Forever Blue

Chương 1

Trung úy Blue McCoy dẫn đầu, theo sau là sáu người đàn ông khác của đội 10 Alpha Squad SEAL băng qua mặt đất lầy lội. Anh di chuyển một cách chính xác, chậm rãi từng bước xuyên qua bóng đêm, cảm nhận độ lún của mặt đất, dò tìm những cái bẫy vụng về và địa lôi trước khi đặt trọng lượng của anh xuống từng bước chân.Anh quan sát những cái bóng, kiểm tra từng bụi cây phía trước, ghi nhớ vị trí của từng cái lá nhành cây, cảnh giác từng phút di chuyển.Âm thanh của màn đêm xung quanh anh. Tiếng côn trùng rả ríc, một tiếng chó sủa có lẽ cách một dặm. Một tiếng cú kêu xuyên màn đêm, âm thanh kỳ lạ thông báo rằng đây là lãnh thổ của nó, vua của thế giới bóng đêm.Đó cũng là thế giới Blue McCoy thuộc về, nơi anh có thể dẫn dắt một nhóm những người đàn ông lặng lẽ và vô hình xuyên qua bóng đêm mà đến những con dế dưới chân cũng không cảm nhận được sự hiện diện của họ.Phải mất hơn một giờ đồng hồ để băng qua vùng trống trải, thêm năm yard nữa họ sẽ đến được nơi có cây cối che chắn, khi đó họ có thể di chuyển nhanh hơn, nhưng không kém cẩn trọng đi chút nào.Blue lắng nghe, để hòa vào mặt đất quanh anh như thể anh là màn đêm. Trái tim anh đập chậm rãi hòa hợp với sự tĩnh lặng và âm điệu của mặt đất còn trí óc anh trống rỗng, trống rỗng nhưng luôn cảnh giác sẵn sàng. Tất cả tiếng động và âm thanh của căn cứ không quân nơi mà Alpha Squad vừa ở chỉ mười giờ trước đã biến mất, chỉ còn lại bóng đêm. Có sáu người đàn ông khác sau lưng anh, nhưng Blue không nghe thấy một âm thanh nào từ họ. Anh biết họ ở đó chỉ nhờ niềm tin không một chút nghi ngờ nào, rằng những SEAL khác sẽ bảo vệ sau lưng anh như anh dẫn đường phía trước. Anh biết họ sẽ chết để bảo vệ anh như anh sẽ hy sinh cuộc sống cho họ.Blue hít không khí vào và đứng yên, anh bắt được một mùi hương mờ nhạt. Nhưng chỉ một giây sau anh nhận ra đó chỉ là một con vật, một số loài gậm nhấm di chuyển âm thầm trong màn đêm như anh. Đó không phải mùi hương từ con người, và những kẻ thú vật là con mồi anh sẽ săn đêm nay.Xuyên qua rừng cây, thẳng hướng mười hai giờ, cách bốn mươi yard là một cabin. Theo tin từ FinCom, một cơ quan của Ủy ban Tình báo Liên Bang, trong cabin là Karen, cô con gái mười lăm tuổi của Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Mike Branford. Những bức ảnh vệ tinh hồng ngoại mới nhất cho biết trong cabin có ít nhất bốn tên khủng bố trong nhóm bắt cóc. Mười tên khác ngủ ở tòa nhà thứ hai, cách hai mươi yard về hướng đông bắc. Và hai nhóm năm tên của những kẻ khủng bố đang tuần tra xung quanh rừng cây. Chỉ vài phút trước, một trong hai nhóm năm tên đã đến cách Blue và Alpha Squad chỉ bốn feet. Tên chỉ huy đã châm một điếu thuốc, và quăng cách tay của Blue chỉ vài inch trước khi ra lệnh cho những kẻ khác di chuyển.Với khuôn mặt được sơn xanh đen, sự đào tạo chuyên nghiệp, kinh nghiệm và kỷ luật, Alpha Squad là vô hình, được bao bọc bởi bóng tối, che phủ kín trong chiếc áo choàng màn đêm.Các SEAL đã yên vị trong các bụi cây xung quanh cabin, Blue quay nhìn chỉ huy và cũng là người bạn thân nhất của anh, Đại úy Joe Catalanotto. Blue chỉ có thể nhìn thấy mặt Joe Cat trong bóng tối, nhưng anh thấy Joe gật đầu.

Thời điểm để hành động.

Bên ngoài khóe mắt, Blue bắt được chuyển động lén lút của Cowboy, Lucky, Bobby và Wes, họ biến mất về phía đông bắc và tòa nhà thứ hai. Họ sẽ khóa chặt tòa nhà và vô hiệu hóa những kẻ khủng bố bên trong.

Còn lại Joe Cat và Harvard cảnh giới bên ngoài cabin chính trong khi Blue lẻn vào trong và cướp lại cô gái.

Harvard đứng gác trong khi Joe và Blue kiểm tra phía ngoài của cabin, đặc biệt là cái cửa sổ mà Blue sẽ dùng để đột nhập vào.

Không có bẫy, không có báo động, không thêm một lớp bảo vệ nào. Đó là bởi vì trong một phần tư dặm xung quanh cabin sắp đặt đầy bẫy, báo động và kiểm soát vũ trang. Đó còn bởi vì Aldo Fricker, kẻ cầm đầu nhóm khủng bố, đã quên mất nguyên tắc số một: không bao giờ giả định. Những kẻ khủng bố đã để lại một khu vực không phòng bị bởi vì chúng giả định rằng không ai có thể vượt qua được vành đai bảo vệ dày đặc bên ngoài.

Chúng đã sai.

Al Fricker gặp phải đội mười Alpha Squad SEAL.

Blue quan sát Joe Cat cắt tấm kính cửa sổ cabin một cách nhanh chóng và yên lặng. Harvard nâng Blue lên và anh đã ở bên trong.

Blue kiểm tra nhanh bố trí bên trong cabin với kính hồng ngoại, nhanh chóng định vị cô con gái vị thượng nghị sĩ. Cô đang cuộn tròn trên một cái giường bằng đồng góc đông nam của căn phòng. Từ những gì anh có thể thấy cô vẫn còn sống. Bốn tên canh gác đang ngủ trên túi ngủ hoặc sàn nhà gần cửa ra vào. Blue lấy kính hồng ngoại xuống và đợi vài giây cho đến khi mắt anh quen với bóng tối trở lại, lắng nghe hơi thở yên tĩnh của những tên canh gác. Sẽ không hay chút nào khi đánh thức cô gái dậy trong khi đeo kính hồng ngoại, anh sẽ nhìn như một người ngoài hành tinh, cô sẽ sợ hãi.

Anh lấy bốn ống tiêm từ áo vest chiến đấu và di chuyển lặng lẽ ngang qua căn phòng, tiêm cho mỗi tên một liều để đảm bảo cho giấc ngủ sâu. Anh gắn lại nắp đậy, và bỏ những ống tiêm rỗng vào một cái túi được đánh dấu chất thải sinh học nguy hại. Kiểm tra nhanh cabin để chắc rằng không còn tên nào đang ẩn nấp, anh di chuyển về phía cô con gái thượng nghị sĩ.

Anh gõ nhẹ cái đèn nhỏ, che ánh sáng trong lòng bàn tay khi anh nhìn xuống cô gái đang ngủ. Cô cuộn tròn trong tư thế bào thai, đầu gối đặt dưới ngực, một cánh tay đưa lên bị còng vào đầu giường bằng đồng. Tóc cô rối nùi, cô có các vết bẩn và máu từ các vết trầy xước trên mặt, tay và chân. Cô đang mặc một cái quần sóc và một cái áo không tay màu xanh. Cả hai đều bị rách.

Những tên khốn đã tổn thương cô, Karen, tên cô là Karen Branford. Chúng đã đánh đập cô, có thể cưỡng bức cô, lạy chúa, cô chỉ mới mười lăm tuổi đầu.

Giận dữ lấp đầy anh, nóng bỏng và chết người, Blue cảm thấy nó xuyên qua cơ thể, chảy bên dưới da đến tất cả các ngón tay và ngón chân. Đó là một cảm giác quen thuộc trong công việc của anh. Bình thường anh chào đón nó. Nhưng đêm nay công việc của anh không phải là tấn công. Đêm nay công việc của anh là đưa cô gái nhỏ tơi tả này ra khỏi đây và giữ cho cô được an toàn.

Khi anh điều chỉnh tai nghe, đặt micro gần miệng hơn, giọng anh điềm tĩnh. “Cat”, anh nói một cách yên lặng với chỉ huy, “chúng tổn thương cô bé”.

Joe Catalanotto nguyền rủa. “ Tệ không?”

“Có”

“Cô bé có thể đi không?”

“Mình không biết”, Blue trả lời.

Anh quay lại với cô gái, phán đoán từ thay đổi trong âm thanh hơi thở là cô đã tỉnh, tỉnh táo và kinh hãi.

Anh nhanh nhẹn quỳ xuống bên cạnh cô, giữ cái đèn nhỏ cho nó soi vào khuôn mặt ngụy trang của mình.

“ Tôi là trung úy Blue McCoy, cô gái”, anh nói thấp giọng. “ Tôi là lính SEAL của hải quân Hoa Kỳ, và tôi ở đây để đưa cô về nhà”.

Cô bé nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở rộng, quan sát đồng phục, súng của anh và anh biết cô không hiểu.

“ Tôi là một thủy thủ Mỹ, Karen”, anh nói “ Tôi là một người bạn của bố cô và tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây”

Khi nhắc đến bố cô, hiểu biết và hy vọng đồng thời lóe lên trong đôi mắt nâu của cô. Cô níu chặt cái áo rách của mình trong một nỗ lực vô ích bởi sự e lệ, nhưng bây giờ cô bỏ tay mình ra để che ánh sáng từ anh.

“Shh”, cô thì thầm. “ Anh sẽ đánh thức chúng mất”

“Không, tôi sẽ không đâu”, anh trả lời. “ Chúng không thể tỉnh dậy trong một khoảng thời gian nữa. Và khi đó chúng sẽ bị tống giam”. Anh nhổ một cái khóa từ cái hộp không thấm nước trong áo vest và làm việc với cái còng của cô. Ba giây sau cái còng đã mở ra.

Khi cô chà xát cổ tay, Blue trượt đồ và vest chiến đấu của anh ra và nhanh chóng cởi áo ngụy trang bên dưới của anh ra. Nó ướt mồ hôi và có mùi chẳng thơm tho gì, nhưng nó là thứ tốt nhất anh có thể đưa cô trong hoàn cảnh này.

Cô chấp nhận nó một cách yên lặng, trượt vào trong và cài khuy đến tận cổ.

Blue phải công nhận cô bé. Sau bất ngờ và sợ hãi ban đầu, cô bây giờ nhìn lại anh không nao núng. Mắt cô trong sáng và dũng cảm. Anh đã nhìn thấy đôi mắt nâu như cô ở đâu rồi, một đời trước. Người sở hữu chúng cũng mười lăm tuổi.

Lucy. Lucy Tait bé nhỏ. Quỷ thật, anh đã không nghĩ về cô hàng năm trời.

Blue liếc đồng hồ, kiểm tra kỹ để chắc rằng đồ của anh được buộc chặt. Theo kế hoạch, chiến thuật nghi binh đã sẵn sàng để bắt đầu. Blue hít một hơi thật sâu, nhìn xuống Karen và lặng hỏi, “ Cô có thể đi không?”

Cô gái trẻ đứng lên. Đuôi áo của Blue dài đến đầu gối cô. “ Tốt hơn thế”, cô quả quyết, “ tôi có thể chạy”.

Blue mỉm cười lần đầu tiên trong hàng giờ. “ Được, đi thôi”.

Họ đi được nửa đường đến chỗ bụi cây, khi Blue nghe thấy tiếng súng đầu tiên vang lên. Joe Cat và Harvard ở ngay sau anh, và anh cảm thấy họ cùng quay về phía có cuộc giao tranh, tự hỏi ai của Alpha Squad tham gia vào, mong họ có thể đến nơi giao tranh để hỗ trợ.

“Đường này không thoát được”, Blue nghe Karen thở hổn hển. Cô đẩy xa tay của anh ra, nhìn xung quanh.

Anh cầm lại tay cô. “Không, sẽ được”

“Không được”, cô khăng khăng. “ Tôi đã cố chạy trốn đường này trước đây. Không có gì ngoài những vách đá. Không có đường xuống biển. Chúng ta bị bẫy rồi”

Cô bé đã cố gắng chạy trốn. Blue kinh ngạc trước sự can đảm của cô gái. Cô ấy thật mạnh mẽ. Lại một lần nữa anh không thể không nghĩ về Lucy Tait. Anh là đàn anh và Lucy là một người mới bé nhỏ, lần đầu tiên gặp nhau, cô đang bị bắt nạt bởi một nhóm những đứa trẻ. Cô bị áp đảo và rõ ràng sự chênh lệch là đáng kể, nhưng cô hếch cằm lên và tia sáng “ các người không thể đánh bại tôi” lóe lên trong đôi mắt nâu.

Giọng Cowboy trên tai nghe của Blue. “ Cat! Có bốn tên đang hướng đến anh”

“ Đã rõ”, Cat trả lời. Anh quay về phía Blue. “ Đi đi”

“Chúng ta sẽ nhảy dù xuống nước”, Blue nói với Karen. “ Có một chiếc thuyền đang đợi chúng ta”.

Cô không hiểu. “ Dù? Bằng cách nào?”

“Tin tôi”, anh nói

Karen chỉ do dự chưa đến một giây, rồi gật đầu.

Họ lại tiếp tục chạy, lần này không có Cat và Harvard đi cùng.

Khu rừng kết thúc để bắt đầu vùng đất trống trải, và Blue cảm thấy nguy hiểm. Nếu một trong bọn khủng bố xuyên qua được sự phục kích của Cat và Harvard…Nhưng chúng sẽ không thể.

“ Mở cánh cửa địa ngục cho chúng giùm mình”, anh nói vào micro, và anh nghe Joe Catalanotto cười thầm.

“ Cậu có thể đánh cá, anh bạn.”

Blue dừng lại ở rìa vách đá và điều chỉnh đồ đạc của mình để Karen có thể bám vào anh và họ có thể nhảy xuống nước cùng nhau.

Cô không hề kêu ca, không nói một lời, mặc dù anh biết là sự gần gũi của cơ thể mình và cô đã nhắc cô nhớ về sự tàn bạo mà cô phải chịu đựng bốn ngày vừa qua.

Nhưng anh không thể nghĩ về điều đó, không thể băn khoăn, không thể tập trung vào nỗi đau của cô. Anh phải nghĩ về con thuyền trong bóng tối, được làm cho vô hình bởi màn đêm.

Anh búng nhẹ trên thiết bị dẫn đường trong áo vest của mình, yên tâm bởi hàng loạt đốm sáng và tiếng bíp nói với anh là con thuyền thực sự ở ngoài kia.

“ Giữ chắc”, anh nói với cô gái, và sau đó anh nhảy xuống.

Blue trên boong của tàu sân bay Franklin khi chiếc trực thăng chở phần còn lại của Alpha Squad hạ cánh.Anh nhìn kỹ, kiểm tra nhanh số người. Đó là phản xạ từ cách đây vài năm từ khi Frisco bị thương. Anh ấy đã không tử nạn- KOA (bị giết khi đang làm nhiệm vụ) – nhưng cũng gần như thế. Chấn thương của anh ấy vẫn chưa hồi phục. Chân Frisco gần như bị thổi bay và anh vẫn ngồi xe lăn và vẫn điên lên như quỷ về nó.Frisco đã là đại sứ thiện chí không chính thức của Alpha Squad. Anh đã rất thân thiện và vui vẻ, nhanh chóng bắt chuyện và kết bạn với mọi người xunh quanh. Anh rất có khiếu hài hước và dí dỏm nhanh chóng làm mọi người cười bất cứ nơi đâu anh đến. Và sự thân thiện của anh là chân thành. Anh đã từng là hoạt náo viên. Anh luôn luôn vui vẻ dù ở trong tình huống nào.Trên thực tế, Alan “Frisco” Francisco là SEAL duy nhất Blue biết đã thích thú với quá trình huấn luyện sức bền được gọi là Tuần Địa Ngục.Nhưng khi Frisco bị nói cho biết là anh không thể đi lại được nữa, anh dừng mỉm cười. Với Frisco, mất khả năng dùng chân của mình là điều tệ nhất từng xảy đến với anh. Thậm chí có thể tệ như cái chết.Blue nhìn mọi người nhảy xuống từ trực thăng. Joe Cat, mái tóc đen của anh đã dài hơn và được buộc lại như cái đuôi ngựa, từ khi kết hôn hầu như lúc nào khuôn mặt nghiêm nghị của anh cũng tươi cười. Harvard, với quả đầu sáng bóng như quả bóng bowling màu cà phê, nhìn thật to lớn, ung dung và đáng sợ như quỷ. Bobby và Wes, là một cặp trái ngược nhau, một người cao và to, còn một người dẻo dai và thấp, nhưng họ di chuyển như hình với bóng và người này có thể kết thúc câu nói của người kia. Lucky O’Donlon, bạn cùng bơi của Frisco. Và cậu lính mới, Cowboy. Harland “Cowboy” Jones, người thay thế tạm thời cho Lucky trong cùng vụ giải cứu đã làm Frisco bị thương, sau đó thay thế tạm thời cho Frisco. Mặc dù theo thời gian, nó chắc như quỷ là từ tạm thời sẽ trở thành cố định.Họ đều đã ở đây, và họ đều đang đi lại và hít thở.Joe Cat nhận thấy Blue và đi thẳng đến chỗ anh.“ Mọi thứ ổn chứ ?” anh hỏi.Blue gật đầu, đi cùng Joe đến cầu thang dẫn xuống dưới boong. “ Bác sĩ đã kiểm tra cô bé”, anh kéo dài giọng. “ Cô bé đang ở với bác sĩ tâm thần và nhân viên trợ giúp”. Anh lắc đầu. “ Bốn ngày, Cat. Làm cái quỷ gì mà họ mất nhiều thời gian thế để chúng ta đuổi theo sau cô bé.“ Bởi vì các chính trị gia và những vị cốt cán phía trên không biết những gì một đội SEAL có thể làm”. Joe Cat tháo vest chiến đấu, hướng thẳng về phía phòng ăn.“ Vì vậy một cô bé mười lăm tuổi đầu bị hành hạ trong bốn ngày trong khi chúng ta ngồi quanh bàn bạc”Cat dừng lại, quay nhìn Blue. “ Phải, Nó cũng làm tôi phát cáu” anh nói. “ Nhưng bây giờ nó đã qua rồi. Hãy cho qua”.“Anh nghĩ Karen Branford sẽ chỉ đơn giản là cho qua à?”Blue có thể thấy từ đôi mắt đen của Cat là vị chỉ huy không thích câu trả lời của câu hỏi này. “ Cô bé sống sót”, anh nói lặng lẽ. “ Điều đó tốt hơn một số khả năng khác”.Blue hít vào một hơi thở sâu. Cat nói đúng. Anh thở hắt ra. “ Xin lỗi”. Họ lại đi tiếp. “ Chỉ là … cô bé nhắc tôi nhớ đến một người tôi từng biết ở Hatboro Creek. Một cô gái tên là Lucy. Lucy Tait.Joe Cat nhìn anh với sự kinh ngạc giả vờ khi họ hướng đến góc phòng ăn. “Yo” anh nói. “ Tôi có nghe nhầm không? Cậu vừa nói đến một cô gái khác ngoài Jenny Lee Beaumont ở Hatboro Creek? Tôi đã nghĩ mặt trời mọc và lặn với Jenny Lee, và tất cả những cô gái khác bị lu mờ trong ánh sáng lộng lẫy của cô ấy”.Blue lờ đi giọng điệu trêu chọc của Cat. “ Lucy không phải là một cô gái”, anh nói, đổ cà phê đen nóng vào một cái cốc giấy. “ Cô ấy chỉ là một cô bé”.“ Có lẽ cậu nên đến thăm cô ấy khi cậu quay lại South Carolina để dự đám cưới”.Blue lắc đầu. “ Tôi không nghĩ vậy”.Cat lấy một cái cốc trên kệ, nhìn Blue một cách suy đoán. “ Cậu chắc là cậu muốn đi dự đám cưới này chứ?”, anh hỏi. “ Cậu biết đấy, tôi có thể sắp xếp cho Alpha Squad là một phần của một vài nhiệm vụ đào tạo quan trọng nếu cậu cần cái cớ để vắng mặt ở đó”.“Đó là đám cưới anh trai tôi”.“ Gery là con riêng của bố dượng cậu”, Cat lưu ý, “ và anh ta sẽ cưới Jenny Lee, người yêu thời trung học của cậu và là cô gái duy nhất tôi từng nghe cậu nhắc đến, ngoại trử bây giờ có thêm Lucy Tait.”Blue uống một ngụm cà phê. Nó rất đậm và nóng và đốt cháy tất cả trên đường đi xuống. “ Tôi đã nói với anh ấy là tôi sẽ làm phù rể”.Joe Cat nghiến răng khi anh nhìn chằm chằm Blue. Quai hàm anh siết lại. “ Anh ta không nên yêu cầu cậu như thế”, anh nói. “ Anh ta muốn cậu ở đó, đưa cho anh ta sự chấp thuận, để anh ta có thể ngừng cảm thấy có lỗi vì đã ăn cắp Jenny Lee từ cậu”.Blue bóp cái cốc giấy không, sau đó ném nó vào thùng rác. “ Anh ta không ăn cắp cô ấy”, anh nói. “ Cô ấy yêu anh ta từ đầu”.

Nó sẽ trở thành đám cưới của năm, nó sẽ trở thành đám cưới của thập kỷ. Và Lucy Tait sẽ ở đó.

Oh, không phải là cô được mời. Không, Lucy không thể có một trong những cái thiếp mời khác thường với lời mời in đậm bằng chữ vàng, những dải trang trí màu kem, không đời nào. Cô sẽ đến đám cưới này như là một nhân viên, đầu tiên là để giữ giao thông thông suốt bên ngoài câu lạc bộ đồng quê sang trọng của Hatboro Creek và sau đó là đứng trong phòng khiêu vũ, canh gác cho đống quà cưới đắt tiền.

Lucy sửa lại cổ áo đồng phục cảnh sát khi cô đi tuần Main Street trong chiếc xe tuần tra của cô, tìm một chỗ đậu xe gần quán thịt nướng của Bobby Joe.

Không phải là cô hy vọng được mời đến đám cưới của Jenny Lee Beaumont. Cô chưa bao giờ thuộc về đám đông, thậm chí khi ở trung học. Trời ạ, quay trở về trước, quay lại khi Lucy là một học sinh năm nhất gầy gò tóc vàng, khi mà nữ hoàng xinh đẹp Jenny Lee là một đàn chị, Lucy đã tuyệt vọng muốn gia nhập câu lạc bộ độc quyền của Jenny.

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Cũng như cô sẽ không bao giờ thừa nhận lý do cô muốn đến tuyệt vọng để đến gần Jenny Lee, đó là Blue McCoy.

Blue McCoy.

Có tin đồn là anh sẽ quay về thị trấn để dự đám cưới con riêng của bố dượng anh.

Blue McCoy.

Với mái tóc vàng sẫm và đôi mắt xanh thẫm đã thiêu đốt dữ dội đến mức làm trái tim cô ngừng đập, Blue McCoy đã ám ảnh tất cả những giấc mơ thuở thiếu thời của Lucy. Anh là anh hùng thuở niên thiếu của cô, một người cô độc, lặng lẽ, đen tối và nguy hiểm, có khả năng về bất cứ điều gì.

Kể cả giành được trái tim của Jenny Lee Beaumont xinh đẹp.

Ngoại trừ Jenny Lee sẽ không cưới Blue McCoy vào chiều thứ bảy. Cô ta sẽ cưới người anh, con riêng của cha dượng của anh, Gerry. Anh ta lớn hơn Blue hai tuổi, với nụ cười linh hoạt, vẻ ưa nhìn như ngôi sao điện ảnh, và thái độ vui vẻ vô tư lự. Vài người có thể nghĩ là Gerry hấp dẫn hơn McCoy.

Rõ ràng là Jenny Lee nghĩ thế.

Lucy tìm ra chỗ đỗ xe cách quán thịt nướng một dãy phố và tắt động cơ xe tuần tra. Nghĩ lại, cô mở khóa lại và ấn nút nâng cửa kính xe. Bầu trời mùa hè nhìn có vẻ đe dọa. Lucy cá là mưa sẽ trút xuống trước khi cô kết thúc bữa trưa của mình.

Cô kiểm tra lại để chắc chắn vũ khí của cô an toàn trong bao da ở thắt lưng khi cô vội vàng đi xuống vỉa hè. Cô đã muộn mười phút, và Sarah, bạn cô, với thời gian biểu làm việc của mình sẽ không cho phép cô có hơn một giờ cho bữa trưa.

Quán thịt nướng đông nghịt, như thường lệ, nhưng Sarah đã kiếm được một bàn. Lucy đi lướt vào trong quán, đến chỗ bạn cô.

“Mình xin lỗi, mình đến muộn”

Sarah chỉ mỉm cười. “ Mình đáng lẽ đã gọi bữa trưa rồi”, cô nói. “ Nhưng Iris chưa phục vụ đến phía này quán”. Lucy dựa lưng vào chiếc đệm nhựa của cái ghế băng. Cô thở ra một hơi lớn thổi bay cả tóc mái trên trán mình. “ Mình chưa được nghỉ từ 7h sáng “. Cô nhìn bạn mình. Sarah nhìn có vẻ mệt mỏi và nóng bức, cô buộc mái tóc đen gọn gàng sau lưng kiểu đuôi ngựa, cô có quầng thâm dưới đôi mắt màu hạt dẻ. “ Cậu thế nào?”

“ Mình đang mang bầu chín tháng với một đứa trẻ rõ ràng đã quyết định sẽ không được sinh ra cho đến khi cậu chàng đủ tuổi đi bầu cử”, Sarah nói khô khan. “ Trời đang là chín mươi bảy độ trong bóng râm, lưng mình đau nhức khi mình nằm xuống, dây thần kinh hông khó chịu khi mình ngồi, mình có một bài bình luận đến hạn mà mình không thể hoàn thành vì mình đã tiêu tốn ba ngày qua để nấu nướng thay vì viết lách, chồng mình về nhà, từ ca làm việc ở bệnh viện, chỉ bốn giờ trong bốn tám giờ qua, mẹ chồng mình cứ mỗi năm phút lại gọi để kiểm tra xem mình có bị vỡ ối không, mình nhớ cuộc sống ở Boston và đây là cơ hội đầu tiên để mình kêu ca trong gần một tuần.”

Lucy cười toe. “ Vậy đừng có dừng lại.”

“ Không, không, mình xong rồi,” Sarah nói, quạt cho chính mình với tờ giấy ăn.

“ Xin chào, các quý cô.” Iris lấy cái bút từ sau tai cô và giữ trên tờ giấy gọi món. “ Tôi có thể lấy gì cho các cô hôm nay?”

“ Tôi muốn vài cái bánh hạnh nhân,” Sarah nói.

Iris thở dài nhẫn nại, đẩy một lọn tóc đỏ đi lạc cuộn tròn lại vào búi tóc của cô. “ Cưng à, tôi đã nói với cô rồi, nếu nó không có trong thực đơn …”

“ Tôi cần vài cái bánh hạnh nhân.” Sarah nói hầu như tuyệt vọng. “ Bánh hạnh nhân hay có thể là một mẩu bánh trái cây của mẹ tôi. Tôi không thể nghĩ đến thứ gì khác những ngày này…”

“ Chúng tôi đều lấy một phần gà tây,” Lucy nói nhẹ nhàng, “ với bánh mì, mù tạt, không mayo, thêm dưa chua.”

“ Xin lỗi, cưng,” Iris thì thầm với Sarah khi cô di chuyển sang bàn bên cạnh.

“ Cuộc sống của tôi,” Sarah rên lên đột ngột, “ là một chuỗi không dứt của sự thất vọng.”

Lucy cười phá lên. “ Cậu kết hôn với anh chàng hấp dẫn nhất thị trấn, cậu chuẩn bị có em bé, cậu vừa thắng giải với âm nhạc của cậu và cậu đang thất vọng?”

Sarah dựa về phía trước.” Mình phát rồ lên vì ghen tị với cậu,” cô nói. “ Cậu vẫn có vòng eo. Cậu vẫn nhìn được chân cậu mà không cần nghển cổ. Cậu_” Cô ngừng lời, nhìn chằm chằm ngang qua căn phòng đến cánh cửa. “ Đừng nhìn, nhưng mình nghĩ chúng ta bị xâm chiếm”.

Lucy quay lại đúng lúc cánh cửa kính mở ra và một người đàn ông trong quân phục dã chiến màu xanh lá, mang một cái túi vải thô cũng màu xanh lá trông có vẻ nặng vắt qua một bên vai, bước vào.

Anh ta chắc chắn là một quân nhân, mặc dù nhìn lại quân phục của anh ta không thực sự đúng chuẩn. Điều đầu tiên Lucy để ý là cánh tay anh ta. Chiếc áo không tay được tạo nên từ áo sơ mi màu xanh lá cắt đến vai và cánh tay anh ta cơ bắp và mạnh mẽ. Anh ta nhìn như thể anh ta có khả năng nâng được ba lần trọng lượng của chính mình một cách dễ dàng. Anh ta để cổ áo mở và không cài khuy phía trên để hở ra khuôn ngực rộng của mình. Chiếc quần dã chiến được may vừa vặn một cách thoải mái với anh, nhưng thay vì đôi bốt quân đội màu đen cứng ngắc, anh đang đi một đôi dép xăng đan.

Anh ta đeo kính râm, nhưng anh ta quét nhanh một vòng quanh căn phòng và Lucy cho rằng anh ta không bỏ lỡ gì nhiều.

Tóc anh ta dày và tối màu, đôi xăng đan màu vàng.

Và khuôn mặt anh ta là người cô đã nhận ra.

Lucy có thể nhận ra Blue McCoy ở bất cứ đâu. Đó là cái cằm mạnh mẽ, sự kiên định, khuôn miệng không cười, là xương gò má gồ ghề và cái mũi thẳng. Mười hai năm kinh nghiệm sống đã thêm vào nội lực cho khuôn mặt vốn đã mạnh mẽ của anh.

Anh đã thật ưa nhìn khi còn là một chàng trai. Là một người đàn ông, anh đẹp trai không thể chịu được.

Lucy đang nhìn chằm chằm. Cô không thể ngăn mình lại. Blue McCoy đã quay lại thị trấn, thật ngoài sức tưởng tượng.

Anh ngừng kiểm tra căn phòng và mắt anh hướng về phía cô. Như Lucy nhìn thấy, Blue tháo cặp kính râm. Mắt anh vẫn là sắc xanh sáng nhất cô từng nhìn thấy trong đời, và khi anh gặp mắt cô, cô đóng băng tại chỗ, như bị thôi miên.

Anh gật đầu với cô, chỉ một cái, vẫn không mỉm cười, và sau đó Iris đi lướt qua anh.

“ Ngồi bất cứ đâu, chàng trai !” cô gọi to đến anh.

Câu chú bị phá vỡ. Blue quay đi khỏi Lucy và cô quay lại bàn mình với Sarah.

“ Cậu biết anh ta à?” Sarah hỏi, đôi mắt sắc sảo của cô không bỏ lỡ điều gì, đặc biệt là nét ửng đỏ trên má Lucy.

“ Cậu biêt, phải không?”

“Không thực sự, không”, Lucy nói, sau đó thú nhận, “ ý mình là mình biết anh là ai nhưng…” cô lắc đầu.

“ Anh ta là ai?”

Lucy liếc lên lại, nhưng Blue đang bận rộn cất cái túi của anh dưới gầm bàn bên kia căn phòng . “ Blue McCoy”. Lucy nói nhỏ nhẹ, như sợ anh có thể nghe thấy xuyên qua quán ăn ồn ào này.

“ Đó là em trai Gerry McCoy à? Anh ta nhìn chẳng giống anh mình.”

“ Họ không phải anh em ruột”, Lucy giải thích. “ Mẹ Blue lấy bố của Gerry, chỉ là bà ấy mất khoảng năm tháng sau đám cưới. Ông McCoy nhận nuôi Blue thời gian ngắn sau đó. Theo như mình nghe được, cả ông McCoy và Blue đều không vui với sự sắp xếp đó. Rõ ràng họ không vui vẻ với nhau, nhưng Blue không còn nơi nào để đi.

“ Mình đoán là không, bởi vì anh ta không quay lại thị trấn khi ông McCoy qua đời vài năm trước”, Sarah nhận xét.“ Gerry nói với minh Blue là một phần của Bão Sa Mạc”, Lucy nói. “ Anh không thể rời đi, không phải khi đó, và Gerry không muốn kéo dài tang lễ, không biết đến khi nào như thế.”

“ Em trai của Gerry ở trong quân đội à ?”

“Hải quân”, Lucy đính chính cô. “ Anh ấy ở trong lực lượng đặc biệt, SEAL”.

“ Gì cơ ?”

‘’SEAL”, Lucy nói. “ Nó là từ viết tắt của SE-biển, A-không trung và L-đất. SEAL là những siêu đặc công. Họ là chuyên gia về mọi vấn đề …mình không biết…từ phá hủy dưới nước đến đột kích nhảy dù đến… nghệ thuật lái máy bay phản lực . Họ trải qua những khóa huấn luyện điên rồ nơi họ học cách làm việc như một đội dưới áp lực không tưởng. Có một tuần lễ - Tuần Địa Ngục – nơi mà họ chỉ được phép ngủ bốn giờ trong suốt tuần. Họ phải ngủ trong mười lăm phút một, khi còi báo động đột kích trên không rú vang. Nếu họ rời bỏ trong Tuần Địa Ngục, họ bị loại khỏi chương trình. Nó thực sự đáng sợ. Chỉ những người mạnh mẽ nhất và kiên định nhất mới qua được và trở thành SEAL. Đó là một biểu tượng thực sự có giá trị bởi vì những lý do hiển nhiên.

Sarah nhìn ngang qua căn phòng, sự suy đoán trong mắt cô. “ Cậu dường như có được vô số thông tin về người đàn ông mà cậu tuyên bố là cậu không biết.”

“ Mình đọc về SEAL và sự huấn luyện họ trải qua. Chỉ thế thôi.”

“Hmm”. Sarah nhướn một bên mắt nâu thanh tú lên. “ Trước hay sau khi em trai Gerry gia nhập hải quân hử ?”Lucy nhún vai, cố gắng để trông bình thường. “ Vì mình đã phải lòng một chàng trai ở trung học. Có gì ghê gớm đâu.”

Sarah tựa cằm lên tay cô. “ Trong tất cả mọi người ở quán này, anh ta gật đầu với cậu”, cô nhận xét. “ Cậu có từng hẹn hò với anh ta không?”

Lucy bật cười. “ Không có cơ hội nào. Mình trẻ hơn ba tuổi, và anh ta thì…”

“Gì nào?”

Iris đến bàn họ, mang theo hai cái sandwich khổng lồ và một rổ khoai tây chiên. Lucy mỉm cười cảm ơn cô đã phục vụ, nhưng đợi cho cô rời đi trước khi trả lời câu hỏi của Sarah.

“ Anh ấy đã hẹn hò với Jenny Lee”.

“Beaumont…?” Mắt Sarah sáng lên. “ Cậu nói là cùng Jenny Lee, người sẽ kết hôn với anh trai anh ta vào thứ bảy à?” Khi Lucy gật đầu, cô cười thầm. “ Điều này trở nên hay rồi đây”.

“Cậu không biết à?” Lucy hỏi. “ Mình nghĩ mọi người trong thị trấn đều biết. Dường như ai cũng nói về nó, chuyện có hay không Blue McCoy sẽ xuất hiện ở đám cưới của anh con trai cha dượng và người yêu thời trung học của anh.”

“ Rõ ràng câu trả lời là có”, Sarah nói, liếc ngang qua căn phòng về phía người đàn ông mặc quân phục.Lucy cắn một miếng cái sandwich gà tây của cô, cẩn thận không quay lại nhìn người đàn ông mà cô thấy là rất quyến rũ. Sarah đã đúng. Câu hỏi về việc có hay không Blue tham dự đám cưới của Gerry đã có câu trả lời. Bây giờ cả thị trấn sẽ rì rầm trong suy đoán, băn khoăn không biết Blue có gây ra sự náo động hay là nhấc chân anh lên khi cha cố nói “ lên tiếng bây giờ hoặc là yên lặng mãi mãi “.

Sự cám dỗ trở nên quá mãnh liệt, và Lucy liếc qua vai cô. Blue đang ăn bữa trưa và đọc bản tuần trước của Tuần báo Hatboro Creek. Mái tóc vàng của anh đổ ra trước trán, hầu như vào cả mắt anh, và anh gạt nó ra với một chuyển động nhẹ nhàng, đó là lý do cơ bắp ở cánh tay phải của anh gợn lên. Như thể anh có khả năng cảm thấy cái nhìn của cô đến anh, anh ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt cô.

Dạ dày Lucy lộn nhào trong khi cô nhanh chóng, tội lỗi quay mặt đi. Chúa ơi, cứ như là cô trở lại tuổi mười lăm lần nữa và lén lút quanh bến du thuyền khi Blue đang làm việc, hy vọng có thể liếc trộm anh một cái. Nhưng anh không hề để ý đến cô khi đó và chắc chắn anh sẽ không để ý cô bây giờ. Cô vẫn dứt khoát không phải là kiểu người như Jenny Lee Beaumont.

“Mẹ anh ta nghĩ gì khi bà ấy gọi anh là Blue nhỉ?” Sarah băn khoăn lớn tiếng.

“Tên thật của anh là Carter”, Lucy nói. “ Blue chỉ là nickname – đó là gọi tắt của “ Blue Streak’”.

“ Đừng bảo mình”, Sarah nói. “ Anh ta nói luôn mồm nhé”.

Lucy phá ra cười. Blue McCoy không được biết đến như một người nói mà không suy nghĩ. “ Mình không biết khi nào anh ấy băt đầu có nickname đó”, cô nói, “ nhưng anh là một vận động viên điền kinh. Anh ấy phá vỡ mọi kỷ lục về tốc độ trong các cuộc đua chạy nước rút và chạy đường dài khi đang học trung học cở sở và phổ thông.”Sarah gật đầu, nhìn ngó quanh Lucy để liếc một cái nữa về phía Blue.

Máy bộ đàm cảnh sát của Lucy phát ra tiếng gần như chính xác khi trời nổ ra một tiếng sấm.

“ Báo cáo một tình huống 415 đang xảy ra ở góc đường giữa Main và Willow”, Giọng của Annabella quang quác trên chiếc loa nhỏ của máy thu. “ Có thể là tình huống 10-91 A. Lucy, Cô đang ở đâu?”

Main và Willow chỉ cách hơn một dãy phố tính từ quán thịt nướng, ngược hướng với xe tuần tra của cô. Cô sẽ mất ít thời gian hơn để đến thẳng đó thay vì lấy xe để lái đi. Lucy nhanh chóng nuốt nốt miếng sandwich cô đang nhai dở và ấn nút trả lời trên máy bộ đàm.

“Quán thịt nướng”, cô nói, đã đi ra khỏi quán được nửa đường. “ Tôi đang đến đó. Nhưng trừ khi cô muốn tôi dừng lại ở xe tôi để kiểm tra sách mã hóa các tình huống, cô tốt hơn là nói tôi biết 10-91A có nghĩa là gì”.Người điều phối viên của sở cảnh sát, Annabella Sawyer, đã quá thích mười mã hóa tình huống của cảnh sát California. Không quan tâm rằng họ đang ở South Carolina. Không quan tâm đến sự thực là Hatboro Creek quá nhỏ nên họ không cần đến một nửa số mã hóa đó. Không quan tâm rằng các nhân viên cảnh sát không bị yêu cầu ghi nhớ bất cứ loại mã hóa nào. Annabella thích sử dụng chúng. Cô hẳn là đã xem quá nhiều các tập của “Những cảnh sát đỉnh cao”.

Mặc dù vậy,Lucy biết 415 là gì. Một vụ huyên náo. Cô đã nghe nó đủ nhiều. Thậm chí một thị trấn nhỏ như Hatboro Creek cũng có nhiều những tình huống đó.

“ Một tình huống 10-91A là báo cáo về một động vật nguy hiểm”, giọng Annabella quang quác trở lại.Lucy nguyền rủa trong hơi thở. Con chó hung bạo của Leroy Hurley không nghi ngờ gì lại sổng ra lần nữa.“ Cẩn thận”, Sarah nói.

“ Tôi sẽ gói sandwich của cô lại”, Iris gọi khi Lucy đẩy cửa và bước ra ngoài vỉa hè.

Mưa dội ướt cô ngay tức khắc, như thể có ai đó mở một vòi phun chữa cháy phía trên cô. Mũ của cô lại đang ở trong xe ô tô, và Lucy ước gì có cả mũ và xe khi cô hướng thẳng đến đường Willow trong những bước đi nhanh nhẹn.

Nếu may mắn, cơn mưa như vỡ trời đột ngột này sẽ đưa những kẻ trong 10-91A tất bật đi trú ngụ. Nếu may mắn, tình huống 415 đã kết thúc. Nếu may mắn…

Không may mắn như vậy. Con chó Doberman của Leroy Hurley đang gầm gừ làm Merle Groggin phải nấp sau một cái cây trên bãi cỏ đằng trước của Andy Hayes. Andy đang la hét cảnh báo Merle khôn hồn thì tránh xa khỏi cây phong Nhật Bản đắt giá của ông ta. Merle đang vung vẩy con dao đi săn và hét gọi Leroy xích hoặc gọi con chó chết tiệt của ông ta lại, và Leroy đang cười muốn tụt cả cái quần có vòng eo bốn mươi sáu xuống.

Đây rõ ràng là một tình huống 415 chân thực.

Khi Lucy tiếp cận Leroy Hurley, con chó khổng lồ của ông ra bắt gặp cô và quay lại. Dạ dày cô siết lại trước tiếng gầm gừ đe dọa của con vật. Cô thích chó. Hầu hết các con chó. Nhưng con này có tính độc ác. Giống như chủ của nó.

“ Leroy”, Lucy nói, gật đầu chào người đàn ông to lớn, cứ như thể không phải cả hai đang đứng trong cơn mưa xối xả. “ Tôi đã nói gì với ông tuần trước về việc giữ con chó của ông được xích trong sân rào?”.

Con Doberman thay đổi trọng tâm, liếc từ Lucy đến Merle Groggin, như đang quyết định xem ai sẽ là bữa trưa ưa thích hơn.

Leroy nhún vai và cười xếch đến mang tai. “ Không thể làm gì khi nó phá vỡ để tự do”.

Cô có thể ngửi thấy, không thể nhầm lẫn, mùi whiskey trong hơi thở ông ta. Chết tiệt, ông ta độc ác hơn khi ông ta uống rượu.

“ Phải, ông có thể”, Lucy nói, lấy vé phạt từ ví của cô. Nó cũng ướt sũng tức khắc. “ Con chó là của ông. Ông chịu trách nhiệm về nó. Và thực tế, để giúp ông nhớ điều đó, tôi sẽ phạt ông năm mươi đô la”.

Nụ cười của người đàn ông to lớn nhạt đi. “ Tôi là điều duy nhất đứng giữa việc cô trở ra nguyên vẹn và cô bị nhai”, ông ta nói, “ và cô định phạt tôi ?”

Lucy nhìn chằm chằm vào Leroy.” Ông đang đe dọa tôi đấy à, Hurley?” cô hỏi, giọng cô thấp và sít nhưng rõ ràng xuyên qua màn mưa. “ Bởi vì nếu ông đang đe dọa tôi, tôi sẽ làm cho cái đầu của cả ông và con chó của ông phải quay vòng đấy”.

Có điều gì đó trong mắt Leroy thay đổi, và Lucy cảm thấy chiến thắng đang đến. Ông ta tin cô. Cô nắm thóp ông ta, ông ta tin cô và sẽ lùi bước, mặc dù whiskey đã làm giảm khả năng xét đoán nhưng ông ta đã bắt đầu nhìn ra.“ Gọi con chó của ông lại”, Lucy nói điềm tĩnh.

Nhưng trước khi Leroy có thể tuân theo, tất cả cơ hội biến mất.

Andy Hayes nổ một phát súng từ khẩu súng săn hai nòng của mình, làm cho Merle rơi xuống từ trên cây. Con Doberman nhảy về phía người đàn ông bị ngã, người tấn công con chó bằng con dao của mình, gây chảy máu. Với một tiếng tru, con vật lao vọt xuống đường phố.

“ Cút xa ra khỏi cây của tôi!” Andy hét lên.

“ Ông đâm con chó của tôi!” Leroy Hurley gầm lên với Merle.

“Ông có thể đã giết tôi”, Merle hét lại Andy khi ông ta nhanh chóng đi ra khỏi hàng rào. “ Tại cái quỷ gì mà ông không bắn con chó chết tiệt đó ?”

Leroy di chuyển đầy đe dọa đến Merle. “ Nếu con chó chết, tôi sẽ treo ông lên bằng _”

“ Dừng lại ngay!” Lucy đứng giữa Merle và Leroy. Cô nâng giọng để trong nhà có thể nghe thấy. “ Andy, ông biết là tôi sẽ bắt ông vì tội thiếu thận trọng gây nguy hiểm và nổ súng trái phép. Và hai ông _”

“ Tôi hy vọng con vật ngu ngốc đó bị gục”. Merle nói đến Leroy qua Lucy, như thể cô không đứng ở đó. “ Bởi vì nếu không, tôi sẽ đến một đêm nào đó và kết liễu nó.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết”, Andy tuyên bố. “ Tôi làm đúng! Tôi đang bảo vệ tài sản của tôi!”

“ Có lẽ tôi sẽ kết liễu ông trước !” Khuôn mặt núc ních thịt của Leroy đỏ bừng vì tức giận khi ông ta hét vào Merle.Lucy ấn vào nút mở bộ đàm. “ Điều phối viên, đây là công vụ Tait. Tôi cần hỗ trợ, góc đường Willow và –“

Leroy Hurley đầy cô sang bên bằng một cú vung của cánh tay lực lưỡng, và Lucy ngã mạnh xuống đường, đánh rơi bộ đàm và vé phạt của cô vào bùn. Leroy đi đến nhà Andy với tốc độ đáng ngạc nhiên của một người đàn ông to béo, và khi Lucy bò dậy, ông ta đã giật khẩu súng của Andy và chĩa về Merle.

Merle cúi xuống để nấp sau Lucy, và Leroy vung khẩu súng lên trước cô.

“ Leroy, đặt súng xuống”, Lucy ra lệnh, đẩy mái tóc ướt sũng của cô ra khỏi mặt về phía sau với tay trái khi cô bật nút an toàn đang giữ vũ khí của cô trên thắt lưng bằng tay phải.

“ Đứng im ! Giữ tay cô ở nơi tôi có thể thấy chúng”, Leroy ra lệnh cho cô.

Lucy nâng tay cô lên. Bị bắn. Làm thế nào mà mọi chuyện lại hoàn toàn ra khỏi tầm kiểm soát ? Và đội hỗ trợ đang ở chỗ quái quỷ nào ?

Leroy đang điên tiết hướng về họ; Merle đang co rúm phía sau cô, sử dụng cô như một lá chắn; và lần này Andy Hayes im lặng.

“ Bước xa khỏi Merle ra”, Leroy gầm lên với cô.

“Leroy, đặt khẩu súng xuống trước khi mọi thứ đi quá xa”, Lucy lại nói, cố gắng nghe có vẻ điềm tĩnh, không để sự tuyệt vọng cô đang cảm thấy thể hiện trên mặt cô.

“ Nếu cô không tránh xa ông ta ra”, Leroy nguyền, mắt ông ta hoang dại, “ tôi sẽ nổ một lỗ xuyên qua cô”.

Chúa ơi, ông ta nghiêm túc. Ông ta nâng khẩu súng lên cao hơn, gần một bên mắt khi ông ta ngắm thẳng vào ngực Lucy. Cuộc sống của cô vụt qua ngắn ngủi và oh, vô nghĩa, khi cô nhìn chằm chằm vào nòng súng. Cô rất có thể chết dưới tay người đàn ông này. Ngay trong cơn mưa. Và cô đã có được điều gì trong cuộc sống của mình ? Một huy hiệu cảnh sát sáu tháng tuổi. Một bằng nghệ thuật tự do từ đại học công. Một cơ sở kinh doanh máy tính mà cô không còn chút hứng thú. Và một ngôi nhà trống rỗng bên rìa thị trấn. Không gia đình, chỉ một ít bạn bè…“ Đừng làm thế, Leroy”, Lucy nói, dịch tay cô hướng xuống khẩu súng của cô. Cô không muốn chết. Cô thậm chí còn chưa bắt đầu sống. Chết tiệt nó, nếu Leroy Hurley bắn cô, cô sẽ chết khi cố gắng với khẩu súng của mình.“ Đứng yên !” Leroy bảo cô. “ Tôi nói là đứng yên !”

“ Leroy, tôi đang cầm một khẩu tiểu liên Uzi chín milimét”, một giọng nói nhẹ nhàng kéo dài đến từ sau vai Lucy. “ Nó trông nhỏ và không hoành tráng, nhưng nếu tôi di chuyển ngón tay trên cò súng chỉ một phần nhỏ của inch thôi, với tốc độ bắn ra mười sáu viên trên một giây, tôi có thể cắt nhỏ một người đàn ông thậm chí to gấp đôi ông”.

Đó là Blue McCoy. Lucy có thể nhận ra giọng nói miền nam êm ái kéo dài của anh ở bất kỳ đâu.

“ Ông có chính xác hai giây để thả khẩu súng xuống”, Blue tiếp tục, “ hoặc là tôi sẽ khai hỏa”.

Leroy thả rơi khẩu súng.

Lucy nhảy về phía trước trước khi nòng súng chạm nền đường bêtông và nhặt khẩu súng lên. Cô đặt nó lên cánh tay khi cô quay lại nhìn Blue.

Mái tóc vàng của anh ướt đẫm và dán lên đầu. Quần áo anh cũng ướt sũng như của cô, và chúng bám vào cơ thể anh, phác thảo và nhấn mạnh những cơ bắp mà anh có. Anh hơi nheo mắt qua màn mưa, nhưng mặt khác anh đang đứng đó với khẩu súng tiểu liên nhỏ nhắn chết người như thể bầu trời hoàn toàn quang đãng và mặt trời đang tỏa sáng.

Anh vẫn trông chừng Leroy, nhưng đôi mắt xanh thông minh đưa nhanh về phía cô. “ Em ổn chứ ?”

Cô gật đầu, không thể tìm thấy giọng mình.

Đã có một đám đông tràn xuống dãy phố, cô đột ngột nhận ra. Không nghi ngờ gì tất cả họ bị lôi kéo ra ngoài trong cơn mưa bởi âm thanh tiếng súng đầu tiên của Andy. Tuyệt thật. Cô trông như một con ngốc, không thể thu xếp một rắc rối nhỏ, phải viện đến một Navy SEAL giải thoát cho cô. Đúng là tuyệt vời.

"Leroy, Andy, Merle," Lucy nói. “ Tất cả các ông bị bắt về đồn”.

“Aw, tôi chẳng làm cái quái gì cả”, Merle phàn nàn khi một đội cảnh sát hỗ trợ cuối cùng cũng đến, đi theo là xe tải cảnh sát chuyển ba người đàn ông đi. “ Cô chẳng có gì chống lại tôi”.

“ Mang vũ khí trái phép”, Lucy nói, khéo léo lấy con dao đi săn từ ông ta và chuyển nó cùng khẩu súng săn cho Frank Redfield, một nhân viên cảnh sát vừa đến hiện trường.

“ Nói về việc mang vũ khí trái phép”, Merle khịt mũi, làm bộ với cái đầu ông ta về phía Blue McCoy khi Fran dẫn ông ta đến xe tải. “ Sao cô không đi mà buộc tội anh ta ?”

Lucy đẩy mái tóc ướt ra khỏi mặt một lần nữa, dừng lại để nhặt tập vé phạt ướt lũn và máy bộ đàm bị rơi từ bùn trước khi cô đến gần Blue.

“Merle đúng, anh biết đấy, trung úy McCoy”, cô nói với anh, hy vọng anh nhầm lẫn sự run rẩy trong giọng cô là phản ứng với tình trạng quá khích chứ không phải là kết quả của sự gần gũi với anh. “ Tôi không chắc là tôi có thể để anh đi quanh thị trấn với khẩu súng đó”.

Anh đưa khẩu súng cho cô. “ Em để Tommy Parker đi quanh thị trấn với nó đấy thôi”, anh nói.

Tommy Parker? Tommy Parker chỉ chín tuổi đầu – Lucy nhìn xuống khẩu súng cô đang cầm. Nó nhẹ và…”Chúa ơi”, cô nói. “ Nó bằng nhựa. Nó là đồ chơi”. Cô nhìn lại vào đôi mắt của Blue. “ Anh đã lừa gạt”.

“ Tất nhiên là tôi lừa gạt rồi”, anh nói. “ Tôi sẽ không để bị tóm thình lình với một khẩu Uzi. Nếu tôi muốn một vũ khí tấn công, tôi chỉ dùng Heckler và Koch MP5-K”.

Lucy nhìn chằm chằm vào anh và anh nhìn lại cô. Và sau đó anh mỉm cười. Răng anh vẫn trắng và đều đặn và tương phản tuyệt đẹp với khuôn mặt rám nắng của anh.

“ Tôi chỉ đùa thôi”, anh giải thích nhẹ nhàng. “ Nếu tôi phải dùng, tôi sẽ dùng một khẩu Uzi. Mặc dù nó không phải vũ khí mà tôi chọn.”

Tuyệt thật, anh hẳn phải nghĩ rằng cô là một kẻ khờ, cái cách mà cô nhìn chằm chằm vào anh. Lucy nhắm mắt lại một lúc, nhưng khi cô mở mắt ra anh vẫn đang nhìn cô.

“ Tôi xin lỗi”, cô nói, “ tôi thực sự nợ anh lần này. Anh đã giữ lại cái cổ của tôi, và…well, cảm ơn anh”.

Anh gật đầu, duyên dáng chấp nhận lời cảm ơn vụng về của cô. “ Không có gì”, anh nói. “ Nhưng không phải chúng ta đã có cuộc đối thoại này trước đây rồi à? Tôi có cảm giác rất quen thuộc ở đây”. Nụ cười của anh lại chợt hiện ra – như ánh mặt trời thanh khiết trong màn mưa. “ Có vẻ như mỗi khi tôi ở Hatboro Creek, tôi kết thúc bằng việc cứu… cái cổ của Lucy Tait bé nhỏ”.

Lucy bị sốc. “ Anh nhớ tôi ?” Ngay khi từ ngữ thoát ra khỏi miệng mình cô cảm thấy xấu hổ. Tất nhiên anh ấy nhớ cô. Đứng ở đây ướt đẫm, giống như một con chuột chết đuối, cô không nghi ngờ gì trông không khác mấy cô bé gầy nhòm mười lăm tuổi đầu mà Blue đã cứu từ một cuộc hành hung nghiêm trọng ở phía bên kia sân bóng chày của thị trấn tất cả những năm trước đây.

“ Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy em”, Blue dài giọng. “ Tôi cứ nghĩ em đã đóng gói và rời South Carolina nhiều năm trước, Yankee”.

Yankee. Đó đã từng là nickname của cô suốt thời trung học. Lucy Tait, cô gái Yankee. Chuyển đến thị trấn với người mẹ góa bụa của cô từ một nơi nào đó ở phía bắc. Cô vẫn bị nói đến suốt thời gian qua như là một cô gái Yankee. Đã mười hai năm trôi qua. Mười hai năm. Mẹ cô đã không còn sống nữa. Và Lucy không còn là một cô gái nữa. Nhưng có những thứ không bao giờ thay đổi.

“ Không”, Lucy nói đều đều. “ Tôi vẫn ở Hatboro Creek”.

“ Tôi có thể thấy điều đó”.

Blue nhìn đăm đăm vào Lucy, đi từ mái tóc dài màu nâu ẩm ướt được buộc chặt trong một kiểu đuôi ngựa đơn giản; đôi mắt màu nâu không thể quên của cô; khuôn mặt với hình dạng hầu như tinh tế và đáng yêu; và chiều cao của cô, cơ thể mảnh mai. Lucy Tait bé nhỏ đã không còn bé nhỏ chút nào nữa. Mưa đã làm mềm đồng phục cảnh sát bằng vải cứng, đúc nó theo những đường cong nữ tính của cô. Phải, Lucy Tait đã hoàn toàn trưởng thành. Blue cảm thấy sự dâng lên không thể nhầm lẫn của sự hấp dẫn về mặt thể chất và anh phải mỉm cười. Ở tuổi mười tám, anh không bao giờ có thể tin được rằng cái nhìn đến Lucy Tait gầy gò bé nhỏ đang đứng trong mưa có thể tác động đến anh.

Nhưng nếu có một điều anh học được trong sự hạn chế của anh như là một Navy SEAL, đó là thời gian – và con người – luôn luôn thay đổi. Không có gì sẽ giữ nguyên như vậy mãi.

“ Em làm một nhân viên công vụ đã bao lâu rồi ?” anh hỏi. Đám đông đã giải tán và xe tải cảnh sát đã được đưa đi. Cơn mưa vẫn không ngớt nhưng ấm. Blue thích cái cảm giác nó mang đến trên mặt anh, và Lucy không có vẻ vội vã chút nào để tìm chỗ trú.

Lucy khoanh cánh tay lại. “ Sáu tháng”.

Blue gật đầu.

Cô hếch cằm cô lên. “ Tôi là người phụ nữ đầu tiên ở sở cảnh sát của Hatboro Creek”.

Blue cố gắng giấu nụ cười của anh, nhưng nó thoát ra. “ Cũng là Yankee đầu tiên trong sở, không nghi ngờ gì”.Lucy buộc phải nhận ra cô trông phòng thủ như thế nào, bởi vì cô cũng chầm chậm mỉm cười, lúc đầu gần như ngượng ngùng, sau đó mở rộng hơn. “Phải”, cô nói. “ Tôi cho là tôi đã thiết lập tất cả các loại thành tích Hatboro mới gần đây”.

Mặt cô không chính xác những gì mọi người gọi là xinh đẹp. Ít nhất, cũng không phải từ cái nhìn đầu tiên. Miệng cô quá rộng, quá hào phóng, quá lớn cho khuôn mặt cô, trừ khi cô mỉm cười. Nụ cười của cô chuyển biến cô hoàn toàn, làm cho đôi mắt cô nhảy múa và lấp lánh và lúm đồng tiền quyến rũ xuất hiện một cách hoàn hảo, ngọt ngào, làm sáng lên đôi gò má hơi ngả màu oliu tự nhiên. Mũi cô thẳng và rộng, nhưng không quá lớn với mặt cô, tiết lộ mờ nhạt dấu tích của tổ tiên vùng Địa Trung Hải. Mắt cô ấm áp và sắc nâu sâu thẳm, đóng khung bởi viền mi đen, dày.

Tai cô nhỏ và thanh nhã một cách đáng ngạc nhiên. Blue thấy mình đang nhìn ngắm, bị mê hoặc, khi một giọt mưa bám vào dái tai, treo lửng lơ trước khi rơi xuống trên vai cô.

“ Tôi ngạc nhiên khi Đồn trưởng Bradley để em tuần tra một mình,” Blue nói.

Nụ cười của Lucy biến mất. “ Tại sao ? Bởi vì tôi là một phụ nữ hay vì tôi là một Yankee ?”

“Bởi vì em là một lính mới.”

“ Tôi đã xử lý được Leroy Hurley,” Lucy lưu ý, đôi mắt sẵm màu của cô lóe lên. “ Cho đến khi Andy có khẩu súng của ông ta”.

Blue gật đầu, buộc cái nhìn của mình hướng ra xa, xuống phố Main, về phía bến du thuyền. Đã bao lâu kể từ khi anh có một người phụ nữ? Hai tháng ? Ba? Hay lâu hơn? Anh thực tình không thể nhớ. Anh thường không để tâm đến ham muốn tình dục của mình – cho đến khi nó thức dậy và yêu cầu anh ưu tiên chú ý.

Như ngay bây giờ.

Trong giây lát anh có thể hinh dung Lucy đang đứng trong mưa ấm, không có đồng phục, nước chảy xuống toàn bộ cơ thể nữ tính rắn chắc của cô, bộ ngực mềm mại; cái bụng phẳng lỳ; vòng eo mảnh dẻ; dọc xuống nguy hiểm đến cặp đùi săn chắc. Hình ảnh gửi đến một luồng nhiệt mãnh liệt xuyên qua anh, nóng đến mức anh biết là cô có thể nhìn thấy nó trong mắt anh.

Điều này thật lạ lùng. Trong quá khứ, Blue đã luôn bị thu hút bởi kiểu phụ nữ rất nữ tính – kiểu phụ nữ mặc rất nhiều diềm nếp và ren và cần được giải thoát. Sự thực rằng anh đã đến giải cứu Lucy hơn một lần, nhưng cả hai lần cô chắc chắn đang làm tốt nhất để tự cứu mình. Cô độc lập và mạnh mẽ. Mặc dù cô đang ướt sũng và chỉ là một tân binh, cô mặc đồng phục cảnh sát và khẩu súng bên hông tạo bầu không khí của quyền hạn và thẩm quyền. Điều đó đáng lẽ phải đẩy anh lùi lại một hoặc hai bước. Thay vào đó, anh thấy mình nhích về phía trước, cố gắng đến gần cô hơn.

“ Tôi đã giả định rằng Andy vô hại”. Lucy đang nói với một cái cau mày. “ Tôi đã tập trung vào Leroy và không chú ý đến Andy. Đó là sai lầm lớn của tôi.”

“ Đừng bao giờ giả định bất kỳ điều gì,” Blue bảo. Anh có thể nói từ cách cô gặp ánh mắt anh, rồi đột ngột quay đi, rằng cô đã thoáng thấy ngọn lửa trong mắt anh. Cô đỏ mặt, một vết màu hồng làm sậm gò má cô khi cô nhìn xuống máy bộ đàm và quyển vé phạt nhuốm bùn cô vẫn giữ trên tay. Cô trượt quyển vé phạt vào thắt lưng và cố lau sạch máy bộ đàm. Cô tỏ ra tập trung chăm chú vào thiết bị của mình, nhưng cô không thể không liếc đến anh qua khóe mắt cô.

Bất chợt, Blue nhớ lại tin đồn anh đã nghe thời học trung học là cô gái năm nhất Yankee bé nhỏ phải lòng anh. Anh đã thấy hãnh diện và thích thú, và tử tế với cô mà không tác động đến cô.

Có thể nào Lucy thời trung học phải lòng anh vẫn còn tồn tại đến bây giờ?

Blue đã lưu ý ngay từ khi lần đầu nhận ra cô đang ngồi trong quán thịt nướng là cô không đeo nhẫn cưới. Có thể nào Lucy vẫn độc thân, vẫn chưa bị trói buộc?

Blue không có nghĩa vụ quay về Hatboro Creek lần này. Anh về với ý định chịu đựng chuyến thăm hỏi – anh không lên kế hoạch để thích thú với bất kỳ điều gì. Nhưng anh đang nghỉ phép, thời gian nghỉ của anh là không thường xuyên và bất thường. Tại sao không nắm lấy cơ hội này và có một niềm vui nhỏ, nhất là khi niềm vui đó dường như được đưa đến anh trên một chiếc đĩa bạc ? Tại sao không nhỉ ? Đặc biệt là khi sự thu hút anh đang cảm thấy bây giờ mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì anh đã từng cảm thấy trong một khoảng thời gian dài, rất dài.“ Tôi, ừm, tôi tốt hơn nên đi thôi,” Lucy nói. “ Tôi cần điền một báo cáo và …” Cô quay về hướng anh, dùng mu bàn tay đẩy mái tóc ướt khỏi mặt, nhưng lại quệt một vệt bùn lên má cô. “ Tôi có thể đưa anh đi một đoạn đường, anh ở tại nhà anh trai anh à?”

Khi Lucy nhìn, Blue liếc mắt lên bầu trời đầy mây như thể chú ý đến mưa lần đầu tiên. Nó cuối cùng cũng bắt đầu ngớt. Anh đẩy tóc anh ra khỏi mặt nhưng không nhìn lại vào mắt Lucy. “ Không,” anh trả lời. “ Jenny Lee đã chuyển đến ở nhà Gerry. Tôi nghĩ tốt hơn nếu tôi ở tại motel. Nó không quá xa. Tôi có thể đi bộ đến đó còn nhanh hơn em lái xe đưa tôi đến.”

Lucy gật đầu, ước muốn gần như ngớ ngẩn là anh sẽ lại cười với cô, hoặc anh sẽ nhìn cô và để cô bắt được lần nữa tia thoáng qua của hơi nóng đang dâng lên mà cô đã tưởng tượng khi cô nhìn vào mắt anh. Nhưng nó chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Blue McCoy chưa bao giờ thích thú với cô.

Phải không ?

“ Tôi ước gì tôi có thể nghĩ ra cách để cảm ơn anh cho thích đáng với những gì anh đã làm cho tôi,” cô nói, bước lùi lại.

Anh bước theo cô. “ Tôi có thể nghĩ ra một cách đấy,” anh nói trong giọng kéo dài mềm mại của mình. “ Có một bữa tiệc tối nay tại câu lạc bộ thị trấn, một bữa tối diễn tập cho đám cưới vào thứ bảy. Em hãy đến như là bạn hẹn của tôi.”

Lucy dừng lại đột ngột. Phản ứng đầu tiên của cô là cười to. Đây hẳn phải là một câu nói đùa. Đến câu lạc bộ sang trọng của Hatboro Creek – trong một cái hẹn với Blue McCoy, anh hùng thuở thiếu thời của cô ? Nhưng Blue không cười. Anh …nghiêm túc à?

Tại sao? Lucy tìm kiếm trong mắt anh, tìm lý do cho lời đề nghị của anh. Tại sao? Phải có một lý do chứ.Cô tìm ra câu trả lời từ hơi nóng trong mắt anh, rõ ràng như ban ngày.

Tình dục.

Anh là đàn ông còn cô là đàn bà, và mặc dù lời mời của anh là tham gia một bữa tiệc hoành tráng, có tính xã hội cao, nhưng những gì anh thực sự muốn làm với cô không yêu cầu bất cứ loại trang phục dạ tiệc nào. Cô có thể nhìn thấy tất cả trong mắt anh - và hơn nữa.

Lucy sửng sốt.

Blue McCoy muốn cô.Anh muốn cô. Anh thực sự bị cuốn hút thể xác và thích thú với cô gái Yankee nam tính, cao, gầy gò, lóng ngóng, vụng về, Lucy Tait.

Oh, cô không nhận thức sai về mức độ ham muốn của anh. Đó đơn thuần là tình dục. Không dính dáng gì đến cảm xúc hết. Ít nhất là từ phía anh. Nhưng rõ ràng từ cái nhìn trong mắt anh là nếu cô đến cái hẹn này với anh, anh sẽ làm tất cả mọi thứ chết tiệt nhất để cô không thể về nhà cho đến tận sau bình minh.

Một hình ảnh rõ ràng và cực kỳ gợi tình của Blue kéo cô xuống với anh trên giường anh tại Motel Lighthouse lóe lên trong tâm trí Lucy. Tay chân quấn vào nhau, những cái miệng tìm kiếm, những cơ thể căng thẳng, làn da bóng mượt bởi mồ hôi và ham muốn… Những hình ảnh ẩn hiện bắn phá các giác quan của Lucy, cùng với hàng ngàn suy nghĩ khác.

Cô đã nhiều lần thiếu thận trọng và hoang dại trước đây – nhưng không bao giờ trong cuộc sống cá nhân của cô. Cùng với nghề nghiệp điên khùng của mình, Lucy đã luôn cực kỳ cẩn thận khi tiến đến các mối quan hệ. Nhưng kể từ khi cô lần đầu tiên để mắt đến Blue McCoy ở tuổi mười lăm, cô đã tuyệt vọng muốn chạy những ngón tay mình qua mái tóc vàng sẫm dày dặn của anh.

Lucy biết là cô không có ý nghĩa gì với Blue và sẽ không nghi ngờ gì là vẫn không có ý nghĩa gì với anh, kể cả sau khi anh ngủ với cô. Cô không bao giờ làm tình với một người đàn ông trước kia mà không biết rằng quan hệ của họ sẽ phát triển, mà không hy vọng một mối quan hệ lâu dài. Tuy nhiên Blue chỉ ở thị trấn ít ngày – nhiều nhất là một tuần. Khả năng là anh sẽ không quay trở lại đây, có thể trong mười hai năm nữa.

Khi cô nhìn chằm chằm vào Blue, anh đưa tay ra và chạm vào bên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi không nghi ngờ gì là vệt bẩn trên má cô với ngón cái của anh. Tay anh ấm, thậm chí ấm hơn cả mưa, và sự đụng chạm của anh gửi một làn sóng lửa hình xoắn ốc qua cô, đi xuống tận sâu trong tâm hồn cô.

Cô không thể ngăn mình lại. Cô vươn tay ra và chạm vào tóc anh. Nó ướt nhưng vẫn mềm mại và dày dặn. Nó thật khác thường. Chỉ một chuyển động nhỏ và cô đang sống trong một trong những giấc mơ ngông cuồng nhất của cô.

Mí mắt Blue trở nên nặng trĩu khi cô chạm vào, với sự thích thú và thỏa mãn. Anh đã thắng, và anh biết thế.“Tôi sẽ đón em lúc 1900…bảy giờ,” Blue nói, giọng anh chỉ lớn hơn một lời thì thầm. “ Hay em thích gặp tôi ở đó hơn, tại câu lạc bộ?”

Lucy xoay xở để gật đầu. Vâng. “ Tôi sẽ gặp anh tại đó,” cô nói nhỏ. Chúa ơi, vâng, cô sẽ làm điều này. Cô sẽ đi đến bữa tiệc này với Blue McCoy, và sau đó…sau đó, cô sẽ sống trong một mộng tưởng suy đồi nhất, quyền năng nhất của cô.

Không phải là cho đến tận sau khi anh đưa cô trở lại xe tuần tra của cô, cho đến tận sau khi anh đi vào trong quán thịt nướng để hoàn thành phần còn lại của bữa trưa và lấy túi vải của mình và với một cái gật đầu phía trước motel, và cho đến tận sau khi Sarah lái chiếc xe Honda Accord đen nhỏ của cô ấy qua, gửi cho Lucy một tiếng còi và ngón tay cái giơ lên, thì sự thật mới xâm nhập vào trong Lucy.

Lucy nghĩ là cô đang làm cái quái gì vậy ? Chỉ một đêm với Blue McCoy – dù rằng anh là người đàn ông trong những giấc mơ nóng bỏng của cô – có đáng giá cho những lời xì xào, tin đồn và sự suy đoán mà cô có vẻ sẽ phải chịu hàng tuần, thậm chí là hàng tháng sau khi anh rời đi không? Chỉ một đêm – hoặc thậm chí là hai hay ba đêm – có đáng giá với sự tĩnh lặng mà chắc chắn sẽ xảy đến không ?Bởi vì Lucy không có bất kỳ kỳ vọng nào. Blue sẽ không viết thư. Anh sẽ không gọi điện. Anh có thể bị giết trong một nhiệm vụ huấn luyện, và cô sẽ là người cuối cùng được biết.

Cô có thực sự yêu người đàn ông mà cô biết là sẽ yêu một người khác, vài người đàn bà khác, bằng giờ tháng tới – hay là quỷ thật, thậm chí có thể là tuần tới không ?

Cô ước gì cô có thể gọi cho Edgar, ước gì cô có thể nói chuyện với anh về lời mời của Blue, ước gì họ có thể bàn bạc, tranh luận về nó. Nhưng kể cả Edgar không ở đây, Lucy biết chính xác những gì anh sẽ nói.

Tiến tới đi.

Edgar là người duy nhất Lucy đã từng nói về sự say mê của cô với Blue thời trung học. Anh là người duy nhất biết cô vẫn mang theo tình cảm đối với người đàn ông cô chưa bao giờ thực sự biết.

Phải, tiến lên là những gì Edgar sẽ nói.

Và sau đó anh sẽ nhắc cô về tình dục an toàn.

Tình dục an toàn. Đây là một nghịch lý mà Lucy đã từng nghe qua. Một cái bao cao su có thể giúp bảo vệ khỏi một vài nguy cơ về thể chất. Nhưng còn sự an toàn cho cảm xúc của cô ? Loại bảo vệ nào cô có thể dùng để đảm bảo cho cô điều đó?

Về đến sở cảnh sát, Lucy đi qua văn phòng, tắm rửa, mặc lên người một bộ đồng phục khô ráo, sạch sẽ, điền các mẫu thủ tục và báo cáo. Nhưng suốt cả buổi chiều, cô tự hỏi đi hỏi lại mình cùng một câu hỏi. Cô có thực sự nên hẹn hò với Blue tối nay không, biết rằng điều chết tiệt gì nó sẽ dẫn đến ?

Câu trả lời nằm giữa khả năng của Edgar là tiến lên và không. Không, nó không đáng giá. Không, cô không nên làm thế. Phải không? Làm sao cô có thể bỏ qua mơ tưởng tình dục nóng bỏng nhất, hoang dại nhất của mình ?Nhưng mỗi khi cô tự nói với bản thân câu trả lời không và bắt đầu nhấc điện thoại lên để gọi đến Motel Lighthouse, nơi mà Blue đang ở, Lucy nhớ lại dòng ham muốn trong mắt anh và sự đụng chạm nóng ấm của bàn tay anh trên mặt cô.

Cô nhớ câu trả lời từ khao khát và nhu cầu của chính cô, sự hứa hẹn đầy hoang dại, niềm đam mê đầy táo bạo mà cô chưa bao giờ biết tới.

Và cô biết chính xác vì sao cô trả lời vâng.