Eragon nhấm nháp một quả dâu tươi, ngọt lịm trong khi nhìn đau đấu vào bầu trời sâu thăm thẳm. Khi ăn xong , búng đầu ngón tay trỏ, nó vứt cuống vào cái khay trước mặt và sau đó mở miệng nói. Trước khi nó có thể cất tiếng, Oromis đã nói, " Giờ thì sao đây, Eragon?"
"Giờ thì sao ạ?"
"Chúng ta đã vừa nói chuyện rất lâu về những vấn đề mà các con quan tâm. Giờ con và Saphira muốn làm gì? Con không thể chần trừ ở Ellesméra, vậy nên ta tự hỏi con còn mong chờ điều gì khác trong chuyến thăm viếng này hay con sẽ lại khởi hành theo kế hoạch vào sáng mai?"
"Chúng con đã hy vọng " Eragon nói, "rằng khi chúng con trở lại, chúng con có thể tiếp tục sự huấn luyện như trước, Hiển nhiên là chúng con không có thời gian rồi, nhưng còn có một việc khác con muốn làm."
"Và đó là ?"
"... thưa sư phụ, con đã không nói cho người nghe tất cả mọi việc xảy ra khi con và Brom ở Teirm. " Và rồi Eragon thuật kĩ lại nó đã hiếu kì và bị lôi cuốn như thể nào ở của hiệu của Angela và bà ta đã nói về số phận của nó ra sao, và chỉ dẫn của của Solembum đã cho nó sau đó.
Oromis đưa một ngón tay lên bên dưới vành môi, Thái độ trầm mặc. " Ta đã nghe nhắc đến,bà thầy bói này thường xuyên trong suốt năm trước, cả từ con và báo cáo của Arya về Varden. Bà Angela này hình như là người một thầy thuốc tài giỏi trong những lúc nguy cấp và có mặt ở bất cứ đâu xảy ra những sự kiện đáng chú ý.
Đấy là bà ta, Saphira xác nhận.
Oromis tiếp tục nói, " Thói quen của bà ta nhắc ta nhớ nhiều đến một pháp sư đã từng đến thăm các lâu đài của ở Ellesméra một lần, mặc dù bà ta không dùng tên là Angela, có phải Angela là một phụ nữ dáng thấp, đậm người, tóc nâu quoăn, đôi mắt rất sáng và hóm hỉnh sắc xảo đến kì cục không?
"Thầy vừa miêu tả bà ta một cách hoàn hảo, " Eragon nói. " Bà cùng là một người ư?"
Oromis búng nhẹ tay trái ra hiệu " Nếu là bà ta, bà ta đúng là một người kì lạ ... cũng như những tiên đoán của bà ta, ta không muốn suy đoán nhiều về chúng. Chúng có thể đúng hoặc cũng có thể không , và không biết được gì hơn, không ai trong chúng ta có thể tác động đến kết cục đó.
"Những gì con mèo ma đã nói, dù gì, cũng đáng để cân nhắc kĩ. Đáng tiếc, ta không thể giải thích được những gì nó tuyên bố. Ta chưa bao giờ nghe về bất cứ nơi nào như là Hầm mộ của những linh hồn, trong khi tảng đá của Kuthian đánh đúng vào điểm quen thuộc trong trí nhớ của ta, ta không thể gọi lại được về nơi đã đã bắt gặp cái tên đó. Ta sẽ tra cứu về nó trong các cuộn giấy da, nhưng bản năng mách bảo rằng ta sẽ chẳng tìm thấy sự đề cập nào về nó trong những ghi chép của thần tiên.
"Vũ khí nào nằm bên dưới cây Menoa ạ?"
"Ta không biết vũ khí gì, Eragon ạ, và ta rất quen thuộc vùng rừng này. Trong tất cả thần tiên ở Du Weldenvarden, có lẽ chỉ có du nhất hai người có hiểu biết vượt hơn ta về những nơi có liên quan đến khu rừng này. Ta sẽ hỏi họ, nhưng ta nghi ngờ đó chỉ là cố gắng vô ích."
Khi Eragon thể hiện sự thất vọng của mình, Oromis nói. "Ta hiểu rằng con cần một thứ thay thế được cho thanh Zar"roc, Eragon ạ, và điều này thì ta có thể giúp con. Bên cạnh lưỡi kiếm của chính ta, thanh Naegling, thần tiên chúng ta đã trao tặng hai thanh kiếm cho kị sĩ rồng. Chúng là Arvindr và Támerlein. Arvindr hiện nay đang được giữ tại Nädindel, nơi con sẽ không có thời gian để đến đó đâu. Nhưng Támerlein thì ở đây, tại Ellesméra. Nó là báu vật của dòng họ Valtharos, và trong khi huân tước của dòng họ, huân tước Fiolr, sẽ không nhiệt tình muốn xa nó đâu. Ta nghĩ ông ta sẽ tặng nó cho con nêu ta hỏi ông ta một cách kính cẩn. ta sẽ thu xếp cho con gặp ông ta vào sáng mai."
"Và sẽ ra sao nếu thanh kiếm đó không phù hợp với con?" Eragon hỏi.
Hãy hy vọng. Tuy nhiên, ngoài ra ta sẽ gửi lời đến thợ rèn Rhunön rằng bà ta có thể đợi con vào chiều muộn."
"Nhưng bà ta đã thề sẽ không bao giờ rèn bất kì thanh kiếm nào nữa."
Oromis thở dài. "Bà ta đã thề, nhưng lời khuyên của bà ta vẫn đáng để xin đấy. Nếu ai đó có thể chỉ ra một thanh kiếm phù hợp cho con thì đó là bà ta. Bên cạnh đó, thậm chí nếu con mượn được Támerlein, ta chắc chắn Rhunön sẽ muốn kiểm tra cây kiếm đó trước khi con đi cùng với nó. Hơn một trăm năm trôi qua từ khi Támerlein lần cuối được dùng trong trận chiến và và nó cần được tân trang lại."
"Có thần tiên nào khác có thể rèn một thanh kiếm cho con không?" Eragon hỏi.
"Không," Oromis nói. " Không nếu so với sự tinh xảo của Zac"roc hay bất cứ thanh kiếm nào Galbatorix đánh cắp để sử dụng. Rhunön là một trong số những thần tiên nhiều tuổi nhất trong loài của chúng ta, và bà ta là người duy nhất rèn được những thanh kiếm theo yêu cầu của chúng ta."
"Bà ấy nhiều tuổi như những kị sĩ rồng ư? Eragon ngạc nhiên hỏi,
"Thậm chí là già hơn"
Eragon ngừng lại. " Chúng ta sẽ làm gì từ giờ đến mai vậy thưa sư phụ?"
Oromis cả Eragon và Saphira rồi nói, " Hãy đi và thăm quan cây Menoa đi. Ta biết có sẽ không dễ dàng gì chịu yên nếu chưa làm việc đó. Quan sát chỗ đó nếu con có thể tìm thấy thứ vũ khí mà con mèo ma đã cám dỗ con. Khi con đã thỏa mãn trí tò mò của mình, đến nghỉ ngơi ở khu nhà cây mà người hầu của Islanzadí’s dọn sắn cho con và Saphira. Sáng mai chúng ta sẽ làm những gì có thể làm."
"Nhưng thưa thầy, chúng ta vẫn còn một ít thời gian ... "
"và cả hai người các con đã quá mệt để chịu thêm bất cứ sự kích động nào nữa hôm nay. Tin ta đi Eragon, con tốt hơn là nên nghỉ ngơi. Ta nghĩ vài giờ sẽ giúp con sắp xếp lại tất cả những gì chúng ta đã nói. Thậm chí với địa vị một ông vua, bà hoàng và những con rồng, cuộc thảo luận này của chúng ta không có tính thương lượng lớn đâu."
Bất chấp sự cương quyết của Oromis, Eragon thấy chẳng dễ chịu gì về việc dành cả ngày nhàn rỗi. Tình cảnh cấp bách của nó rất lớn, nó muốn tiếp tục công việc thậm chí khi nó đã biết nó bắt buộc phải hồi lại sức.
Eragon nhấp nhổm trên ghế, và bằng hành động nó phải bộc lộ gì đó về sự mâu thuẫn của mình cho Oromis đang cười và nói. " Nếu nó giúp con thư dãn, Eragon, ta hứa với con điều này: Trước khi con và Saphira rời đi vì Varden, con có thể chọn bất kì cách sử dụng phép thuật nào, và ta sẽ chỉ cho con , Ta sẽ dạy cho con mọi thứ ta biết."
Ngón tay cái Eragon xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón trỏ phải và xem xét đề nghị của Oromis, cố gắng để cân nhắc trong tất cả lĩnh vực phép thuật, điều gì nó muốn học nhất. Cuối cùng nó nói, " Con muốn biết cách hiệu triệu những linh hồn."
Gương mặt Oromis tối sầm. " Ta sẽ giữ lời, Eragon, nhưng ma thuật là nghệ thuật hắc ám và không đúng đắn. Con không nên tìm kiếm sự kiểm soát sinh vật khác vì lợi ích của bản thân. Thậm chí nếu con có không màng tới sự xấu của ma thuật, sự tập luyện nó đặc biệt nguy hiểm và vô cùng phức tạp.Một phù thủy đòi hỏi ít nhất ba năm chuyên tâm tu luyện trước khi muốn hiệu triệu những linh hồn mà không bị nó chiếm hữu chính mình.
"Ma thuật không giống những phép thuật khác, Eragon ạ, vì thế, con cho con sức mạnh đáng kinh ngạc và những sinh linh thù địch phải tuân theo mệnh lệnh của con, những sinh linh đó dành mọi lúc bị giam cầm của họ để tìm kiếm một kẽ hở trong giao ước bởi thế họ có thể đến với con và làm nô lệ cho con với sự hù hằn.Trong suốt lịch sử, chưa từng có một tà thần nào đồng thời là một kị sĩ cả và với tất cả nỗi kinh hoàng trên đã trải qua của mảnh đất thần tiên, kinh tởm chỉ như việc tồi tệ dễ dàng nhất, tệ hơn cả Galbatorix, Làm ơn hãy chọn lĩnh vực khác đi Eragon, thứ ít nguy hiểm hơn cho con và vì chính nghĩa của chúng ta."
"Vậy," Eragon nói, "Thầy có thể dạy con về tên thật của con không?"
"Lời đề nghị của con, " Oromis nói, "thậm chí trở nên khó hơn nữa, Eragon công tử ạ. Ta sẽ đoán tên thật của con nếu con muốn" - Vị thần tiên tóc bạc quan sát Eragon, sự dữ dội tăng lên, đôi mắt ông nặng nề nhìn nó, "Đúng, ta tin ta có thể, nhưng ta sẽ không làm. Một cái tên thật mang ý nghĩa phép thuật to lớn, nhưng nó không phải là một thần chú, tự nó không phải là một thần chú, và vì thế nó được miễn với lời hứa của ta. Nếu sự khao khát của con lớn hơn sự hiểu biết của chính mình, Eragon à, thì hãy tìm cách khám phá thì hãy tự tìm ra tên thật của mình đi. Nếu ta đưa nó cho con, con có thể thuận lợi từ đó , nhưng khôn ngoan hơn thì con nên tìm cách khác để biết được tên thật của mình trong suốt cuộc hành trình đó. Con người phải tự kiếm lấy ánh sáng cho mình, Eragon ạ, Không có kẻ khác ném nó cho con được, bất chấp họ có được kính trọng ra sao"
Eragon lại xoay xoay chiếc nhẫn của mình, rồi nuốt nước bọt và lắc đầu. "Con không biết ... những câu hỏi của con trở nên vô vị."
"Ta rất nghi ngờ điều đó, " Oromis nói.
Eragon khó khăn khi tìm kiếm sự tập trung giữa tay nó và vị sư phụ, suy nghĩ của nó trở lại với Eldunarí và Brom. Eragon lại kinh ngạc về chuỗi những sự kiện kì lạ, sự sắp đặt Brom đếm cư trú ở Carvahall, sau đó, đến việc Eragon, chính nó trở thành một kị sĩ rồng. Nếu Arya không ... Eragon dừng lại và cười khi một ý nghĩ xuất hiện với nó. " Thầy sẽ dạy con làm cách nào để di chuyển một vật thể từ nơi này đến nơi khác ngay tức khắc không, như là Arya đã làm với trứng của Saphira?"
Oromis gật đầu. "Một sự lựa chọn tuyệt với. Thần chú này rất tiêu hao, nhưng có thể dùng nhiều lần. Ta chắc nó sẽ tỏ ra hữu ích nhất cho con trong việc cân bằng với Galbatorix và đế quốc. Arya, trong một lần đã chứng tỏ rằng nó hữu dụng.
Nhấc chiếc cốc trên bàn lên, Oromis nâng nó lên về hướng mặt trời, và những tia sáng trên cao làm cho thứ rượu vang trong suốt. Ông chăm chú vào loại chất lỏng đó một hồi lâu, rồi hạ thấp chiếc cốc và nói, "Trước khi con đi khám phá thành phố, con nên biết rằng ông ta, người con đã gửi con đến sống quanh chúng ta đã đến đây vài lần trước đó."
Mất một lúc trước khi Eragon nhận ra người mà Oromis đang nhắc đến. "Sloan đang ở Ellesméra ạ?" Eragon nói, kinh ngạc.
"Ông ta đang sống một mình ở một căn lều nhỏ gần dòng suối phía tây bìa rừng của Ellesméra. Ông ta đã gần như chết đi khi ông ta tới được mé rừng, nhưng chúng ta đã chăm sóc những vết thương của ông ta và giờ ông ấy rất khỏe mạnh. Các thần tiên trong thành phố mang cho ông ấy quần áo và thức ăn và mặt khác trông chừng để chăm sóc ông ta thật tốt. Họ hộ tống ông ta tới bất cứ đâu ông ấy muốn tới và thỉnh thoảng họ đọc cho ông ta nghe, nhưng phần lơn, ông ấy thích ngồi một mình hơn, không nói năng gì với những người đến gần. Hai lần ông ta thử trốn đi, nhưng câu thần chú của con đã ngăn cản ông ta."
Anh ngạc nhiên là lão ta lại đên đây quá nhanh, Eragon nói với Saphira.
Sự ép buộc mà anh đặt vào lão ta phải mạnh hơn anh đã tưởng.
Đúng vậy. nói bằng ý nghĩ, Eragonhoir, " Thầy có thể xem xét chữa trị để trả lại thị lực cho ông ấy không? " Chúng ta không thể."
Tiếng khóc than của người đàn ông vỡ òa bên trong, Glaedr nói. Lão ta không thể nhìn một cách sáng suốt đủ để đôi mắt của lão sáng lại bằng bất cứ cách nào"
"Con có nên đi thăm lão ta không? Eragon hỏi. Không chắc về điều mà Oromis và Glaedr trông đợi. "Đó là quyết định của con," Oromis nói. " Gặp lại con có thể chỉ làm ông ta bối rối."
"Tuy nhiên, con có trách nhiệm vì hình phạt của ông ấy, Eragon ạ, Sẽ là sai quấy nếu con quên về ông ta đi " "Không thưa sư phụ, con sẽ không quên"
Gật đầu phấn khởi, Oromis đặt chiếc cốc lên bàn và chuyển chiếc ghế của mình tới gần Eragon.
"Ngày đang cạn dần, và ta sẽ không giữ cở đây lâu hơn nữa, E rằng ta đã cản trở sự nghỉ ngơi của con,nhưng có một điều ta muốn quan tâm trước khi con khởi hành : Tay của con, ta có thể kiểm tra chúng không? Bây giờ ta muốn xem những gì họ nói về con. " Và Oromis với cánh tay của ông về phía Eragon.
Duỗi thẳng cánh tay, Eragon đặt tay nó lên gan bàn tay Oromis, Run run khi vị thần tiên chạm những ngón tay lên cổ tay nó. Chỗ chai sần được kéo dài ra đổ bóng trên lưng bàn tay nó, khi Oromis nghiêm bàn tay nó từ phía này qua phía khác. Sau đó, với một sự hăng hái nhỏ nhưng quả quyết, Oromis lật tay Eragon lại và xem xét kĩ gan bàn tay của nó dưới những ngón tay ông.
"Thầy thấy sao ạ?" Eragon hỏi. Oromis quay bàn tay Eragon lại và chỉ chỗ chai trên tay nó. " Giờ con có đôi tay của một chiến binh rồi, Eragon, Hãy giữ để chúng không trở thành đôi tay của kẻ say máu trong chiến trận."