráng tìm cổ hay đại loại như dậy, nhưng mà tui có cái cảm giác, ở chổ nào đó sâu trong tui, là Duyên chưa có quên tui. Tui đả quá ngu lúc tui ở Ấn Thành, và tui biết là tui nghu. Tui nghỉ là tui đả hổng có cố gắn làm theo lẻ phải khi tui ở Ấn Thành. Còn bây dờ, tui hổng chắc tui phải làm gì cho đúng lẻ phải. Ý tui muốn nói là bây giờ ngay cả tiền bạc tui củng hổng có, làm sao tui có thể bắc đầu cái thương nghiệp tôm, mà ông Lê Trí nói là tui có thể thắng một số tiền kha khá trong cái màn thi đấu cờ tướng. Nhưng mà có dẻ như cứ mổi lần tui làm cái gì đó ngoài cái diệc đi dìa quê và bắc đầu cái thương nghiệp tôm tép thì cái đích mập địch của tui có dịp rớt dô cái chảo dầu sôi – và bây giờ, một lẩn nửa, tui hổng biết phải làm cái khỉ dì.
Tui hổng có suy nghỉ luẩn quẩn được bao lâu thiêm thì có một ông cảnh xát đi tới hỏi tui đang làm cái dì dậy.
Tui nói là tui chỉ ngồi ở đây si nghỉ, rồi ổng nói hổng có ai được phép ngồi ở công diên si ngỉ gì ráo trọi trong đêm tối như dầy và kiêu đi chổ khác đi. Tui mới đi xuốn đường, và tay cảnh xát đi theo tui. Tui hổng biếc đi đâu nửa, bởi dậy, một hồi sau, tui thấy một con hẻm nên tui đi dô trong đó, rồi tui kiếm một chổ để ngồi xuốn nghỉ chưn. Tui ngồi đó chưa tới hơn một phút bao nhiêu thì củng cái tay cảnh sát đó đi tới gặp tui.
“Được rồi,” ổng nói, “anh đi ra ngoài này cho tui.” Khi tui tới đường, tay cảnh sát nói, “Anh làm dì ở trỏng dậy?”
Tui mới nói, “Hổng có làm cái dì hết,” và tay cảnh xát nói, “Đúng ngay chóc như tui đả nghỉ – anh đả bị bắt vì cái tội lảng vảng.”
Rồi thì cái tay cảnh sác này đưa tui dô tù rồi nhốt tui ở trỏng, cho tới sáng, ngừi ta nói tui muốn gọi điện thoại thì gọi. Dỉ nhiên là tui hổng biết ai khác để gọi tới ngọi trừ ông Lê Trí, bởi dậy, tui gọi cho ổng. Khoản nửa tiếng sau, ổng xức hiện ở Trạm cảnh sát và đưa tui ra khỏi tù.
Rồi ổng kiêu thiệt nhiều đồ ăn cho tui ăn điểm tâm tại cái khách sạn hôm trước rồi ổng nói, “Cậu nghe tui đi, cậu cứ để tui ghi tên cậu dô giải vô địch cờ tướng liên khu vào từng tới tại Tiên Thành. Giải nhứt là mười ngàn đô. Tui sẻ lo mọi chi phí, và nếu cậu thắng, cậu chia phân nửa số tiền thắng đó cho tui. Tui thấy là có lẻ là cậu nên có một số tiền để mà làm vốn, và, nói thiệc cho cậu nge, chính bản thân tui, tui tui sẻ rất khoái làm cái diệc này. Tui sẻ là huấn liện viên cho cậu, là cố vấn của cậu. Cậu thấy thế nào?”
Tui dẩn còn chút ít nghi nghờ, nhưng mà tui nghỉ là tui cứ thử cái dụ này, chắc là hổng có hại gì. Bởi dậy, tui trả lời là tui làm theo nhửng gì ổng nói trong một thời giang thôi. Cho tới khi tui có đủ tiền để bắc đầu cái thương nghiệp tôm của tui. Và bởi dậy, tui và ông Lê Trí bắc tay, chúng tui trở thành đối tác trong cái thương nghiệp chơi cờ.
Tiên Thành thiệt là đẹp và bắc mắt. Tụi tui tới đó sớm một tuần và ông Lê Trí giành hầu hết thời giang hôm đó để luyện cho tui thêm trong cái trò chơi này, nhưng mà hổng bao lâu, ổng lắc đầu rồi nói cái diệc luyện cho tui hổng còn có ý nghỉa dì nửa, bởi gì tui đả “có hết các chiến lược chiến thực trong bách khoa cờ tướng” rồi. Bởi dậy, tụi tui quyết định đi phố.’’
Ông Lê Trí đưa tui tới Disneyland và cho tui chơi một số trò chơi ở đó, rồi ổng xắp xiếp cho tui đi du ngoạn ở Hồ Ly Vọng, nơi người ta làm phim. Có đủ thứ phim đang quay, dà ngừi ta chạy lòng dòng la hét “tếch oăn,” và “cắt,” rồi “ắc sân,” và mấy thứ khỉ như dậy. Một trong nhửng phim ngừi ta đang làm là phim Miền Tây, và tụi tui thấy có một anh chàng phải bị ném qua cái cửa xổ bằng kiếng tới cả chục lần – cho tới khi nào làm đúng mới thôi.
Dù xao đi nủa, tụi tui chỉ đứng đó coi thui, nhưng một tay đi tới tui rồi nói, “Xin lổi ông, nhưng mà ông là diển diên phải hông?”
Tui nói, “Hả?” Rồi ông Lê Trí, ổng nói, “Hông, tụi tui là dân chơi cờ tướng.”
Rồi cái anh chàng đó nói, “Thiệc là uổng quá, bởi dì cái anh chàng đô con này, ảnh có dẻ rất lý tưởng cho một vai trong cái phim mà tui đang làm.” Rồi tay này quay qua tui, rồi sờ nắn cánh tay cuả tui, rồi hắn nói, “Tuyệt, tuyệt thiệc, anh rất bự con và khỏe nửa – anh có chắt là anh hổng có đóng kịch hông?”
“Tui có đóng một lần,” tui nói.
“Thiệt vậy à! Anh chàng đó nói. “Mà kịch gì dậy?”
“Vua Lia.”
“Thiệc là tuyệt, cưng ơi là cưng,” tay này nói, “hổng còn chử gì để nói ngoài chử “tuyệt!” – anh có Xẹc kẹc hông?”
“Tui… xẹc… cái gì?”
“Thẻ hội diên hội Diễn Viên đó – nhưng mà, kệ mẹ,” tay này nói. “thôi nè, cưng nghe đây, tụi tui sẻ lấy cái thẻ đó cho cưng, hổng thành dấn đề gì hết. Cái mà tui muốn biết là, hổng biết là ngừi ta đả dấu cục cưng ở chổ nào trong thời giang goa? Ý tui nói là, nhìn cục cưng kìa! Một thân thể cao lớn, cường tráng, và thuộc cái típ ngừi ít nói – đúng là một John Wayne thứ hai.”
“Ảnh hổng có dống John Wayne,” ông Lê Trí nói một cách chua chát, “ảnh là tay chơi cờ tướng hạng quốc tế.”
“Tuyệt, tuyệt, lại càng tốt hơn nửa,” tay đó nói, “Một người cao lớn, tráng kiện, ít nói, và uyên bác. Hết sức là hiếm có.”
“Tui hổng có thông minh như ông tưởng đâu,” Tui nói, và tui ráng thành thậc, nhưng mà cái tay này nói là cái điều đó, dù sao, hổng có quang trọng, bởi dì diển diên hổng cần thông minh hay thiệt thà, và thường thường họ củng hổng có thông minh hay thiệc thà hay đại loại như dậy – họ chỉ cần có khả năng bước lên sàn kịch và nói mấy câu viết sẳng là được rồi.
“Tên tui là Phan Đệ,” hắn nói, “và tui làm phim. Tui muốn anh dự dô cái tét để thủ một vai trong phim của tui.”
“Ảnh phải thi đấu cờ tướng vào ngày mai,” ông Lê Trí nói. “Ảnh hổng có thời giang để đóng phim hay tét cho phim.”
“Thôi mà, thời giờ là giây thung, co dản được mà, cứ nhét thiêm một chiện nửa đâu có chết chóc dì? Dù sao, biết đâu đây là cơ hội ngàn năm một thuở mà ảnh đang cần. Ông Lê Trí, ông củng nên tới dự cái tét luôn, tụi tui sẻ sắp xiếp cho ông một vai luôn.”
“Tụi tui sẻ cố gắng,” ông Lê Trí nói. “Chúng ta phải đi thôi, Lâm, chúng ta còn một chúc ít diệc phải làm.”
“Lát nửa mình gặp lại nghe cưng,” Phan Đệ nói, “nhớ đừng có quên nha.”
Và rồi tụi tui bước đi ra khỏi phim trường.
Chú thích:
ắc sân = action, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
cắt = cut, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
John Wayne = Tài tử, đạo diễn, nhà sản xuất phim nổi tiếng và được nhiều người ngưỡng mộ của Hoa Kỳ. Người cao lớn, im lặng và được xem là rất nam tính.
Lê Trí = Mister Tribble
Lữ Duy Viên = Louisville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
Nữ Sỉ Viên = Nashville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
Phan Đệ = Mr Felder, nhà làm phim ở Hồ Ly Vọng (Hollywood)
tếch oăn = take one, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
Tiên Thành = Los Angeles, một thành phố nổi tiếng ở Hoa Kỳ, ở bang California, là thành phố đông dân cư vào thứ nhì, chỉ đứng sau Nữu Ước.
Xẹc kẹc = SAG card, Screen Actors Guild. Thẻ hội viên Hội Diễn Viên Điện Ảnh