Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 995: Chuyện cuối cùng làm vì em (5)

Mở cửa xe, Ngô Hạo để Hứa Ôn Noãn ngồi ghế cạnh ghế người lái, sau đó giúp cô thắt dây an toàn, mới nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Sắc mặt của cô trắng bệch đến đáng sợ, nhắm chặt mắt, đuôi mắt vẫn còn rất ướt.

Ngô Hạo không biết nên nói gì, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: “Anh đưa em về nhà trước, lát nữa sẽ quay lại lái xe của em đi, được không?”

Sau sự kiện bị Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc đến nay, Hứa Ôn Noãn đối với Ngô Hạo không có quen thân như trước đây nhưng dù sao cũng không xa cách ngàn dặm như lúc hai người mới chia tay, cho nên khi cô nghe thấy hắn nói như vậy cũng không mở mắt ra mà cũng không phản đối, chỉ gật đầu một cái, cũng có một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trúng quần áo của cô.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm trước ngực Hứa Ôn Noãn, thấy một mảng áo ướt nhẹp, nhìn vài giây, sau đó đóng cửa xe, vòng qua đầu xe lên xe.

Lúc khởi động xe, Ngô Hạo nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía nhà của Lục Bán Thành một chút, mới đạp chân ga, đi về phía nhà Hứa Ôn Noãn.

Dọc đường đi, hai người chẳng nói gì với nhau, lúc dừng đèn đỏ, Ngô Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, lại ngắm Hứa Ôn Noãn một chút.

Lúc hắn nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành vội vã rời đi, cô gái ngồi chồm hỗm trên mặt đất đang khóc đau lòng gần chết, cô khóc lâu như vậy, đôi mắt đều sưng lên, nhưng không biết nghĩ gì, cứ một chút lại có một vài giọt nước mắt tràn mi.

Tay Ngô Hạo không nhịn được mà nắm chặt bánh lái, một loại đau đớn khó chịu đè nặng ngực hắn khiến hắn cực kỳ khó thở

......

Lúc đi qua hiệu thuốc, Ngô Hạo dừng lại xuống xe mua một chai dầu xoa bóp.

Xe dừng lại dưới nhà Hứa Ôn Noãn, Ngô Hạo xuống xe trước, vòng tới chỗ bên cạnh tài xế, hắn vừa mở cửa xe, còn chưa đưa tay ra ôm Hứa Ôn Noãn, cô đã mở miệng trước: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tự đi được rồi.”

Ngô Hạo đưa tay đến một nửa liền dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, rụt tay về.

Hứa Ôn Noãn nhịn đau, xuống xe, sau đó khập khễnh đi vào trong tòa nhà.

Lúc lên bậc thang, cô suýt ngã lần nữa, Ngô Hạo đi phía sau cô xông lên, dìu cô một cái, cô không để Ngô Hạo đỡ, liền rút cánh tay ra, đi vào, Ngô Hạo không yên lòng đi sau lưng cô, duy trì khoảng cách một mét.

Vào đến nhà, Hứa Ôn Noãn vì đau chân mà động tác cời giày cẩn thận từng ly từng tý, lúc cô hít vào một hơi lần thứ hai, Ngô Hạo đứng sau lưng cô không nói một lời liền ôm lấy cô đi đến sofa, sau đó, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cởi giày cô ra.

Hắn vừa định nắn lại chân của cô, xem cô bị bong gân đến mức độ nào, Hứa Ôn Noãn liền co chân lại, Ngô Hạo nhếch môi một hồi, như không nhìn thấy chống cự của cô mà nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, không để ý đến cô đang giãy dụa mà kiểm tra nhiều lần, thấy cô không bị tổn thương đến xương, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy chai dầu xoa bóp trong túi ra, vừa mới chuẩn bị đổ vào lòng bàn tay giúp cô nắn lại, Hứa Ôn Noãn lại nói: “Tôi tự làm được.”

Động tác của Ngô Hạo dừng lại, ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của cô.

“Tôi tự làm là được rồi.” Hứa Ôn Noãn cường điệu nói lại một lần.