Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 522: Chờ ngày người quay về(12)

"Vâng, Cố tổng." Tiểu Vương nhanh nhẹn theo lời Cố Dư Sinh nói, liếc mắt ra hiệu về phía Tần Chỉ Ái, để cô theo lời phân phó của Cố Dư Sinh mà làm, sau đó liền đi theo người bán hàng đang tươi cười rạng rỡ, đi tính tiền.

...

Tần Chỉ Ái đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, lại nhìn vài lần, rồi ngồi xuống vào vị trí đối diện hắn.

Hắn cảm thấy cô đến gần, nhưng lại không mở mắt.

Khu nghỉ ngơi trừ bỏ hắn và cô, không có người khác.

Ở cửa hàng, âm nhạc nhẹ nhàng, nhưng không khí quanh người, vẫn có chút ngưng tĩnh.

Ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng cô và Cố Dư Sinh vẫn sẽ tiếp tục trầm mặc như vậy, thì giọng nói dễ nghe của người đàn ông, bỗng nhiên truyền tới: "Chuyện hôm nay, thật xin lỗi."

Cứ việc lúc Cố Dư Sinh nói những lời này, là nhắm mắt, nhưng cô vẫn lắc đầu nói với hắn: "Không liên quan, Cố tổng."

Cố Dư Sinh không lên tiếng, như đã ngủ thiếp đi.

Tần Chỉ Ái cũng không nói nữa.

Quá đại khái một phút đồng hồ, di động Cố Dư Sinh vang lên, mi tâm hắn giật giật, tìm lấy điện thoại di động, hé mắt, chăm chú nhìn vào màn hình, chuyển động.

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Cố Dư Sinh trả lời: "Kim huy bích hoàng? Được, tôi biết rồi, chờ một chút tôi sẽ trực tiếp qua bên kia thương thảo với các anh."

Sau khi cúp điện thoại, tầm mắt hắn không nặng không nhẹ rơi vào trên người Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái theo bản năng hạ mi mắt, ánh mắt chuyển động, lướt đến trên mu bàn tay hắn tùy ý đặt trên sô pha, trên da thịt trắng nõn xinh đẹp, có một mảnh bầm tím, nhiều chỗ, lại lộ ra vết hồng hồng.

Hiển nhiên là vết thương mới, là lúc vừa vặn ở công ty, bị Cố lão tiên sinh tạo ra sao?

Tần Chỉ Ái cắn cắn môi dưới, không dám lên tiếng hỏi.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vào tóc cô, rồi chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa thủy tinh, không ngừng có người đi lên xuống thang máy.

 Tiểu Vương thanh toán xong, rất nhanh liền trở về.

Cố Dư Sinh bảo hắn cầm quần áo đưa cho Tần Chỉ Ái, đi sang phòng thay quần áo đổi, rồi mới từ trên ghế sofa đứng lên, phân phó Tiểu Vương: "Cậu đưa Tần thư ký về công ty sau, tôi còn có việc, đi trước."

Sau khi nói xong, tầm mắt Cố Dư Sinh, lại rơi xuống trên người Tần Chỉ Ái, cũng không nói lời nào, mà cầm chìa khóa, trực tiếp đi khỏi.

Đợi người bán hàng đóng gói lại quần áo bẩn cho Tần Chỉ Ái, Tiểu Vương và Tần Chỉ Ái cùng rời khỏi Bách Thịnh.

Lúc Tiểu Vương đưa Tần Chỉ Ái trên đường trở về công ty, Tần chỉ Ái nghiêng đầu, hỏi: "Đêm nay Cố tổng có xã giao, sao anh không đi cùng?"

"Không phải là xã giao, hôm nay Cố tổng đi với mấy người bạn cũ, tới Bắc Kinh, hắn chiêu đãi nhóm bạn cũ." Sau khi nói xong, Tiểu Vương lo lắng nhẹ thở dài một hơi: "Tâm tình Cố tổng không tốt như thế, khẳng định là đêm nay càng uống nhiều, hơn nữa còn gặp mặt với bạn cũ..."

Tần Chỉ Ái giật giật môi, dưới đáy mắt hiện lên lo lắng rõ ràng.

Khó trách hôm nay vẻ mặt hắn lại, lãnh đạm như thế, hắn luôn luôn là người không nói nhiều, cơ hồ như có thể tích chữ thành vàng.

Thì ra, hắn họp mặt với bạn cũ.

Bạn cũ... Lúc trước hắn chỉ ngẫu nhiên gặp Tần Dương, mà đã khổ sở như thế rồi...

"Tần thư ký, đến nơi rồi." Giọng Tiểu Vương bỗng nhiên truyền đến, gọi Tần Chỉ Ái hồi thần.

Tần Chỉ Ái vội vàng trả lời một tiếng, rồi sau đó mang theo hộp, đi xuống xe.