Cố Dư Sinh nói rất ngắn gọn, ngữ khí thanh đạm, nhưng vẫn có chút trầm trọng.
Tần Chỉ Ái vẫn cho là Cố Dư Sinh đang miêu tả những chuyện diễn ra trên tv, tiểu thuyết, hoặc là trong báoTânVăn, cô cứ ngỡ những chuyện này ở cách mình rất xa, nhưng không ngờ, nó lại ở gần, rất gần…
Bệnh viện nằm ở nội thành, sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Dư Sinh vẫn không đưa Tần Chỉ Ái về nhà mà liền nắm tay cô đi dọc theo đô thị huy hoàng lấp lánh ánh đèn, đi lên một cây cầu cho người đi bộ, lúc đến chỗ cao nhất trên cầu thì dừng lại.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là dòng xe chạy như nước chảy, xa xa là những toàn nhà cao tầng, rất đồ sộ, rất đẹp.
Cố Dư Sinh đột nhiên chỉ vào một sân khấu đối diện họ: “Năm năm trước anh có phá một quả bom ở khu vực đó, ngày đó có rất nhiều học sinh ở rất nhiều trường đến xem kịch, không ai biết đằng sau những vở kịch đầy hài hước kia, họ lại đang đứng trước mặt tử thần, trải qua một bước ngoặt sinh tử...”
Từ khi ở bên cạnh Cố Dư Sinh, hắn vẫn chưa từng kể cho cô nghe chuyện lúc ở quân đội, hắn chỉ kể những chuyện lý thú là nhiều, những chuyện quá khốc liệt hoặc mạo hiểm, cô chưa từng được nghe.
Cô không ngốc, biết hắn nói những điều này là đang dẫn dắt đến vấn đề chính.
Hắn lại không nói, cô cũng không mở miệng, hai người chỉ đứng yên tĩnh như vậy, nghe tiếng gió, tiếng xe, nhìn những ánh đèn đường lập lòe.
Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới hỏi: “Tiểu Ái, em biết không?”
“Có nhiều người có thể ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và trở về lúc năm giờ chiều, có thể đi làm, có thể đi học, có nhiều người cứ ngồi oán giận tại sao áp lực của cuộc sống này lại lớn như vậy, cũng có nhiều người có thể đi du lịch cuối tuần, kỳ thực, sau cuộc sống hòa bình này, có rất nhiều người đang thầm lặng đổ máu để bảo vệ đất nước yên bình này…”
“Bọn họ cũng giống như người bình thường, cũng sợ chết cũng có thể biết phía trước là đường chết, nhưng bọn họ việc chẳng từ nan, nhẹ nhàng đối mặt, bước tiếp.”
“Bởi vì tín ngưỡng, bởi vì lời thề với quốc gia này, bởi vì bọn họ nắm trong tay sự bình yên của non sông đất nước này, mà trên đó có những người mà họ yêu thương, người thân của họ.
“Tiểu Ái…” Cố Dư Sinh gọi cô, chờ cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hắn mới nói tiếp: “…Ngày hôm qua anh được lãnh đạo gọi lên, vì có chuyện cơ mật nên phải tắt điện thoại di động.”
Trong lòng Tần Chỉ Ái có dự cảm không tốt, ừ nhẹ một tiếng, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa.
“…Bọn họ xảy ra chuyện là do những năm trước đây lúc anh còn tại ngũ có đụng đến một số thế lực…”
Tình hình cụ thể hắn không thể nói tỉ mỉ, Cố Dư Sinh chỉ có thể kể sơ qua mọi chuyện.
“… Đội trưởng đã chết trong tay bọn họ, sau đó anh vào làm đội trưởng, sau đó anh lại xuất ngũ, lại đổi người, nên anh không đụng chuyện,... mấy năm nay, đã có quá nhiều người mất mạng trong tay bọn họ rồi… bây giờ những người có thể đấu lại bọn chúng cũng không còn bao nhiêu người, mà càng đấu lại càng có nhiều người hy sinh.”
Cố Dư Sinh như đang chọn lọc từ ngữ, ngừng lại một lát, mới nói tiếp: “Tiểu Ái, xin lỗi, bây giờ anh không thể đi Hàng Châu hỏi cưới em được…”