hôi thì các bạn cho phép tui nói – đó là lần đoàn tụ hạnh phúc nhứt trong đời tui. Duyên khóc và ôm tui, và tui củng làm y như dậy, và mọi người khác trong khu đắp vỏ xe đứng nhìn thắc mắc hổng biết chiện gì đả sảy ra. Duyên nói là cổ sẻ làm xong diệc trong ngày trong vòng 3 tiếng đồng hồ, và biểu tui và ông Dân đi tới cái quáng rượu bên kia đường để uống bia hay đại loại như dậy, và chờ Duyên ở đó. Xong rồi, cổ sẻ đưa tụi tui đến chổ cô ở.
Tụi tui dô quán rựu và ông Dân kiêu một chai Ríp Bồ tức là “sóng lăn tăn” để nốc bởi dì họ hổng có Dao Găm Đỏ, nhưng mà ổng nói chai Sóng Lăn Tăn ngon hơn, bởi dì nó có “bú kê” hay là “hương vị”, “hương xị” gì đó hấp dẩn hơn. Tui nhớ tới một thủ tướng nào đó có nói “ngồi buồn gải Bát Giái lăn tăn” hay đại lọi như dậy, tui quên rùi.
Có một đám đàn ông khác đang ở đó, họ chơi phóng phi tiêu và uống bia, uống rượu, cùng lúc có mấy ngừi chơi trò kéo tay ở một cái bàn. Có một tên bự có dẻ như là dô địch kéo tay trong cái quán rựu này, và lâu lâu có ngừi tới xin đấu với hắn nhưng hổng ai thắng nổi hắn. Ngừi ta củng cá độ nửa, hoặc là 5 đô, hoặc là 10 đô một ván.
Nhâm nhi Sóng Lăn tăn một hồi, ông Dân nói nhỏ dới tui, “Lâm, chú có nghỉ là chú thắng được cái tên bự đó được hông? Trong cái trò kéo tay đó?” Tui nói tui hổng biết, rồi ông Dân nói, “Thôi thì 5 đồng đây nè, tui cá là chú sẻ thắng tên này.”
Bởi dậy, tui đi tới và nói dới tên này, “Ông bạn có cho tui ngồi đây kéo tay dới ông bạn hông?” Tay này nhìn lên rồi cười rồi nói, “miển là ông bạn có tiền là tui sẵn sàng mời ông bạn chơi thử.”
Vì vậy, tui ngồi suống, đặt cùi chỏ lên bàn, rồi tụi tui nắm tay lẩn nhau, rồi ai đó la lên, “một, hai, BA!” và trận đấu vật bằng tay bắc đầu. Cái tên đó bắc đầu gầm gừ và rặn y như là một con chó ráng ị ra một hột thị, nhưng khoản 10 dây sau, cánh tay tui đả đè nhẹp cái tay thằng đó trên bàn và tui dứt đẹp hắn trong cái trò kéo tay này. Mấy tên khác đi tới reo hò “hú” dới “há” và tui củng nghe được ông Dân đang la hét và cười lớn.
Cái tên bị thua hổng có khoái lắm, nhưng hắn đưa tui 5 đồng rồi đứng dậy.
“Cùi chỏ của tui bị trược,” hắn nói, “nhưng mà lần sau ông trở lại đây, tui muốn độ dới ông nửa, ông chịu hông?” tui gật đầu rồi đi dìa lại bàn chổ ông Dân rồi đưa tiền cho ổng.
“Chú Lâm,” ổng nói, “chúng ta đả kiếm được một cách kiếm tiền dể dàng để mua ít đồ ăn sống goa ngày.” Tui mới hỏi ông Dân tui có thể mua một hột dịt muối giá 25 xu trong một cái hủ ở quầy được hông, và ổng đưa tui một đồng rồi nói, “Chú mua bất cứ cái gì chú muốn, chú Lâm. Bây giờ tụi mình đả có cách để sống rồi.”
Sau khi tan diệc, Duyên đi tới quán rựu và ngồi chung dới tụi tui. Duyên sống trong một căn chung cư nhỏ hổng có sa Công Ty Vỏ Xe Nhồi Trộn lắm, và cổ trang trí nhà dới đủ thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như là mấy con thú nhồi bông, mấy dây chuổi hạc treo lưng lửng ở cửa phòng ngủ. Tụi tui tới một cái tiệm chạp pô để mua thịt gà, và Duyên nấu bửa ăn tối cho ông Dân và tui, rồi tui kể cho cổ nghe chiện dì đả xảy ra sau cái lần chót tui gặp cổ.
Duyên chỉ tò mò nhức dìa thiếu tá Thu, nhưng sau khi tui nói là cổ đả đi theo một tên mọi ăn thịt người thì Duyên có dẻ thoải mái. Cổ nói là cuộc sống của cổ củng hổng có hoàn toàng phẻ re lắm trong mấy năm goa.
Sau khi cổ bỏ cái đám Trứng Nứt, Duyên dời qua Chi-ca-gô dới một cô gái cổ quen được trong lúc cùng biểu tình cho hòa bình. Bọn họ cùng biểu tình trên đường phố rồi cùng bị tống dô tù mấy lần, và Duyên nói là cuối cùng thì cổ bắc đầu mỏi mệt dới cái diệc phải đưa cái mặt mình lên trong tòa án, và cổ củng lo là cái hồ sơ cảnh xát dìa cổ đả bắt đầu thêm màu sắc hay mập ra thiêm.
Dù sao đi nửa, cổ ở trong cái nhà dới khoản 15 người nửa, và cổ nói là họ hổng hoàng toàn là lọi ngừi dống cổ. Cái đám này hổng mặc quần lót, hổng mặc áo lót hay chuối chiên gì hết, và họ hổng bao dờ dội cầu tiêu. Rồi cổ và một tên trong nhóm quyết định mướn riêng một căn chung cư, bởi dì tên đó củng hổng thích sống cái kiểu như dậy dới cái đám đó, nhưng rồi hai ngừi họ củng hổng sống chung được lâu.
“Anh biết hông, anh Lâm,” cổ nói, “em còn ráng thử yêu ảnh, nhưng em hổng thể làm được bởi dì em vẫn cứ nghĩ dìa anh.”
Cổ đả diết thơ cho má của cổ và nhờ má của cổ liên lạc dới má tui để hỏi thăm tui đang bị nhốt ở đâu, nhưng rồi má của cổ viết lại nói là nhà của tụi tui đả bị cháy và Má thì đang sống trong nhà tế bần, nhưng tới lúc cái thơ đó tới tay Duyên thì Má đả bỏ trốn dới một tên đạo Tin Lành rồi.
Dù xao, Duyên nói là lúc đó cổ hổng còn tiền nửa, và cổ nghe người ta nói công ty vỏ xe đang cần công nhân nên cổ đi xuống Ấn Thành để xin diệc làm. Trong thời dan đó, cổ có coi trên TV là tui sắp xửa bị phóng dô vủ trụ, nhưng cổ đả hổng có thời giang để đi xuống Hội Tân. Duyên nói là lúc đó cổ đang coi TV “trong sự kinh hoàng,” và bởi dì phi thuyền bị rớt, cổ nghỉ là tui đả chết. Kể từ lúc đó, cổ dành hết thời gian để đắp vỏ xe hơi.
Tui nắm tay Duyên rồi ôm cổ vào lòng và cổ ở trong dòng tay tui một hồi lâu. Ông Dân trườn xuống rồi lăn dô phòng tắm, nói là ổng phải đi đái. Khi ổng đi rồi, Duyên mới hỏi tui làm sao mà ổng làm chiện đó được, và ổng có cần mình giúp hông? Tui nói là “Hông, anh đả thấy ổng đi tè rồi. Ổng tự làm chiện đó một mình được mà.”
Duyên lắc đầu rồi nói, “Chiến tranh Việt Nam đả cho mình mấy thứ như vầy đây.” Thiệc sự tui củng hổng có gì để cải lại cái câu nói này của Duyên. Đó là một cái cảnh đáng buồn và đáng tiếc, khi mà một người hổng có chưng cẳng phải đái dô cái nón của mình rồi mới đổ nước tiểu dô bồn cầu.
Ba đứa tui sống trong căn chung cư nho nhỏ của Duyên từ lúc đó. Duyên xắp xếp cho ông Dân một chổ ở góc phòng khách, dới một cái niệm nhỏ, và cổ củng để một cái hủ trong phòng tắm, để mà ông Dân khỏi phải xài tới cái nón của ổng nửa. Mổi buổi sáng, cổ đi làm ở hảng vỏ xe, còn tui và ông Dân thì ngồi ở nhà nói chiện rồi đi xuống cái quáng rựu nhỏ gần chổ làm của Duyên, và tụi tui chờ cho tới lúc cô nàng làm xong công diệc trong ngày.
Từng lể đầu tiên tụi tui làm như dậy mổi ngày, cái tay bị thua tui trong cái trò kéo tay muốn kiếm cơ hội để lấy lại 5 đồng nên tui sẳn sàng cho hắn cơ hội. Tên này thử mấy lần nửa nhưng cuối cùng thì bị thua khoảng 25 đồng, và sau đó hắn hổng tới nửa. Nhưng mà lúc nào củng có nguiời muốn thử đấu dới tui, và sau một tháng, 2 tháng dì đó, nhiều tên khác ở xa củng tới thử, có nhửng tên ở nhửng vùng khác củng tới kéo tay dới tui. Ông Dân và tui kiếm được khoảng một trăm rưởi hay hai trăm đô mổi tuần, và tui phải nói cho bạn nghe, số tiền này hổng có tệ lắm. Và ông chủ quán rựu, ổng nói là ổng sẻ tổ chức một cuộc thi đấu toàn quốc, và sắm sửa TV và nhiều thứ khác nửa. Nhưng mà trước khi chiện đó xảy ra thì có một chiện khác tới, và chiện này chắc chắng đả thay đổi đời tui.
Một hôm có một ông tới quán rựu, ông này mặc bộ đồ vét trắng với áo sơ mi kiểu Hạ Uy Di, và ổng đeo thiệt nhiều dây chiền vàng chung quanh cổ của ổng. Ổng đứng lên khi tui vừa kéo tay với một tên trong quán rựu xong, rồi ổng tới ngồi chung bàn dới tụi tui.
“Tui tên là Mạnh,” ổng nói, “tui có nghe kể dìa anh.”
Ông Dân mới hỏi ổng nghe được chiện gì, thì ông Mạnh nói, “Tui nghe nói là anh này là người mạnh nhức trên thế giới.”
“Ông nghe dậy sao?” ông Dân nói, và rồi ông Mạnh nói, “Tui nghỉ là tui có cách làm cho mấy ông kiếm nhiều tiền cở mấy cái thằng hay mấy con mụ chủ tịt trong câu lạc bộ “NÓKÌA” và cách kiếm tiền còn sạch xẻ hơn cái đám đó nửa, thay dì mấy ông cứ ngồi ở đây để kiếm mấy đồng bạc cắc khỉ này.”
“Cắch nào dậy?” Ông Dân nói.
“Vật lộn,” ông Mạnh nói, “nhưng hổng phải dật lộn cái kiểu đá dế như mấy tay trong quán rượu này – tui muốn nói là vật lộn thiệc. Trên một vỏ đài, có hàng trăm ngàng ngừi trả tiền để coi.”
“Mà vật lộn dới ai?” Ông Dân hỏi.
“Dới ai củng được,” ông Mạnh nói. “Có một đội ngủ nhửng tay đô vật nhà nghề như là Mạc Viên Thám Tử Mặt Nạ, Chí Phèo, Tên khổng lồ xanh lè Lục Cự Nhân, Đại Úy Công An Chưng Vô Mặc, Luật Sư Heo Tiến Vũng – mấy tay đó quý dị biết hết. Mấy tay đô dật giỏi có thể kiếm vài trăm ngàn đô một năm. Chúng tui sẻ bắc đầu từ từ dới người của ông. Chúng tui sẻ dậy cái chú này mấy thế vật, chỉ chú cách goánh, cách kiếm khán giả. Tại sao tui hổng thể cá là cái chú này xẻ trở thành ngôi sao đô dật sáng rực, và chú ta có thể biến khán giả thành nhửng đống tiền bự?”
Ông Dân nhìn dô tui, rồi nói, “Chú Lâm nghỉ thế nào?”
“Tui hổng biếc,” tui nói. “Có lẻ tui đang nghỉ dìa diệc trở dìa quê và bắc đầu cái thương nghiệp tôm.”
“Tôm với Tép!” ông Mạnh nói. “Tại sao dậy chú em? chú có thể kiếm tiền gấp 50 lần bằng cái nghề đô vật hơn là đi bắc tôm! Chú hổng phải làm việc này suốt đời – chỉ trong vài năm lẻ, chú sẻ có vốn liếng đủ để nghỉ xả hơn, có dư tiền gửi trong nhà băng như là có con gà đẻ trứng vàng cho chú.”
“Có lẻ tui phải hỏi Duyên xem xao,” tui nói.
“Chú nge nè,” ông Mạnh nói, “tui tới đây để cống hiến cho chú một cơ hội cả đời kiếm củng hổng ra. Nếu chú hổng thích thì chú cứ nói là hổng thích, và tui sẻ hổng quấy rầy chú nửa.”
“Hông, hổng phải dậy,” ông Dân nói. Rồi ổng quay qua tui. “Chú Lâm nghe đây, một số điều cái ông này nói rất có lý. Ý tui muốn nói là, làm cách nào khác mà chú có thể kiếm đủ tiền để bắc đầu cái thương nghiệp tôm của chú?”
“Tui phải nói cho chú biết nửa,” ông Mạnh nói, “Chú Lâm, cái ông bạn này của chú có thể làm diệc dới chú, ổng có thể làm người quản lý cho chú. Bất cứ lúc nào chú muốn từ bỏ đô vật, chú được tự do để bỏ nghề. Còn dì để nói nửa?”
Tui nghỉ dìa chiện đó trong khoản một phút hay đại lọi như dậy. Ổng Mạnh nói nghe củng đả tai, nhưng thường thường cái dì củng có cái bẩy của nó. Dù xao đi nửa, tui mở cái miệng bự của tui và nói hai chử định mện: “Chấp nhận!”
Đó, tui đả trở thành một thay đô dật nhà nghề như dậy đó. Ông Mạnh có một dăng phòng trong một cái khu thể dục thể thao dưới phố Ấn Thành và mổi ngày, tui và ông Dân đón xe buyết tới đó để mà tui có thể học vật lộn cho đàng hoàn.
Tui có thể túm gọn lại là: hổng ai được làm cho ai bị đau hết, nhưng mà phải làm sao cho dống như bị đau đớn dử lắm.
Ngừi ta chỉ tui đủ thứ trò: ôm nửa néo – tức là dùng một tay vòng dưới nách của đối thủ từ đàn sau rồi rồi khóa dô cổ của đối thủ, quay máy bay – tức là khiêng đối thủ để trên lưng rồi quay dòng dòng cho tới khi đối thủ chóng mặc té xuống sàn, rồi cua kẹp Bót Tân, xuống gối giả chày, và đủ thứ như dậy. Ngoài ra, người ta củng dạy ông Dân la hét và chửi bới trọng tài để làm mọi thứ như lộn xộn lên càng nhiều càng tốt.
Duyên hổng có khoái cái thương nghiệp đô dật của tụi tui lắm bởi dì cổ nói là tui có thể bị đau, bởi dậy tui mới nói là hổng có ai bị đau bết bởi dì tấc cả điều chỉ là đóng kịch thui, thì Duyên nói, “Như vậy thì thi đấu để làm chi dậy?” Đây là một câu hỏi thiệc là hay mà tui hổng thể nào trả lời được cho đúng, nhưng mà dù sao đi nửa, tui đang mong đợi tới ngày tụi tui kiếm được tiền.
Một hôm ngừi ta chỉ tui một trò gọi là “rớt dô bụng, ” tui phải làm giống như bay trên không rồi đáp xuống trên người đối thủ nhưng tới phúc chót thì đối thủ lăn ra chổ khác. Nhưng mà do cái khỉ dì đó, tui làm sai goài, hai ba lần, tui rớt ngay chóc dô một tên trước khi hắn kịp lăn ra chổ khác. Cuối cùng, ông Mạnh đi lên vỏ đài rồi nói, “Ông nội ơi, Lâm – chú mày chắc là một tên ngốc hay sao đó! Chú có thể làm đau ngừi ta cái kiểu đó, một con khỉ đột vỉ đại như chú!”
Rồi tui nói, “Đúng rùi – tui là một tên ngốc,” rồi ông Mạnh nói, “Chú mày nói cái dì dậy?” rồi ông Dân, ổng kiêu ông Mạnh tới ổng một chúc rồi ổng giải thích cho ông Mạnh nghe cái dì đó, rồi ông Mạnh nói, “Ối trời! Anh bạn hổng có nói chơi chớ?” và ông Dân lắc đầu. Ông Mạnh nhìn tui rồi nhúng vai, rồi ổng nói, “Thôi thì, sẻ có đủ mọi thành phần trong đô dật.”
Dù sao đi nửa, khoảng một tiến sau, ông Mạnh chạy ra khỏi văng phòng của ổng rồi tới vỏ đài gặp tui và ông Dân.
“Tui có rồi!” ổng la lên.
“Có cái dì?” ông Dân hỏi.
“Có tên rồi! Tên của nhà đô vật của chúng ta. Tụi mình phải cho Lâm một cái tên để thi đấu. Và tui mới nghỉ ra được cái tên thích hợp.”
“Cái tên dì dậy?” ông Dân hỏi.
“Cán Ngố!” ông Mạnh nói. “Tụi tui sẻ mặc tả lót cho Lâm rồi cho nó đội cái nón tai lừa hay là cái nón bộ đội củng được. Cái đám đông sẻ khoái lắm!”
Ông Dân si nghĩ một hồi. “Tui hổng biếc,” ổng nói, “Tui hổng thích cái tên này lắm. Có dẻ như ông đang hạ thấp Lâm và biến chú ta thành cái trò hề.”
“Cái đó chỉ là theo thị hiếu của đám đông thui,” ông Mạnh nói. “Anh ta phải biếc đóng kịch chúc chúc. Mấy minh tinh lớn đều làm như dậy mà. Còn cái tên nào hay hơn là cái tên Cán Ngố nửa!”
“Chúng ta có thể gọi Lâm là “Đỉnh cao trí tuệ” hay là “Phi Hành Da”, Phạm Tưng hay người hành tinh dì đó?” ông Dân nói. “Mấy cái tên đó sẻ hợp hơn. Chú Lâm có thể đội cái nón cối bằng mủ trên đó có mấy cái ăng ten.”
“Hổng được. Mấy tên đó có người lấy rồi,” ông Mạnh nói.
“Tui dẩn hổng thích cái tên Cán Ngố,” ông Dân nói. Ổng nhìn tui rồi hỏi, “Chú Lâm nghỉ thế nào?”
“Tui thiệc sự cóc cần biếc, cái tên khỉ dì củng được,” tui nói.
Và tình hình là như dậy đó. Sau nhiều tháng tập liện, cuối cùng củng tới cái ngày đầu tiên tui trở thành tay đô dật nhà nghề. Ông Mạnh tới phòng tập thể dục trước cái ngày trọng đại và chửng bị nguyên một cái thùng tả lót dới lại một cái nón tai lừa màu đen. Ổng nói là ổng sẻ trở lại chổ này đúng buổi trưa ngày mai để lái xe đưa tui tới trận đấu đầu tiên ở Mương Sậy.
Tối hôm đó, khi Duyên dìa nhà, tui dô phòng tắm và mặc tả, rồi đội cái nón cán ngố lên đầu rồi đi ra phòng khách. Lúc đó, ông Dân đang ngồi trên cái xe cây nhỏ của ổng coi TV, còn Duyên thì đang đọc xách. Cả hai ngướt lên nhìn tui khi tui bước ra.
“Anh Lâm, anh làm cái trò dì dậy?” Duyên hỏi.
“Đó là bộ đồ đô vật của Lâm,” ông Dân nói.
“Anh ăng mặc giống một tên khờ quá!” Duyên nói.
“Mình cứ xem như Lâm đang đóng kịch vậy đó.” Ông Dân nói.
“Nhưng mà ảnh vẩn giống một tên khờ,” Duyên nói. “Tui hổng thể tin nổi! Ông có thể để cho ảnh ăng mặc dống dậy rồi đi ra chổ công cộng sao?”
“Cái đó chỉ để kiếm tiền thôi mà,” ông Dân nói. “Ngừi ta còn có một tay có tên là ‘Rau Muống’ và tên này mặc cái khố làm bằng rau muống cột lại, rồi người ta còn lấy một trái dưa hấu móc hết ruột, đục hai cái lổ làm hai con mắt cho cái tên này thấy đường rồi đội dô đầu cái tên Rau Muống này. Một tên nửa tự gọi mình là ‘Tiên Nga’ có đeo hai cái cánh xau lưng và cầm một cây đủa tiên. Cái tên chó này phải nặng cở một tạ rưởi, cô phải nhìn cái tên này thử thì hiểu liền.”
“Tui hổng cần biết mấy người khác mặc cái gì hay làm cái dì,” Duyên nói, “Tui hổng thích cái trò này chúc xíu nào hết. Anh Lâm, anh làm ơn thay cái bộ đồ khác dùm em.”
Tui trở dô phòng tắm để cởi cái bộ đồ cán ngố ra. Có lẻ Duyên nói đúng, tui đang si nghỉ - nhưng mà đàn ông con trai phải biết kiếm sống chớ. Dù xao, tui hổng cảm thấy tệ hại lắm nếu tui so xánh tui dới cái tên mà tui phải vật lộn vào tối mai ở Mương Sậy. Cái tên này tự gọi hắn là “Cục Kức Vĩ Đại,” và hắn mặc một cái bộ đồ phủ nguyên người và cái bộ này được sơn và vẻ để hắn nhìn dống một cục kức. Có trời mới biết hắn sống mải trong sự nghiệp quần chúng ra làm xao và sẻ có cái mùi dống cái gì.
Chú thích:
Chí Phèo = Gorgeous George, George Raymond Wagner (March 24, 1915 – December 26, 1963) một tay đô vật nhà nghề của Mỹ.
cua kẹp Bót Tân = Boston crab, một thế đô vật, thường là để dứt điểm một đối thủ và chấm dứt cuộc đấu.
http://en.wikipedia.org/wiki/File:Wallsofjericho@Commons.jpg
Heo Tiến Vũng = Filthy McSwine – một tên tiếng Anh ám chỉ “Con trai dơ bẩn của một người tên Heo”
Lục Cự Nhân = The Incredible Hulk
Mạc Viên Thám Tử mặt nạ =Nhân vật chính trong bộ phim 12 tập The Masked Marvel ( 1943)
Mạnh = ông Mạnh, Mike, ông bầu đô vật (Wrestling) kiểu Mỹ.
Mương Sậy = Muncie, một địa danh ở Indiana (“Ấn Bang”)
Ôm nửa néo = Half nelson, một thế vật. http://en.wikipedia....Half-nelson.jpg
Xuống Gối Giả Chày Piledriver, một thế vật có vẻ rất nguy hiểm.
http://en.wikipedia.org/wiki/File:Kazarian_vs_Shannon_Moore_vs_Chris_Sabin.jpg