ui hổng có địa chỉ gì của Duyên hết ngọi trừ một hộp thơ bu điện, nhưng tui có một thơ của cô nàng trong đó có tên của một chổ mà Duyên nói cô đang chơi nhạc dới bang nhạc của cổ, bang nhạc Trứng Nứt. Chổ đó có tên là Câu Lạc Bộ Chồn Nọc. Tui rán cuốc bộ tới đó từ ga se lửa, nhưng tui cứ bị lạc goài, nên cuối cùng, tui đón một chiếc tắc-xi. Mới sau buổi trưa nên hổng có khỉ gì trong câu lạc bộ ngoài hai tên say rượu và khoản một phân rượu đọng dưới sàn, còn sót lại từ điêm hôm trước. Nhưng có một anh chàng trong quầy nói là Duyên và cái đám bang nhạc sẻ tới đó vào khoản 9 giờ tối. Tui hỏi tui chờ ở đây được hông, và anh ta trả lời là, “Được chứ,” vì dậy mà tui ngồi xuốn chờ 5, 6 tiếng đồng hồ cho nhẹ chưng. Rồi ngừi ta tràn dô câu lạc bộ như nước lụt. Cái đám này hầu hết có dáng dấp sinh diên nhưng ăn diện giống như ngừi biểu diển ở hội chợ hay gánh xiệc. Ai củng mặc guần din xanh dới áo thun và toàn bộ cái đám con trai điều râu ria bù xù và đeo mắc kiếng và cái đám con gái thì tóc giống như ổ gọa, bạn có thể nghỉ là một con chim có thể bay ra bấc cứ lúc nào. Lúc này thì cái đám bang nhạc đả tới và đang bày gánh hát. Có 3 hay 4 tên và họ có một đống bự đồ nghề điện tử, phíp cắm tùm lum hết. Chắc chắng là ghuy mô hơn cái bang nhạc của tụi tui tại Hội Sinh Viên, ngày tui còn ở Đại Học. Và tui củng hổng thấy Mỹ Duyên ở chổ nào hết.
Sau khi họ sắp xiếp xong đám đồ điện tử, họ bắc đầu chơi, và cho phép tui nói: cái đám này thiệt là ầm ỷ! Đủ thứ loại đèn màu bắc đầu chớp chớp loạn xạ và âm nhạc của họ làm nghe dống như máy bay phản lực đang cấc cánh. Nhưng mà cái đám đông thì khoái rên rỉ và mọi ngừi bắc đầu la hò dui vẻ. Rồi một ánh đèn tỏa xuống sàn ở một bên của sân khấu, và hiện ra dưới ánh đèn – chính là cô nàng Duyên!
Duyên đả thay đổi so với cái hình ảnh mà tui biết dìa nàng. Thứ nhức, tóc của Duyên thả dài tới đít, và cô nàng đang đeo kính râm, vào buổi tối! Cô nàng mặc quần din xanh vào cái áo có góa nhiều núc làm cho cổ nhìn dống như cái máy đổi dây ở tổng đài điện thoại. Bang nhạc rụ lên nửa và Duyên bắc đầu hát. Cô nàng nắm mi-cờ-rô và múa dòng dòng sân khấu, nhảy lên nhảy xuốn guơ tay và hấc tóc. Tui ráng để ý nghe coi bài hát nói gì, nhưng bang nhạc chơi lớn quá tui nghe hổng nổi, họ dọng trống, đập phím dương cầm, và hành hạ cây đàn tây ban cầm cho tới lúc có vẻ như cái mái nhà bắc đầu bị móp méo. Tui đang suy nghỉ, hổng biếc đây là cái trò khỉ dì dậy?
Sau một hồi lâu, bang nhạc ngỉ xả hơi nên tui đứng dậy và ráng đi dô cái cửa dẩn tới hậu trường. Nhưng có một tên đứng chận ở đó nói là tui hổng thể dô được. Khi tui đi dìa lại chổ ngồi của tui, tui để ý là ai củng nhìn trừng trừng dô bộ đồ lính của tui. “Ông bạn có bộ đồ trang phục độc như thịt dịt,” ngừi nào đó nói, rồi một ngừi khác nói, “Goái dị thiệc!” rồi một tên khác nửa nói, “Có thiệt thằng chả là lính hông?”
Tui bắc đầu cảm thấy mình là một tên ngố nửa, vì dậy, tui bước ra ngoài, nghỉ là tui nên đi lòng vòng và suy nghỉ thiêm dìa mọi sự diệc. Tui đoán là tui đả đi bộ được được nửa tiếng hay sao đó, và khi tui trở lại câu lạc bộ, có một hàng ngừi dài thòn đang chờ để đi dô câu lạc bộ. Tui mới tới đầu hàng rồi ráng dải thích cho cái tên ở đó là toàn bộ đồ đạt của tui đang ở bên trong đó, nhưng hắn kiêu tui đi tới cuối hàng và chờ. Tui đoán là tui đứng chờ trong hàng một tiếng hay sao đó, và cùng lúc nghe nhạc dọng ra từ bên trong, và tui phải nói là nghe bên ngoài thiệc sự là có hay hơn khi nghe ở trong cái chổ khỉ đó.
Dù sao đi nửa, sau một hồi lâu, tui củng chán nên tui đi xuống con hẻm di vòng tới phía sau của cái câu lạc bộ. Có mấy cái bậc thang nhỏ ở đó nên tui ngồi xuốn và nhìn đám chuột rược đuổi nhau trong đống rác. Tui có ác-mô-ni-ca trong túi tui, vì dậy, để diết thời gian, tui lấy nó ra chơi tí xíu. Tui có thể nge được tiếng nhạc từ bang nhạc của Duyên, và sau một hồi, tui có thể chơi ác-mô-ni-ca chung dới âm thanh từ bang nhạc, đại lọi là tui phải dùng cách thổi nửa cung để có được nhửng nốt lưng chừng để mà trộn dô được dai điệu của họ. Tui hổng biết tui làm như dậy bao lâu, nhưng hổng có lâu lắm trước khi tui có thể chơi theo ý của tui, lên tông Đô Trưởng, và tui rất ngạc nhiên vì thấy là hòa âm nghe có vẻ hổng có tệ lắm – miển sao mà tui hổng phải để ý nghe riêng từng âm thanh một khi chơi.
Bất thình lìn cánh cửa mở bung đằng sau tui và Duyên đang đứng ở đó. Tui đoán là bang nhạc đang nghỉ xả hơi nửa nhưng tui đả hổng biết và vẫn tiếp tục chơi.
“Ai ở ngoài đó dậy?” Duyên nói
“Tui nè,” tui nói, nhưng mà trong hẻm thiệc là tối nên Duyên thò đầu ra cửa và nói, “Ai đang chơi ác-mô-ni-ca đó?”
Tui đứng dậy và hơi sấu hổ vì đang mặc đồ lính, nhưng tui nói, “Tui nè. Lâm nè.”
“Ai?” Duyên nói
“Lâm.”
“Lâm? Ngô Lâm!” và thình lình cô ta chạy ra và thả người của cổ dô vòng tay của tui.
Tui và Duyên, tụi tui ngồi ở hậu trường và hỏi thăm nhau dìa mọi diệc trong khi chờ đợi màn trình diển kế tiếp của Duyên. Hổng hẳn là cô ta đả bỏ học, cô ta đả bị đuổi ra khỏi trường khi người ta bắc gặp cổ trong phòng của một tên đực rựa vào một điêm. Vào lúc đó, đó là một vi phạm thuộc loại phải bị đuổi khỏi trường. Cái tay chơi đàn băng cầm đả bỏ chạy qua Gia Nả Đại để trốn quân dịt và bang nhạc bị rả bầy. Duyên đả ra khỏi Gia Châu một thời gian, rồi đả cài hoa trên tóc, nhưng cô nàng nói là ngừi ta là một đám quái thai lúc nào củng bị phê bởi xì ke ma tý, rồi Duyên gặp được một thằng đực rồi đi theo hắn tới Bót Tân, và họ cùng tham gia diển hành cho Hòa Bình, nhưng ruốt cuộc cái tên đực rựa này thực ra là một tên Bê Đê tức là Bộ Đội hay Bù Đốp gì đó, và vì dậy, cô nàng chia tay với tên lại cái này, rồi Duyên cặp dới một tay thứ thiệt chiên diễn hành cho hòa bình một cách nghề nghịp, và tên này củng chế tạo bom, làm nổ tung nhà và cao ốc. Quang hệ với tên này củng hổng bền, và rồi cô nàng cặp dới một ông giáo sư ở Đại Học Há-Vợt, nhưng rồi mới biếc ổng đả có vợ. Kế tới, cổ cặp với một anh chàng thiệc là tử tế nhưng một hôm cả Duyên và anh bạn trai này bị túm đít bởi dì ăn cắp đồ trong thương xá, và cô nàng đả quyết định là đả tới lúc cô nàng phải thực sự tỉnh trí lại.
Cô nàng bị lôi cuốn dô bang nhạc Trứng Nứt, và họ bắc đầu chơi loại nhạc mới, khá thịnh hành ở vùng Bót Tân, và họ còn sẻ được đi tới Nủ Ướt để thu băng cho một bộ sưu tập âm nhạc vào từng tới nửa. Duyên nói là cổ đang cặp dới một tay học ở Đại Học Há-Vợt, là một sinh viên triết học, nhưng sau màn biểu diển tối nay, tui có thể dìa nhà với Duyên và ở chung với họ. Tui rất thất dọng vì Duyên đả có người tình, nhưng mà tui hổng còn chổ nào nương thân nửa, bởi dậy, tui đi theo Duyên.
Đỗ Rổ là tên của bạn trai của Duyên. Đây là một tên nhỏ con cở chừng 45 ký lô, có bộ tóc dống như cái chổi lông gà và đeo thiệc nhiều sâu chuổi quanh cổ và khi tụi tui bước dô nhà, hắn ngồi trên sàn, ngồi thiềng giống như một giáo chủ.
“Anh Rổ,” Duyên nói, “Đây là anh Lâm. Là bạn của em ở dưới quê, ảnh sẻ ở tạm dới tụi mình một thời dan.”
Tay Rổ này hổng nói gì hết, nhưng hắn ta vẩy tay giống như Đức Giáo Hoàng đang bang phép lành cho cái gì đó.
Duyên chỉ có một cái dường, nhưng cô nàng làm một cái ổ nhỏ cho tui ở sàn nhà và đó là chổ tui sẻ ngủ. Nó củng hổng tệ xo dới nhiều chổ tui đả ngủ trong Quân đội, và nhìn còn đẹp hơn nhiều.
Sáng hôm sau tui thức dậy, Đổ Rổ dẩn còn ngồi thiền ở dửa phòng, trên sàn nhà. Duyên làm điểm tâm cho tui, tụi tui hổng đụng gì tới Đổ Rổ và cứ để hắn ngồi ở sàn, và Duyên đưa tui đi một vòng vùng Cầu Kem. Đầu tiên hết, cô nàng nói là tui phải sắm quần áo mới, bởi dì dân ở đây hổng hiểu và sẻ nghỉ là tui đang kình dới họ. Bởi dậy, tụi tui dô một tiệm bán đồ thặng dư và tui mua vài bộ đồ một mảnh, hay ô-vờ-rô, và một cái áo khoác của thợ sửa ống nước và thay dô liền ngay ở trong tiệm, rồi tui bỏ quần áo lính của tui trong một cái túi dấy.
Tụi tui đi bộ chung quanh Đại Học Há-Vợt, và Duyên đụng độ một ngừi hổng xa lạ chút nào, đó là ông giáo sư có vợ rồi mà nàng đả cặp trước đây. Duyên vẩn thân mật dới ông ta, mặc dù khi nói chiện riêng tư dới tui, cô nàng gọi ổng là “Kức bị rửa.” Tên của ông này là Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác.
Dù sao đi nửa, ông giáo sư đang phấn khởi hồ hởi bởi vì ổng sắp sửa dạy một cua mới vào từng tới, và cái cua học này do chính bản thân ổng nghỉ ra và tổng hợp lại. Cái môn này gọi là “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.”
Tui la lên là tui nghỉ cái môn này có vẻ hay à, và rồi ổng nói, “Thôi thì, Lâm, sao cậu không vào lớp tôi học? Có thể cậu sẻ thích đó.”
Duyên nhìn tui và ổng một cách hơi mắc cười, nhưng cô nàng hổng nói dì hết. Tụi tui trở dìa chung cư, Đổ Rổ vẩn còn ngồi chồm hổm ở trên sàn. Tụi tui dô nhà biếp và tui hỏi nhỏ Duyên là cái tay Rổ này có biết nói chiện hông, và Duyên nói có, trước sau gì hắn sẻ nói thui.
Trưa hôm đó Duyên đưa tui đi gặp mấy tay trong bang nhạc và nói là tui chơi ác-mô-ni-ca mùi mẩn như ở thiên đàng, và họ củng nên cho tui thử chơi chung dới bang nhạc tối nay. Một trong mấy tên đó hỏi tui thích chơi bài nào nhức, và tui nói, “Đích Xi,” và hắn nói hắn hổng nghỉ là hắn đả nghe được tui nói cái dì, nhưng Duyên xen dô và nói, “Hổng sao đâu, ảnh sẻ biết làm gì khi tai của ảnh nghe được âm nhạc của tụi mình mà.”
Bởi dậy, tối hôm đó tui chơi dới bang nhạc và ai củng đồng ý là tui đang làm một đóng góp quan trọng cho bang nhạc và tui rất khoái ngồi đó nhìn Duyên tung ngừi tung tóc đủ nơi khi biểu diển ở sân khấu.
Thứ hai tới, tui quyết định dô ngồi trong lớp học của Tiến Sỉ Bụi Vịt Quạc, “Vai Trò của Tên Ngốc trong Văn Chương Thế Giới.” Cái tên của khóa học củng đủ làm cho tui cảm thấy mình có vẻ rất quang trọng rồi.
“Hôm nay,” Tiến Sỉ Bùi Dịt Quạc nói với lớp học, “chúng ta có một người khách và ông ta thỉnh thoản sẻ viếng lớp để kiểm tra khóa học. Tấc cả chúng ta hảy chào đón ông Ngô Lâm.” Mọi ngừi quay dìa phía tui và tui vẩy tay với họ nhẹ nhàng, và rồi lớp học bắc đầu.
“Tên ngốc,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quạc nói, “đả có một dai trò quang trọng trong lịch sử và văn chương trong nhiều năm. Tui nghỉ là tất cả các anh chị điều đả nghe về một anh khờ trong làng, và anh khờ thường là một cá nhân chậm phát triển sống ở một ngôi làng ở đâu đó. Anh khờ thường hay là mục tiêu để mà người ta trêu ghẹo hay khinh rẻ. Sau này, thông lệ của giới quý tộc là cho anh khờ hiện diện trong các màn cười, anh khờ là loại ngừi làm những chiện này chiện nọ để đem nụ cười thoải mái đến hoàng gia. Trong nhiều trường hợp, anh khờ này thực sự ngố hay khờ, trong một số trường hợp khác, anh ta chỉ là một anh hề, một nhà hài hước…”
Ổng nói như dậy một hồi, và tui bắc đầu thấy rằng mấy tên ngố hổng phải chỉ là những tên vô dụng, mà họ hiện hửu với một mục đích, giống như ông Dân đả nói, và mục đích này là để cho thiên hạ cười. Ít ra, điều này cũng có một giá trị nào đó.
“Mục đích của sự hiện hửu của một anh khờ đối với hầu hết các văn sĩ,” Tiến Sỉ Bùi Vịt Quác nói, “là để áp dụng cái công cụ đắp-bồ lăn-tăn hay song quan ngữ, cái công cụ này cho phép nhà văn để cho anh khờ tự làm trò hề cho thiên hạ chê cười mình, nhưng cùng một lúc sẻ để cho độc giả khám phá ra được cái ý nghỉa lớn lao hơn của cái sự khờ khạo đó. Thỉnh thoảng, một đại văn hào hay thi hào như là Séc-pia còn để cho chính anh khờ khui ra cho mọi ngừi thấy sự ngu ngốc của những nhân vật chánh, và nhờ đó, để lộ ra một sự thật trớ trêu và người đọc mới sáng mắt ra.”
Tới điểm này, tui trở nên hơi bị rối. Nhưng mà điều này là điều bình thường. Dù xao, ông Vịt Quạc Quạc này nói là để giải thích nhửng gì mà ổng nói, tụi tui sẻ diển một cảnh trong vở kịch Vua Lia, trong đó có một anh khờ và một tên khùng dả dạng và chính nhà vua mới là người điên. Ổng kiêu cái anh chàng tên là Hà Đình Tân thủ vai Thông Điên của thành Bích Lâm, và một cô gái tên là Liễu Siêu đóng vai Gả Khờ. Một anh chàng khác tên là Hồ Rác gì đó sẻ thủ vai ông vua điên, vua Lia. Rồi ổng nói, “Lâm, chắc là cậu đóng vai Bá Tước thành Cáo Sĩ được chứ?"
Ông Bùi Vịt Quạc nói là ổng sẻ mượn một ít đồ sân khấu từ phân khoa kịch nghệ, nhưng ổng muốn chúng tui tự kiếm trang phục để hóa trang, để mà cái màn kịch đó "thiệt" hơn. Tui củng nghỉ hổng nổi ra tại sao mà tui dính dô cái chiện khỉ này nửa.
Củng trong thời gian này có một chiện xảy ra dới Bang nhạc của tụi tui, Bang nhạc Trứng Nứt. Một tay từ Nủ Ướt đáp máy bay tới Bót Tân để nghe tụi tui trình diển rồi ổng nói ổng muốn đưa tụi tui tới một phòng thu âm để làm băng nhạc. Hết mấy người trong bang nhạc điều phấn khởi, Duyên củng dậy, và dỉ nhiên, kể luôn tui luôn. Cái ông từ Nủ Ướt, ổng tên là ông Phi Bình Tiên. Ổng nói là niếu mọi chiện iêm đẹp, tụi tui có thể là một hiện tượng nóng hổi nhất kể từ khi cái trò chơi bóng chày ban điêm được phát minh. Ông Tiên nói là tụi tui hổng cần làm gì hết ngoài diệc ký dấy tờ và rồi bắc đầu trở nên dàu có.
Dũng, tay chơi đàn dương cầm điện hay ki-bô của ban nhạc, chỉ tui chơi chơi ki-bô chút ít, Mưu, tay trống, cũng để cho tui dộng trống vài lần. Cũng dui khi tui học chơi tất cả các nhạt cụ, kể luôn ác-mô-ni-ca. Mổi ngày tui tập chút ít, và mổi tối bang nhạc chơi ở Câu lạc bộ Chồn Nọc.
Rồi một hôm tui ở đại học dìa thì thấy Duyên đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Tui hỏi Duyên Đổ Rổ đâu, và Duyên nói hắn "xù" cổ rồi. Tui hỏi tại sao dậy, và Duyên nói, "Bởi dì ảnh là một thằng khốn nạng mất dại dô dụng như mấy thằng khác," và bởi dậy tui mới nói, "Sao tụi mình hổng đi ra ngoài kiếm cái gì ăn tối rồi tụi mình nói dìa chiện này luôn?"
Duyên, theo lẻ tự nhiên, làm hết cái phần nói và thiệc ra đó là chỉ là một chuổi phàn nàng dìa đàn ông. Cô nàng nói đàn ông tụi tui "lười biến, phi trách nhiệm, ích kỷ, đàn ông là nhửng đống cức thấp hèn." Cô ta nói thao lao bất tiệt một hồi rồi bắc đầu khóc. Tui nói, "Thôi, Duyên đừng khóc, đừng buồn. Đâu có cái gì đâu. Dù sao, tui thấy cái tên Đổ Rổ Đổ Rác gì đó, đâu có xứng đáng dới Duyên khi mà hắn lúc nào củng ngồi chồm hổm ở sàng nhà như dậy, dà tất cả chiện khác nửa." Rồi cô nàng nói, "Đúng rồi, chắc là anh Lâm nói đúng đó. Em muốn dìa nhà ngay bây giờ." Và rồi tụi tui đi dìa nhà.
Khi tụi tui dìa tới nhà, Duyên bắc đầu cởi hết guần áo. Cô nàng chỉ chừa có cái quần lót nhỏ chút xíu, dà tui chỉ ngồi trên cái ghế dài dả bộ hổng thấy, nhưng Duyên đi tới và đứng trước mặc tui rồi nói, "Lâm, em muốn anh chịch em ngay bây dờ."
Lút này thì một cộng tóc quẹt dô tui củng đủ làm cho tui té chỏng gọng! Nhưng tui chỉ ngồi đó ngớ ngẩn nhìn Duyên. Rồi cô nàng ngồi xuốn kế bên tui và bắc đầu nghịch cái guần của tui, và điều kế tới tui biết, là cô nàng cởi áo tui rồi ôm tui và hun tui tùm lum đủ chổ hết. Lúc đầu, tui chỉ thấy hơi kỳ kỳ vì Duyên làm mấy chiện như dậy. Dỉ nhiên tui đả mơ chiện này từ lâu, từ trước tới giờ, nhưng tui hổng bao dờ nghỉ là chiện sẻ sảy ra như dậy. Nhưng mà..., tui đoán là cái dì đó đả tới trong tui, và tui hổng còn quang tâm đây là chiện tui đả hổng ngờ tới nửa, bởi dì tụi tui đả lăn tròn trên cái ghế dài dà guần áo của tụi tui đả gần như rớt hết, và lúc này Duyên kéo cái guần lót của tui xuốn luôn, rồi mắc của cô nàng mở thiệc bự khi cô nàng nói, "Ồ... ồ... ồ, anh Lâm, anh nhìn coi anh có cái dì dưới đây nè!" và cô nàng nắm lấy tui y chang như chị Phượng đả làm ngày trước, nhưng Duyên hổng bao giờ nói cái gì dìa cái dụ tui phải nhắm mắc lại, cho nên tui đả hổng nhắm mắt.
Rồi thì tụi tui làm đủ thứ khỉ trong buổi chiều hôm đó mà cho dù tui có điên tui cách mấy củng hổng bao giờ dám mơ tưởng tới. Duyên chỉ tui đủ thứ khỉ mà một mình tui, tui hổng thể nào tưởng tượng ra nổi – theo chiều ngang, rồi theo chiều dọc, chỏng ngược, theo chìu mông, theo chiều dài, kiểu chó trong hang bắc chó, kiểu đứng, kiểu ngồi, kiểu khom ngừi xuốn, kiểu ngửa ngừi lên, từ trong ra ngòi và từ ngoài dô trong – kiểu di nhứt tụi tui hổng thử là kiểu hai đứa xa nhau, chắc phải gọi là kiểu “Anh ở đầu sông em cuối sông!” Tụi tui lăng qua lăn lại đủ chổ trong phòng khách và lăn tọt dô nhà biếp, chui xuống bàn ghế và đồ đạc, lăn và đá trúng đủ thứ khỉ đổ và rớt tùm lum hết, chăn mền chiếu gối củng bị kéo rớt xuống sàn, miếng thảm trải ở sàn nhà củng bị cuốn cong goẹo tùm lum, tụi tui còn dô tình làm ti-vi bật lên nửa. Đừng hỏi tui tại sao, nhưng sau cùng thì thì tụi tui làm chiện đó trên cái bồn rửa chén. Khi tui tui xong rồi, Duyên chỉ nằm ở đó một hồi lâu, rồi nàng nhìn tui rồi nói, "Trời ạ, anh Lâm, anh đã ở đâu trong suốt cuộc đời của em?"
"Tui ở lòng dòng chổ này, rồi chổ khác", tui nói.
Mọi thứ theo tự nhiên trở nên khác đi dửa tui và Duyên sau chiện đó. Tụi tui bắc đầu ngủ chung một giường, chiện này lúc đầu củng hơi lạ đối dới tui, nhưng chắc chắng là tui củng quen luôn. Khi tụi tui trình diển ở Câu Lạc Bộ Chồn Nọc, Duyên thường xuyên đi tới tui guậy cho tóc tui rối lên, nhửng ngón tay của cô nàng củng hay tới gải sau ót của tui từ trên xuống dưới. Bất thình lình, mọi chiện bắc đầu thay đổi đối với tui – như là toàn bộ cuộc sống của tui như chỉ mới khởi đầu, và tui là anh chàng hạnh phúc nhức trên thế giới.
Chú thích:
Bùi Vịt Quác = Tiến Sỉ Bùi Việt Quát. Doctor Quackenbush, Giáo Sư Đại Học Harvard, cũng là một tình nhân cũ của Duyên.
Cáo Sĩ = Gloucester, một địa danh ở Anh Quốc
Cầu Kem = Cambridge, một địa danh ở Hoa Kỳ
Chồn Nọc = Câu lạc bộ Hodaddy
đắp-bồ lăn-tăn = double entendre, dohop xin tạm dịch là song quan ngữ. (Xin lỗi các học giả Việt Văn) dohop hiểu đây là lối viết văn làm cho người đọc có thể hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Đích Xi = Dixie, tên một bài hát, Dixie là tiếng lóng ám chỉ Miền Nam Hoa Kỳ.
Đỗ Rổ = Rudolph, người tình của Duyên học Triết Học ở Đại Học Harvard
Dũng = George, tay đàn keyboard của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
Gia Châu = Bang California của Hoa Kỳ
Hà Đình Tân = Elmer Harrington III, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Hồ Rác = Horace, một sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Lia = Vua Lia, King Lear, một bi hài kịch của William Shakespeare.
Liễu Siêu = Lucille, một nữ sinh viên trong lớp học của giáo sư Bùi Việt Quát
Mưu = Mose, tay trống của ban nhạc Trứng Nứt (The Cracked Eggs)
Phi Bình Tiên = Feeblestein, tên của người môi giới muốn làm băng nhạc cho ban nhạc Trứng Nứt.
Séc-pia = “Guy Dâm Séc-pia”, Đại thi hào William Shakespeare
Thông Điên của thành Bích Lâm = Mad Tom o’Bedlam, một nhân vật trong truyện King Lear của William Shakespeare.