n tượng đầu tiên của tui là tui đang bị cái khỉ dì đó đè tui, dống như tía của tui, khi ổng bị một đống chuối đổ dô ngừi ổng. Tui hổng nhúc nhít được, tui hổng la được, tui hổng nói được và củng hổng làm được cái khỉ gì hết – tụi tui bị nhét dô cái khỉ này chỉ để bay dô dủ trụ mà thui. Tui nhìn qua cửa sổ, tất cả tui thấy được ở bên ngoài chỉ là bầu trời màu sanh. Con tàu vủ trụ đang ra khỏi trái đất.
Sau một hồi, tụi tui có vẻ như bay chậm lại chúc síu, và tui cảm thấy dể chiệu hơn. Thiếu tá Thu nói là bây giờ tụi tui có thể gở dây an toàn ra được rồi, và rồi tụi tui bắc đầu công việt của tụi tui, công diệc gì củng được. Cổ nói là tụi tui đang bay dới tốc độ 15 ngàn dặm một giờ. Tui nhìn lại và, đúng như dậy, trái đất bây dờ chỉ là một trái banh nhỏ phía sau tụi tui, dống i như ở trong mấy tấm hình chụp từ không gian mà bạn thấy. Tui nhìn chung goanh, bên kia là con khỉ bự dới khuôn mặc chua chát và ủ dột, nó nhìn dô thiếu tá và tui. Thiếu tá Thu nói là có lẻ nó muốn ăn trưa, đại loại là như dậy, và tui có bổn phận đi tới nó và cho nó một trái chuối trước khi nó nổi nóng lên rồi làm chiện tầm bậy.
Ngừi ta có chửng bị một gói nhỏ đồ ăn cho con khỉ và ở trỏng có chuối, một ít ngủ cốc và trái cây khô, lá cây, và mấy thứ khỉ như dậy. Tui mở gói đồ ăn của con khỉ ra và bắc đầu lục lọi ở bên trỏng coi thử coi có gì làm cho con khỉ dui hông, trong lúc đó Thiếu Tá Thu nói chiện qua máy ra-dô với đài điều khiển ở mặt đất ở Hội Tân.
“Mấy ông nghe đây,” cổ nói, “chúng ta phải làm dì đó dới con khỉ này. Nó hổng phải là Thu Sương – nó là một con khỉ đực, và nó hổng có vui chúc xíu nào hết khi bị ở đây. Nó còn có thể trở thành khủng bố nửa, mấy ông có ‘đảm bảo’ nó sẻ hổng cho tụi tui ăn bánh chưn bánh giày hông?”
Phải mất một hồi thông điệp của tụi tui mới tới trái đất và lời phúc đáp trở lại tụi tui ở đây, nhưng cái tên khỉ nào ở dưới đó nói, “Tội nghiệp tui góa bà ơi! Con khỉ nào củng dống nhau hết.”
“Dống nhau cái con Kẹt!” Thiếu Tá Thu nói. “Niếu mà ông ở trong cái thùng nhỏ xíu chung dới cái cục nợ bự và lông lá như vầy, cái dọng nói của ông sẻ khác đó.”
Và sau một hay hai phúc dì đó, một dọng nói nổ lốp bốp từ cái ra-dô, nói là, “Nghe đây, quý vị được lịnh là hổng được nói dới ai dìa cái dụ này, hổng thôi cả đám chúng ta sẻ trở thành trò hề cho thiên hạ cười. Và đối dới quý dị hay đối dới mọi người khác, con khỉ đó chính là Thu Sương – cho dù chính dửa hai cái chưng của nó là cái dì củng vậy.”
Thiếu Tá Thu nhình dô tui rồi lắt đầu. “Ái da, ái da, dạ thưa ông cố nội,” cổ nói, “nhưng mà tui sẻ hổng có mở trói cho cái con Kẹc lông lá bự tổ bố này trong khi mà tui ở gần nó – ông cố nội hiểu chứ?”
Và từ trái đất, chỉ có một chử gửi tới tụi tui:
“HIỂU!”
Thiệt ra, sau khi bạn quen rồi thì ở ngoài không dan củng dui lắm. Tụi tui hổng có trọng lượng, và bởi vậy, tụi tui nổi và bơi tùm lum trong phi thuyền, và khung cảnh ở đây rất hùng dỉ - mặc trăng và mặc trời, địa cầu và các ngôi sao. Tui hổng biếc Mỹ Duyên đang ở đâu ở dưới đó, và cổ đang làm dì.
Tụi tui bay lòng dòng vòng goanh trái đất. Ngày và điêm thay đổi theo từng giờ và cái điều này như là cho tui có một cái góc độ nhìn khác đi đối dới mọi sự diệc. Ý của tui là, bây dờ tui đang ở đây và đang làm cái chiện khỉ này, và khi tui trở lại trái đất – hay có lẻ tui nên nói là nếu tui có trở lại– thì chiện khỉ gì sẻ sảy ra? Tui bắc đầu cái thương nghiệp đánh tôm? Tui đi tìm Duyên nửa? Chơi nhạc ở Bang nhạc Trứng Nức? Làm gì đó cho Má ở nhà tế bần? Mọi thứ điều rất lạ lùng.
Thiếu tá Thu tìm cách có một vài giấc ngủ ngắn bấc cứ lúc nào, nhưng khi mà cổ hổng có ngủ, cổ nhằng nhì tùm lum hết. Hết than phiền vớ vẩng dìa cái con khỉ, rồi than phiền dìa mấy thằng xặc cục Bắc Tân Bắc Cựu mất dạy gì đó ở đài điều khiển ở trái đất, rồi than phiền là cổ hổng có chổ nào để tự trang điểm, thoa xon đánh phấn, than phiền dìa diệc tui ăn trong lúc hổng phải là giờ ăn. Mẹ bà, dù thế nào, tụi tui hổng có cái khỉ dì để nhét dô miệng ngoại trừ mấy cái thanh ngủ cốc cứng ngắt dống như “cao lương” của cái đám bộ đội VC. Tui thiệc sự hổng có muốn thang phiền chiện dì nhiều, nhưng mà niếu phải thang phiền thì, có lẻ ngừi ta nên kiếm một cô gái đẹp chúc xíu hay ít ra là hổng có cái tật hay nhằng nhì xuốt ngày xuốt điêm.
Và hơn nửa, cho phép tui nói điều này: cái con khỉ mắc toi đó củng hổng có hiền lành hơn chúc xíu nào.
Đầu tiên hết, tui cho nó một trái chuối – chắc như dậy là xong? Nó chụp trái chúi rồi bắc đầu lột dỏ, nhưng rồi nó để trái chuối xuốn. Trái chúi bắc đầu nổi lơ lửng và đi lòng dòng ở trong phi thiền, tui phải đi kiếm nó. Kiếm thấy nó rồi tui đưa lại cho con khỉ và nó bắc đầu bóp nác trái chuối rồi liệng tùm lum đủ chổ hết, và tui phải đi dọn dẹp cái khỉ đó. Nó lúc nào củng muốn tụi tui để ý nhìn nó. Mổi khi bạn để nó một mình, nó bắc đầu la hét khỉ khọt um xùm, rồi nó gỏ hai hàm răng lại dới nhau nghe lụp cụp lạc cạc y như là mấy bánh xe răng cưa trong nhà máy. Nghe một hồi là bạn muốn điên luôn.
Cuối cùng tui mới móc cái ác-mô-ni-ca của tui ra rồi chơi cái dì đó ngắn thui – “Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy,” tui nghỉ là tui đả chơi bài đó. Và con khỉ bắc đầu dịu xuống một chút. Bởi dậy, tui chơi thiêm nửa – mấy thứ như là “Bông Hồng Vàng của Tét Xát” và “Dư Âm” của Nguyễn Văn Tý. Con khỉ nằm xuống rồi nhìn tui, iêm điềm như là một em bé. Tui quên là có máy quay phim đặc trên phi thuyền thu hết mấy cái cảnh vừa rồi, rồi gửi xuống đài điều khiển ở dưới đất. Sáng hôm sau, khi tui mới mở mắc thức dậy, ngừi nào đó ở Hội Tân giơ một tờ báo trước ống kính máy quay phim ở dưới đó cho tụi tui coi. Tờ báo có cái tít ghi là, “Khờ dỗ Khỉ bằng Khẩu cầm.” Một trong mấy thứ rác rưởi mà tui phải chịu đựng là như dậy đó.
Dù sao, mọi thứ trôi goa khá tốt, nhưng rồi tui để ý thấy Thu Sương đang nhìn Thiếu Tá Thu một cách hơi kỳ cục. Cứ mổi lần thiếu tá ở gần nó, Thu Sương giống như dểnh mặc lên rồi đưa ngừi tới dống như là nó muốn ôm hay níu cổ, hay đại loại như dậy, và Thiếu tá Thu bắc đầu chửi rủa con khỉ – “Tránh ra, cái đồ lông lá. Lấy cái tay dô, đồ khỉ!” Nhưng mà Thu Sương của tui đang có cái ý khỉ dì đó trong đầu. Tui chỉ biết có dậy thui.
Hổng bao lâu sau thì tui khám phá ra được cái ý khỉ đó. Tui dừa mới đi ra phía sau cái vách ngăng nhỏ để tè dô một cái hủ ở chổ riêng tư thì bấc thìn lìn tui nge tiếng Thiếu Tá và Thu Sương la ó khỉ khọt. Tui lú đầu ra để coi chiện gì sảy ra thì thấy Thu Sương đả tìm được cách để ôm Thiếu Tá Thu và nó đả đút cái bàn tay nó dô sâu trong bộ đồ phi hành của thiếu tá. Thiếu tá Thu tru lên và la hét lớn muốn bể cái phi thiyền và cổ đang đập dô đầu Thu Sương dới cái ra-dô mi-cờ-rô.
Rồi tui đả nghỉ ra được cái dấn đề đó từ đâu mà ra. Trong khi tụi tui đả ở không giang gần 2 ngày, Thu Sương vẩn phải bị cột trong cái ghế và hổng có cơ hội đi đái hay làm cái khỉ dì hết! Và chắt chắn là tui nhớ rỏ cái cảm dác đó nó như thế nào. Thu Sương chắc sắp muốn bể bong bóng rùi! Dù xao, tui đi tới con khỉ rồi đưa nó ra xa khỏi thiếu tá trong lúc cổ vẩn còn la hét chưởi bới, cổ gọi Thu sương là “thú dật bẩn thỉu tục tằng,” và mấy thứ khỉ như dậy. Sau khi được Thu Sương thả ra, thiếu tá Thu mới đi lên phía trước của phòng lái, rồi gục đầu xuống và bắc đầu khóc hu hu. Tui mở dây an toàn cho Thu Sương rồi đưa hắn ra sau cái vách ngăn dới tui.
Tui kiếm ra được một cái bình trống cho Thu Sương tè dô trỏng, nhưng mà sau khi nó tè xong, nó lấy cái bình đó rồi hấc nước đái lên một cái dàn đèn màu làm cho cái cục nước này bể ra làm nhiều mảnh và nổi lưng chừng lòng dòng trong phi thiền. Tui mới nói, kệ mẹ nó, rồi dẩn con khỉ dìa lại chổ ngồi của nó, lúc này tui mới thấy dống như một cái bong bóng nước tè bự thiệt bự đang hướng thẳng dìa phía thiếu tá Thu. Cái cục nước đái này có dẻ như sắp đụng dô phía sau đầu của thiếu tá, bởi dậy, tui thả Thu Sương ra rồi rán rượt theo cái bọc nước tè để bắc nó dới một cái lưới ngừi ta cho tụi tui để chụp bắt mấy cái khỉ nổi lình bình trong phi thiền. Nhưng ngay lúc tui sắp bắc được cái trái banh nước tiểu này dô lưới thì thiếu tá Thu đứng dậy và quay mặc lại, và bởi dậy, nguyên trái banh vàng khè méo mó này bay ngay chóc dô mặc cổ.
Thiếu tá Thu bắc đầu tru lên và chửi rủa tùm lum hết, và trong khi đó, con khỉ Sương đả đi khỏi chổ ngồi và bắc đầu bức dây điện từ cái dàn điều khiển. Thiếu Tá Thu rống lên, “Bắt nó lại! Hổng cho nó phá nửa!” nhưng trước khi mà bạn biết chiện khỉ dì, tia lửa điện và đủ thứ khỉ bay tùm lum lòng vòng bên trong con tàu dủ trụ và Thu Sương nhảy tưng tưng giửa sàn và trần của phi thuyền, xé hết thứ khỉ này tới thứ khỉ khác. Từ ra-dô có tiếng ai đó từ đài điều khiển ở dưới đất muốn biết xem “Chiện khỉ dì đang xảy ra ở trên đó?” Nhưng tới lúc này mới hỏi thì đả góa trể rùi.
Cái phi thiền bây giờ đi len lỏi lòng vòng tùm lum hết từ đầu này tới đầu kia, Thu Sương và Thiếu Tá Thu bị hấc tung lên lòng dòng như là nút chai. Hỏng có nắm được cái khỉ gì hết, hổng có tắt hay mở được cái khỉ khô dì luôn, ngồi củng hổng được, và đứng củng hổng được. Từ ra-dô phát ra cái dọng nói của đài điều khiển dưới mặt đất nửa, “Chúng tôi để ý thấy được phi thuyền của bạn như đang có vấn đề nhỏ với sự quân bình. Lâm, bạn có thể vui lòng cài đặt bằng tay chương trình D-6 vào cái máy vi tính ở mạn phải của con tàu được hông?”
Cái con mẹ nó – cái tên khỉ này coi bộ khoái nói chơi! Tui đang quay vòng dòng như cái bông dụ và tui lại còn có một đồng chí cán bộ cao cấp Phạm Khỉ đang độc lập tự do hạnh phúc ở đây để bồi dưởng nửa! Thiếu tá Thu đang gầm thét thiệc là lớn tui hổng còn nghe hay ngay tới cái diệc xuy nghỉ cái khỉ gì nửa, nhưng mà cái đại ý mà cổ đang gầm thét có vẻ như là tụi tui sắp xửa rớt xuống đất và bị cháy. Tui ráng tìm cách liếc dô cửa sổ, và đúng như dậy, tình hình có dẻ hổng có xáng xủa chúc nào. Trái địa cầu đang tiến tới tụi tui nhanh như dủ bảo.
Dù xao đi nửa, tui đả tìm được tới chổ cái máy điện toán ở mạn phải của tàu, một tay tui giử cái pa-nen, còn tay kia tui ráng gắn cái D-6 dô trong máy. Cái chương trình này đả được thiếc kế để đáp con tàu dủ trụ xuống Ấn Độ Dương lở khi tụi tui có dấn đề, chắc chắng là như bi giờ đây nè.
Thiếu Tá Thu và Thu Sương còn đang láp ngáp, nửa sống nửa chết, nhưng Thiếu tá rống lên, “Anh làm cái dì ở đó dậy?” Khi tui nói cho cổ nghe dìa cái D-6, cổ nói, “Dẹp cái khỉ đó đi, anh ngu như kức – chúng ta đả đi qua khỏi Ấn Độ Dương rồi. Chờ cho tới khi chúng ta quay hết một dòng rồi quay lại nửa, rồi anh coi thử coi anh có thể chỉnh cho chúng ta rơi xuốn Nam Thái Bình Dương được hông.”
Tin hay hổng tin, đi hết một dòng trái đất hổng có tốn bao nhiêu thời dan khi mà bạn ở trong con tàu vủ trụ, và Thiếu tá Thu đả chụp được cái ra-dô mi-cờ-rô và đang la hét dô cái đám ngừi ở trạm điều khiển ở mặc đất để cho ngừi ta biếc là tụi tui sẻ rớt cái tỏm xuống hay đâm xầm xuống Nam Thái Bình Dương, để mà người ta tới vớt tụi tui thiệc sớm. Tui đang gỏ như khùng điên dô mấy cái nút của máy điện toán và cái trái banh bự khổng lồ tên là địa cầu đang càng lút càn gần tụi tui. Tụi tui bay qua cái dì đó mà Thiếu tá Thu nghỉ có thể là Nam Mỷ rồi sau đó thì toàn là nước nửa, dới Nam Cực đả chạy qua bên trái tụi tui và phía trước tụi tui là Úc Thòi Lòi.
Rồi thì mọi thứ bắc đầu nóng như bị cháy thiêu, có nhửng âm thănh ngộ ngỉn tới từ bên ngoài của phi thuyền và rồi chiếc tàu bắc đầu rung và kiêu xì sèo và trái đấc như đang chết trước mặt tụi tui. Thiếu tá Thu hét dô tui, “Kéo cái cầng bậc dù!” nhưng mà tui đang bị dính chặc dô chổ ngồi, còn thiếu tá thì bị ép dính chặc dô cái trần của ca-bin, bởi dậy, tụi tui coi như hết nhúc nhíc, bởi dì tụi tui đang bay dới tốc độ khoản 10 ngàn dặm một giờ dô thẳng cái mớ đấc bự và xanh lè ở dửa đại dương. Tụi tui lao đầu xuốn dới cái tốc độ như dầy thì khi đụng đất rồi, tụi tui hổng chắc sẻ còn được biến thành một đống cục mở bò hay dầu nhớt hông nửa, hay là tụi tui sẻ biến thành cái khỉ dì đó còn gúy hơn là độc lặp và tự ro nửa.
Nhưng rồi bấc thình lìn, có cái gì đó làm cái “bụp” và rồi chiếc tàu chậm lại. Tui nhìn quanh, và trời sập niếu Thu Sương hổng có tự ý kéo cái cần để bậc cái dù để cứu mạng mấy cái đíc của tụi tui. Tui tự nhắc nhở tui lúc đó là tui sẻ cho Thu Sương một trái chuối khi tấc cả mấy cái khỉ này chấm dức.
Dù xao, con tàu dủ trụ đang đong đưa goa lại dưới cái dù, và có vẻ như là tụi tui sẻ đụng dô cái đám đất bự màu xanh lá cây – và điều này củng hổng có tốt lắm, bởi dì đúng ra tụi tui chỉ được rớt dô nước để mà có tàu thuyền tới vớt tụi tui. Nhưng mà đả hổng có cái khỉ dì xảy ra theo đúng kế hoặch ngay từ cái lúc tụi tui đặt chưng dô cái máy khỉ kì dị này, và như dậy thì có thằng khùng nào dám thề là tụi tui sẻ rớt xuống nước theo đúng sắch vở lúc này?
Thiếu tá Thu nói dới đài điều khiển dưới đất qua ra-dô, “Chúng tui chửng bị đáp xuống ở một chổ phía bắc Úc Đại Lợi và hổng có dô biển, nhưng tui hổng biết chắc tụi tui đang ở đâu.”
Hai phúc sau, có tiếng trả lời, “Nếu cô em hổng biết mình ở đâu, sao hổng chịu nhìn ra cửa sổ, sao bà nào củng ngu góa dậy?”
Bởi dậy, thiếu tá Thu để cái ra-dô xuống rồi đi tới cửa sổ nhìn ra, rồi cổ nói, “Giê-Su – chổ này dống như Bót-nê-ô hay sao đó,” nhưng khi cổ ráng nói điều đó cho đài điều khiển ở mặc đất, cái ra-dô đả chết ngắc rồi.
Lúc này, tụi tui đả xuống thiệc gần trái đất, và cái phi thuyền dẫn tiếp tục đong đưa dưới cái dù. Hổng có cái dì ở dưới tụi tui ngòi rừng rậm và núi, và có một cái hồ chúc xíu có màu nâu. Tụi tui hổng đoán được cái gì đang xảy ra ở dưới đó, kế bên cái hồ này. Ba đứa tui – tui, Sương và Thiếu Tá Thu – tấc cả điều ép cái mủi dô cửa sổ dà nhìn xuốn, và bất thìn lình, Thiếu tá la lớn lên, “Thấy mồ rồi! Chổ này đếu phải là Bót-Nê-Ô – Đếu mẹ, chổ này là Tân Ghi-nê, mấy cái khỉ ở bên bờ hồ chắc chắng là một đám mọi rợ đang làm lể Cạc Gỗ để tiếp nhận đồ ăn từ mấy ông thần, hoặc là cái khỉ dì đó dống như dậy!”
Thu Sương dới tui mở mắt thiệt bự nhìn xuống, ở dưới đất, kế bên cái hồ, có khoản một ngàn cái đám mọi rợ thổ dân đang nhìn tụi tui, toàn bộ đang giơ cánh tay dìa phía tụi tui. Cái đám này mặc váy cỏ cũn cởn, tóc tai bị bức hết, một số còn cầm dáo mác và lá chắng nửa.
“Thấy bà rồi,” tui nói, “Thiếu tá nói họ là ai?”
“Cái đám mọi theo đạo Cạc-Gổ,” Thiếu tá Thu nói. “Trong Đệ Nhị Thế Chiến, chúng ta thường thả nhửng Ca-gô hay mấy cái thùng trong đó là kẹo hay mấy thứ khỉ dống dậy xuống cái đám mọi rợ rừng rậm này để giử họ dìa phe của chúng ta, và cái đám mọi này hổng bao dờ quên được chiện đó. Cái đám này nghỉ là Thượng Đế hay thần nào đó làm như dậy, và từ đó, cái đám mọi luôn chờ chúng ta trở lại. Họ còn làm một cái sân bay mọi rợ và toàn bộ mấy thứ khỉ nửa – nhìn xuống coi kìa? Cái đám mọi còn làm chổ cho máy bay đáp, đánh dấu bằng mấy cái hình tròn bự đen thui đó.”
“Mấy cái đen đen tròn tròn đó tui thấy dống mấy cái nồi để nấu đồ ăn nhiều hơn,” tui nói.
“Ừ, giống thiệt chứ, hình như là cái nồi,” Thiếu tá Thu nói một cách hiếu kỳ.
“Có phải cái chổ này là xứ sở của đám mọi ăn thịt người hông?” Tui hỏi.
“Tui nghỉ là hổng bao lâu chúng ta sẻ biết được cái điều này,” cổ nói.
Chiếc tàu dủ trụ đong đưa nhẹ nhàng dìa phía cái hồ, và khi tụi tui sắp xửa chạm đất, cái đám mọi bắc đầu gỏ trống và đưa cái miệng của họ đi lên đi xuống. Tụi tui hổng nghe được cái dì hết bởi vì tụi tui ở trong cái kép-xù, nhưng mà trí tưởng tượng của tụi tui chắc chắng là hổng có sai.
Chú thích:
Cạc-Gổ = Cargo Cult, một hoạt động tôn giáo của các bộ lạc thí dụ như ở New Guinea, khi các bộ lạc này mới va chạm với thế giới văn minh. Các bộ lạc này tin là tất cả những thứ tới họ điều là tài sản hay của cải của họ, do các thần thánh hoặc tổ tiên của họ gửi tới cho họ.