Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 444: Không thể nào quên được thâm tình (4)

Khi đó cô ấy học trung học, hắn còn chưa xuất ngoại, ở trong cùng một tiểu đội vs Cố Dư Sinh.

Lúc đó đã có quảng trường này, ngay đó cũng có hồ nguyện ước kia.

Lúc tan tầm, hai người họ thường đến quãng trường này trượt băng.

Lúc chạng vạng quãng trường có nhiều người, cũng không ít người sẽ vứt tiền xu xuống để cầu nguyện.

Hồi đó có một bé gái thường hay lôi kéo bạn tốt của mình đến hồ nguyện ước thành thật nói: “Đây chính là hồ nguyện ước mà tớ đã nói với cậu, đặc biệt linh nghiệm nha, chỉ cần cậu thành tâm cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực.”

“Có thật không?” Một bé gái khác hỏi.

“Thật đó.”

Sau đó hai cô bé tìm trong người mình một đồng xu trí giá một tệ, ném vào trong hồ, chắp tay trước ngực, rũ mi mắt nghiêm túc cầu nguyện.

Lúc đó hắn và Cố Dư Sinh ở ngay bên cạnh, bên cạnh đó còn có mấy học sinh nam khác, mọi người thấy bé gái nghiêm túc như vậy đều tin, sau đó đều đồng loạt cầu nguyện, chỉ có Cố Dư Sinh ngồi một bên nhìn bọn họ khinh thường cười khẽ một tiếng, sau đó liền đứng lên thành thạo xoay tròn một vòng trên giày trượt băng.

Qua nhiều năm như vậy, nếu Lục Bán Thành không chính mắt nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng ở hồ nguyện ước cầu nguyện, hắn sợ rằng mình còn không còn nhớ chuyện xưa.

Cuối cùng hắn nhung nhớ cô bé kia bao nhiêu, chờ đợi cô bé kia thấp thỏm đến tuyệt vọng thế nào mới đến hồ nguyện ước, làm những chuyện mà lúc trẻ bản thân chẳng coi là gì kia một lần?

Nói cách khác, hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu bất lực, mới có thể nghĩ đến phương thức như thế?

.......

Cố Dư Sinh ngồi ở hồ nguyện ước một lúc lâu mới trở lại xe.

Hắn liếc mắt nhìn thời gian, một giờ rưỡi sáng, sau đó lại nhìn trời, hình như cô chỉ mới rời khỏi hắn nửa tháng, nhưng có vẻ hắn sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa trị tất cả mọi đau đớn.

Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, hắn mới phát hiện thời gian không phải là thuốc giải mà chính là độc dược.

Vì so với nỗi đau thấu tim gan của những ngày đầu, thời gian càng lắng đọng lại những thâm tình, khiến người ta không thể nào quên tình yêu khắc cốt ghi tâm, đó chính là điều đáng sợ nhất, khiến người ta đau đớn nhất.

Hắn thật sự rất sợ, sợ cả đời này cũng không thể gặp lại cô, sợ cô và hắn thật sự đã là kết thúc rồi.

Bởi vì quãng thời gian còn lại quá dài, mà hắn không thể nào quên được cô.

-

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến đêm giao thừa.

Lúc Tần Gia Ngôn nghỉ đông, đang đi làm công nhân tạm thời nên không thể trở về Liễu gia.

Chỉ có hai người Tần Chỉ Ái và mẹ của cô nhưng mẹ cô lại bày một bàn đầy những món ăn ngon.

Hai ngày nay sức khỏe của mẹ cô rất yếu, có thể bà vẫn cố gắng để vượt qua năm mới, mới nghỉ ngơi.

Tần Chỉ Ái không buồn ngủ, ngồi một góc trên ghế salon trong phòng khách coi tv, âm lượng mở đến mức thấp nhất, tiếp tục xem chương trình dạ hội mừng năm mới.

Lúc bài hát quen thuộc ‘Khó quên đêm nay’ vang lên, điện thoại trên bàn đối diện cô lại run lên.

Cô liếc mắt nhìn màn hình, là điện thoạ của Hứa Ôn Noãn gọi tới, chắc là cô ấy đã canh chính xác thời điểm giao thừa mà gọi chúc mừng năm mới cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái ở ngồi trong nhà nghe điện thoại sẽ làm mẹ của cô thức giấc nên khoác áo cầm điện thoại đi ra hành lang, mới nhận điện thoại: “Ôn Noãn.”

Cô vừa dứt lời, trong điện thoại Hứa Ôn Noãn lại kích động reo lên: “Tiểu Ái, năm mới vui vẻ.”

“Chúc mừng năm mới!” bên kia đầu dây Hứa Ôn Noãn đang đứng toàn là âm thanh pháo hoa hoan hô không ngừng, Tần Chỉ Ái dựa lên hàng hiên, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang ở bên ngoài sao?”