Fic Ngắn Của Bangtan Và Army

Chương 67: Kim Taehyung

Gửi anh, Kim Taehyung, bạn trai cũ của em...

-

Anh...

Mỗi sáng thức giấc em đều thấy anh bên em...

Để em thấy khuôn mặt đẹp trai ấy là một nỗi quen thuộc...

Để em thấy mỗi bữa ăn cùng nhau đáng giá vô cùng...

Để em nhớ, để em thương...Dù là bên cạnh nhau từng phút từng giây...

Anh...

Người từng khiến em khóc...Cũng khiến em cười...

Người hay chọc ghẹo em nhưng không bao giờ muốn làm tổn thương em...

Người từng nói nước mắt của em rất đáng sợ, vì nó khiến anh đau hơn gấp trăm ngàn lần...

Người có thể vì em mà làm tất cả...

Người sẵn sàng xin lỗi, "Vì anh không muốn chia tay với em!"

Người từng nói rằng buông bỏ rất dễ nhưng cho tới chết anh vẫn sẽ không chọn cách đó.

Người từng chỉ im lặng khi em nói lời chia tay, nhưng sau đó lại ôm chặt em mà bảo: "Vì anh sợ mất em..."

Người từng nói em hãy yêu bản thân nhiều hơn em có thể, vì anh...chưa đoán được ngày phải rời xa em là bao giờ.

Anh...

Từng là tất cả...

Là quá khứ...

Là hiện tại...

Là cả tương lai...

Hôm nay chúng ta tạm xa nhau, không phải vì hết yêu, mà là vì ai cũng phải một lần trải qua bước ngoặt cuộc đời...

Tạm biệt anh, người từng là tất cả...

Kim Ami.

*

- Em làm gì đó Ami?

Taehyung chậm rãi đi vào...

Người con trai ấy trong bộ vest trắng đĩnh đạc, mái tóc nâu hòa cùng khuôn mặt nam tính ấy thật là một bức tranh tuyệt đẹp, trên tay anh cầm theo là đóa hồng xanh kiều diễm dành riêng cho bạn. Bạn của hôm nay trông thật xinh đẹp, người con gái bé xinh e ấp mình trong chiếc áo cưới trắng muốt màu của tuyết. Dù không nói ra, anh vẫn muốn chạy đến mà ôm chầm từ phía sau bạn, mà dịu dàng đặt lên môi bạn một nụ hôn mật ngọt. Vì hôm nay bạn đã trở thành vợ anh.

- Dạ...À em...

Bạn ngại ngùng giấu đi lá thư tay nhỏ bé sau lưng. Dù có thật bạn muốn gửi nó cho anh, nhưng...đó là anh của hôm qua. Bây giờ Taehyung sắp trở thành ông xã của bạn, vậy khi đọc nó, anh có nổi hứng mà cười vào mặt bạn không đây?

- Nhanh lên, còn phải tới lễ cưới của chúng ta nữa, mọi người đã ở đó cả rồi!

- Vâng!

Anh kéo bạn ra khỏi căn phòng nhỏ, bạn lúc ấy cũng vừa vặn nở một nụ cười...thật hạnh phúc.

Ai cũng có một cuộc đời, dù đúng dù sai đó vẫn là của bạn, chọn bước tiếp hay rời xa...Đều tùy thuộc ở bạn...Nhưng xin đừng hối hận.