Chỉ cần cô bấm nút khóa xe trên chìa, hắn sẽ không thể nào mở cửa ra được.
Là lúc cô bị hắn đánh thức có hành động quá mạnh mẽ cho nên khiến hắn hiểu lầm sao?
Cô thừa nhận hơn một năm trước đây lúc cô ở quá gần hắn sẽ có phòng bị, sẽ ó sợ hãi. Đương nhiên khi đó cô phản ứng như vậy là do cô bị bệnh, huống chi ngay lúc đó cô không chỉ đối với hắn như vậy mà đối với bất cứ người đàn ông nào khác cũng sẽ như vậy.
Cô bây giờ không còn bệnh nặng như lúc trước nữa, cô chỉ là bị đánh thức nên phản xạ có điều kiện mà ngồi dậy thôi.
Nhưng mà hình như trước đây hình như hắn không phải như vậy, bởi vì cô hại chết con trai của hắn mà hắn hận cô thấu xương, thái độ đối với cô đều rất đáng sợ, thời gian trôi qua hơn một năm, sao lúc này hắn lại suy tính cho cô nhiều như vậy?
Hứa Ôn Noãn không hề ý thức được suy nghĩ của cô toàn bộ đều là hắn, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chìa khóa xe, bình tĩnh một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn qua cửa kính xe, nhìn về phía Lục Bán Thành cao cao, một tay đang che dù, một tay cầm thuốc hút, tựa vào hàng rào chắn trên đường cao tốc.
Mưa không lớn, nhưng cũng có gió, hắn mặc dù cầm dù nhưng mà vẫn có không ít những giọt mưa đang rơi xuống người hắn, khiến quần áo của hắn chỗ ướt chỗ khô.
Hắn như không cảm giác được cô đang nhìn hắn, rũ mày, lại châm một điếu thuốc khác.
Trong ấn tượng của cô, hình như Lục Bán Thành không thích hút thuốc như vậy, hơn nữa ban đầu lúc quen biết hắn, hắn lại cho cô cảm giác sạch sẽ như ngọc, loại đàn ông trong sáng như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hắn như biến thành một người khác, mặt mũi vẫn như vậy, khí chất vẫn như vậy, có thể cô có một cảm giác khác lạ không thể diễn tả bằng lời.
Hứa Ôn Noãn không biết mình đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành bao lâu, đến khi hắn châm một điếu thuốc mới, trời lại mưa càng lúc càng lớn, cô ngồi trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng đùng đùng ngoài xe, vạt áo của hắn cũng có vài giọt nước nhỏ xuống.
Hắn cứ đứng như vậy, ngày mai sẽ bị cảm đó,... hắn chỉ muốn để cho cô yên ổn ở trong xe lại không chú ý đến bản thân mình chút nào sao?
Hứa Ôn Noãn rõ ràng cảm thấy trong lòng mình có cảm giác, là loại cảm giác rung động, loại cảm giác khác hẳn với lúc cô hận hắn đến tận xương tủy dù có sống hay chết cũng không màng lúc này đang trở nên xao động.
Hứa Ôn Noãn cắn môi, cuối cùng cũng thuận theo ý nghĩ của bản thân mà giơ tay lên hạ cửa sổ xe xuống, gọi hắn “Này” một tiếng.
Lục Bán Thành cho rằng mình nghe thấy ảo giác nên ngừng hút thuốc, dừng một chút, không nhìn về phía xe.
Hứa Ôn Noãn lại mở miệng: “Lục Bán Thành.”
Lần này Lục Bán Thành ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía cửa sổ đang bị hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt của cô trong màn mưa, cả người hắn như đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó tin, ngón tay đang cầm thuốc hút của hắn cực kỳ run, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng hả một tiếng.
Hứa Ôn Noãn dừng một giây, mới mở miệng: “Trời mưa lớn rồi, anh cứ đứng ngoài đó sẽ bị bệnh đó, lên xe đi.”
Mưa hơi lớn, khiến mắt hắn nhòe đi nhìn không rõ.
Hứa Ôn Noãn không phát hiện, sau khi cô nói câu này xong, hai mắt hắn liền trợn to lên.
Cô nhìn thấy hắn còn chưa có cử động gì, cho là hắn không lên xe, liền mở cửa ra, muốn xuống xe đi kéo hắn.