Hứa Ôn Noãn khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn chằm chằm cô y tá trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Tôi… sao tôi đến bệnh viện được?”
“Đo nhiệt độ nhé.” Cô y tá cầm nhiệt kế vẩy vẩy, đưa cho Hứa Ôn Noãn, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hứa Ôn Noãn: “Có người giúp cô gọi xe cấp cứu.”
Người biết dạ dày của cô đau chỉ có Linh Độ, Hứa Ôn Noãn chần chừ một chút lại hỏi: “Là nam?”
“Đúng” y tá vừa trả lời vừa đo huyết áp cho Hứa Ôn Noãn.
“Vậy, anh ấy gọi xe cấp cứu xong có để lại thông tin gì không?”
Nữ y tá lắc đầu: “Không có, anh ta dùng số điện thoại riêng gọi 120.”
Hứa Ôn Noãn ơ một tiếng, không nói nữa, sau một lát cô lại nhớ tới Linh Độ biết địa chỉ nhà cô, lại nhíu mày: “Sao các người vào nhà tôi được?”
“Chúng tôi chưa có vào…” y tá mở thun trên cánh tay Hứa Ôn Noãn ra, nói tiếp: “Lúc chúng tôi đến dưới lầu thì đã có người đưa cô xuống rồi.”
Hứa Ôn Noãn gật đầu, lại “Nha” một tiếng, không nói nữa.
Y tá đó đợi một chút, thấy thời gian gần đủ rồi, lại lấy nhiệt kế ra, sau khi ghi chú nhiệt độ xong lại để cô nằm xuống, nói cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn cánh cửa bị nữ y tá đóng lạo, bên trong lại trở nên yên tĩnh, Hứa Ôn Noãn ngồi lên giường, cầm điện thoại di động lên, lại gừi một tin nhắn qua cho Linh Độ: “Tối hôm qua là anh giúp tôi gọi xe cấp cứu sao?”
Cô không logout mà chờ một chút.
Qua khoảng 10 phút, avatar của Linh Độ sáng lên. Sau đó lại trả lời cô: “Ừm.”
Hứa Ôn Noãn nhanh chóng trả lời: “Anh đang ở Bắc Kinh sao?”
“Phải, đang đi công tác.” Linh Độ lại nhắn vài chữ.
Hứa Ôn Noãn còn đang muốn hỏi Linh Độ còn ở Bắc Kinh không, bên kia lại gửi một tin nhắn đến: “Sáng nay tôi vừa bay về Thượng Hải rồi.”
Hứa Ôn Noãn đang gõ bị ép dừng lại, cô xóa bỏ từng chữ từng chữ, lại trả lời “A” một tiếng.
Linh Độ: “Cô khỏe hơn chút nào chưa?”
Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Linh Độ: “Sau này chú ý, dạ dày không tốt thì đừng ăn đồ sống, thức ăn nguội, cô là con gái lại chỉ ở một mình, đối xử với bản thân tốt một chút.”
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy câu này, trong lòng lại có chút ấm áp.
Tối qua cô ở nhà một mình đau đến mờ mắt, cô thật sự cảm thấy rất sợ hãi rất bất lực.
Đặc biệt là cô còn chưa gọi được xe cấp cứu đã ngất đi, giây phút trước khi ngất đi cô cực kỳ sợ đến không thể nào hình dung được, thậm chí cô còn tự chửi bản thân não bị cái gì, không gọi 120 mà lại đi tìm Linh Độ.
Không ngờ, Linh Độ còn hữu hiệu hơn cả 120.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm màn hình thất thần một lúc lâu, mặt cô cũng trở nên dịu dàng, qua một lúc rất lâu lại trả lời: “Tôi biết rồi.”
Cô nói chuyện với Linh Độ không lâu, y tá lại vào truyền nước biển cho cô.
Cô không tiện bấm điện thoại, liền để điện thoại di động xuống, buồn chán ngán ngẩm nằm đờ trên giường.
Có thể là do quá buồn chán, hoặc là thuốc phát huy tác dụng cô dần dần cảm thấy buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Trong giấc mộng, cô nhìn thấy có một đôi bàn tay ấm áp vuốt xuống sợi tóc bếch dính trên mặt cô, khiến cô không nhịn được mỉm cười.
-
Ngày thứ ba Hứa Ôn Noãn làm thủ tục xuất viện.