Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 377: Nhẫn trong bụi cỏ (7)

“Lúc tôi bận không phải sẽ không có thời gian để làm sao?”

“Cũng phải, chút nữa phu nhân viết cho tôi, khi cô bận tôi có thể làm cho thiếu gia ăn, phu nhân có thời gian cô cũng nên tự tay làm.” Quản gia cười khanh khách, không nhịn được trêu ghẹo một câu: “Thiếu gia thích nhất là ăn món của thiếu phu nhân làm mà.”

Tần Chỉ Ái cố gắng cười, không trả lời, mà nhanh chóng cụp mắt che đi tâm sự tâm sự ảm đạm, sau đó quay người đi ra khỏi phòng ăn.

.....

Hôm qua Cố Dư Sinh ở trong khách sạn Bốn mùa ngủ một giấc thật say thì lại bị tiếng chuông báo thức của khách sạn làm tỉnh giấc.

Thời gian hắn ngủ không dài nhưng lại có cảm giác như hắn đã ngủ một thế kỉ rồi vậy, nghe điện thoại, trong ống nghe lại không phải là tiếng của nhân viên phục vụ khách sạn mà lại là âm thanh có chút nóng giận của Tiểu Vương: “Cố tổng, là tôi, Tiểu Vương.”

Bị quấy rầy như vậy, Cố Dư Sinh tuy không thích nhưng mở miệng giọng nói lại không giấu được sự ngái ngủ lười biếng: “Chuyện gì?”

“Bên Thượng Hải có chuyện bất thường, cần bên chúng ta phái người đi xử lý, Cố tổng, anh xem nên phái ai đi…”

Tiểu Vương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh còn chưa hỏi gì, đã cắt lời hắn: “Đặt vé máy bay cho tôi, tôi qua đó xem.”

Tiểu Vương còn chưa hiểu hôm qua không biết tại sao hắn lại giận điên lên đập nát toàn bộ văn phòng, hôm nay cũng không xuất hiện ở công ty, Cố Dư Sinh lại nói như vậy, khiến hắn ngẩn người vội vã trả lời: “Vâng, Cố tổng.”

“Nửa tiếng sau tôi rời khỏi khách sạn Bốn mùa, đến quán rượu chờ cậu, lúc cậu lái xe tới thì sẵn ghé qua trung tâm thương mại mua cho tôi một cái điện thoại di động…” Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại dặn dò: “…Phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của tôi có quần áo để thay, cậu lấy đại hai bộ cho tôi đi.”

Cúp máy xong, Cố Dư Sinh dựa đầu vào tường, đốt một điếu thuốc, kẹp giữa hai đầu ngón tay, từ từ châm lửa xong, mới vén chăn, đi đến cửa sổ kéo rèm cửa, nhìn xuống cảnh đêm thành phố phồn hoa lấp lánh ánh đèn.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn đến khi đôi mắt mệt mỏi ê ẩm, mới thu lại tầm mắt, giơ cổ tay nhìn thời gian, dự đoán Tiểu Vương chắc là sắp đến rồi, lúc này mới mặc quần áo, xuống lầu.

Trên đường đi đến sân bay,Tiểu Vương nghĩ đến chuyện còn chưa mua vé chuyến bay về cho Cố Dư Sinh, liền hỏi: “Cố tổng, vấn đề bên Thượng Hải không nghiêm trọng lắm, chừng sáng mai là có thể xử lý xong rồi, chiều nay tôi sẽ đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh cho anh.” Cố Dư Sinh đang nhìn đèn đường đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, qua một lúc lâu, mới “A” một tiếng, liền nhìn Tiểu Vương, nhàn nhạt trả lời: “Không vội, nói sau đi.”

Hắn muốn đến Thượng Hải là để đi khỏi đây một chuyến, để tình cảm của mình bình tĩnh lại.

Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh còn nói: “Không phải bên Thượng Hải lần trước có mời tôi làm một cuộc phỏng vấn sao? Cậu liên lạc trước vs bọn họ một chút đi, xem mấy ngày nữa khi nào thì họ làm được.”

“Được, Cố tổng.” Tiểu Vương theo Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, tuy rằng không hiểu được toàn bộ nhưng cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì, hắn biết Cố Dư Sinh không thể lộ diện trước truyền thông, bây giờ lại làm như vậy, chắc chắn là tìm một cái cớ để có thể trốn khỏi Bắc Kinh.