Càng nghe càng thấy đau đớn, Tần Chỉ Ái không nhịn được giơ tay lên, che mũi đau xót, quay lại nhìn Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, không nhìn thì thôi, nhìn một cái, nước mắt cô liền rơi xuống.
Cho đến lúc này cô mới phát hiện trên thế giới này hầu như không có một người đàn ông nào có thể đội trời đạp đất như hắn, có thể hắn nói ít, tính cách cũng không tốt, nhưng những ai hiểu được hắn sẽ rất yêu thương hắn.
Tối qua lúc cô sinh Đậu Phộng Nhỏ, tuy hắn không có ở bên cạnh cô, nhưng cũng có thể dùng cách tốt nhất để bảo vệ cô.
.....
Ngày thứ ba, Tần Chỉ Ái và Đậu Phộng Nhỏ nhỏ xuất viện về nhà ở cữ.
Lúc ở bệnh viện, không mang điện thoại di động, trở về nhà, Tần Chỉ Ái vẫn giống như trước đây, vẫn gửi tin nhắn cho Cố Dư Sinh rất thường xuyên, đa số là những tin nhắn liên quan đến Đậu Phộng Nhỏ.
Cố lão gia không biết tình hình của Cố Dư Sinh nhưng quản gia và người ở cạnh chăm sóc Tần Chỉ Ái lại biết.
Hai người đều lo lắng cho Tần Chỉ Ái, trong mắt cô vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng so với sự lo lắng của hai người họ, Tần Chỉ Ái càng trấn tĩnh hơn rất nhiều, giống như ngày lãnh đạo đến báo tin hoàn toàn chưa xảy ra, ngoại trừ lúc sinh con, suýt có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi về đến nhà, quản gia cho cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó, không nhốt mình lại, cũng không gào khóc, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày mỗi khắc đều chăm sóc tốt cho Đậu Phộng Nhỏ, chỉ là tình cờ khi cô bấm điện thoại nhắn tin cho Cố Dư Sinh, quản gia sẽ lại thở dài một tiếng.
Đậu Phộng Nhỏ sinh được năm ngày, Cố Dư Sinh đã mất tích tám ngày.
Chạng vạng hôm đó, Tần Chỉ Ái mang theo nôi trẻ con đi xuống lầu ăn cơm, trong phòng ăn đúng lúc mở tv đến tin tức của đài truyền hình trung ương.
Trong tin tức là đoạn đường ở biên giới VânNam, là nơi rất nhiều chiến sĩ đã liều chết khi phá mìn ở đoạn đường đáng sợ này.
Trong hai lần gỡ mìn ở khu vực địa lôi này đã có một người chết, ba mươi người bị thương và mười hai người bị thương mất tích.
Tần Chỉ Ái dừng lại động tác ăn cơm, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tivi.
Quản gia đứng bên cạnh ý thức được điều gì, lại nhìn người chăm sóc một chút, sau đó quản gia lại nói: “Bộ phim truyền hình sắp chiếu rồi…”
“Đúng…” người chăm sóc đáp lại xong, liền cầm điều khiển bấm sang kênh khác.
Tần Chỉ Ái vẫn cứ như vậy, bình tĩnh nhìn tv.
Quản gia lo lắng tìm để tài: “Thiếu phu nhân, cô muốn ăn thêm canh cá không? Tôi lấy cho cô thêm một chén.”
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, liếc mắt nhìn quản gia nửa phút, mới chậm chạp lắc đầu trả lời bà, để đũa xuống, đứng lên, ôm Đậu Phộng Nhỏ nhẹ nhàng nói: “Tôi lên lầu thay tã cho Đậu Phộng Nhỏ.”
Sau đó không chờ quản gia và người chăm sóc nói gì, liền đứng dậy vội vã trở về phòng ngủ.
Quản gia không yên lòng, vẫn đi lên theo gõ cửa một lúc lâu, quản gia liền đẩy cửa vào.
Đậu Phộng Nhỏ được để trên giường, ngủ say.
Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh đang không ngừng bấm điện thoại di động, không nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô đang gửi tin nhắn.
......
Những tháng ngày chờ đợi thật sự rất dày vò.
Nhưng có nhiều lúc không có tin tức gì còn tốt hơn là có một tin xấu.
Có điều lúc Đậu Phộng Nhỏ được tám ngày tuổi, Tần Chỉ Ái vẫn nhận được tin có liên quan đến Cố Dư Sinh.